Hằng Ngày Sủng Ái Tiểu Goá Phụ Hoàng Hậu
Chương 38
Túy Hậu Ngư Ca
15/03/2022
Trời tháng bảy, thời tiết vô cùng oi bức, nhưng không khí trong núi lại mát mẻ, gió lạnh thổi từ từ, tiếng gió hòa cùng tiếng chim hót, hai người cảm thấy đây là ngày ngủ ngon nhất trong khoảng thời gian này.
Li Nhi đun thuốc xong bưng vào, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Tiểu thư, công tử, đến giờ uống thuốc rồi."
Li Nhi vừa đẩy cửa thì Kỳ Diệp đã tỉnh, nghe vậy gật gật đầu: "Đặt ở đó đi."
Li Nhi nhẹ nhàng đặt chén thuốc xuống, sau đó lặng lẽ lùi ra ngoài.
Kỳ Diệp nghiêng người dùng mặt cọ cọ lên trán Giang Nguyễn, cảm thấy nhiệt độ của nàng cao hơn lúc nãy, không khỏi nhíu mày.
"A Nguyễn." Kỳ Diệp vỗ vỗ lên mặt nàng, gọi nàng: "A Nguyễn, dậy uống thuốc đã rồi ngủ tiếp."
Giang Nguyễn ừ một tiếng, nghiêng đầu vào trong ngực hắn cọ cọ, thuận tay đưa tay lên che miệng hắn lại.
Kỳ Diệp bất đắc dĩ lắc đầu bật cười, hôn lên lòng bàn tay nàng, sau đó nhấc nàng lên nửa ôm nửa ngồi, bị hắn quấy rầy, Giang Nguyễn vẫn không muốn tỉnh, mơ mơ màng màng mở to mắt, rồi lại chầm chậm nhắm lại.
Kỳ Diệp không vội, ôm nàng dựa lên người mình, một tay nghịch tóc nàng, một tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai nàng, thỉnh thoảng cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên gương mặt nàng.
Giang Nguyễn cuối cùng cũng chậm rãi tỉnh táo lên, mở mắt, giọng nói mềm mại: "Tướng công..."
Ngày thường nàng đã dịu dàng mềm mỏng, nay bị bệnh lại càng mềm mại hơn, Kỳ Diệp cũng tự nhiên mà ôn hoà hơn nói: "Uống thuốc xong thì lại ngủ tiếp."
Giang Nguyễn ngửi mùi thuốc nồng nặc trong phòng thì nhăn mặt lại.
Kỳ Diệp chạm tay vào khoé miệng nàng, cười nhẹ: "Ngày thường, khi vi phu uống thuốc, chỉ cảm thấy đắng chát lạ thường, uống một ngụm là không muốn uống thêm nữa, hôm nay có nương từ bồi bên cạnh, đột nhiên lại cảm thấy mong chờ đối với mấy chén thuốc này."
Giang Nguyễn liếc mắt nhìn hắn một cái: "Sao ta lại cảm thấy lời này của tướng công như đang vui sướng khi người gặp hoạ vậy?"
Kỳ Diệp nghiêm trạng nói: "Nương tử vu oan cho vi phu rồi, nương tử sinh bệnh, vi phu rất đau lòng, sao có thể vui sướng khi người gặp hoạ được."
Trong ấn tượng của Giang Nguyễn về Kỳ Diệp thì tuy rằng thoạt nhìn hắn rất ôn nhuận nho nhã, nhưng trong đa số mọi chuyện hắn đều lộ vẻ mặt vô cảm, cực kỳ lãnh đạm, không nói vui không buồn, nhưng mấy ngày nay Giang Nguyễn phát hiện ra hắn dường như đã thay đổi một chút rồi, số lần nàng nhìn thấy hắn khóe miệng hắn gợi lên nhiều hơn, tuy không phải tươi cười rõ ràng, nhưng so với trước đây thì vẫn là cười nhiều hơn.
Giang Nguyễn vẫn nhớ như in ngày đầu tiên nhìn thấy hắn, hắn ngồi nơi đầu phố sầm uất, cả thân bạch y, tuấn dật vô song, chung quanh rộn ràng phồn hoa náo nhiệt, hắn lại đơn đọc ngồi ở đó, ngăn cách mọi ồn ào bên ngoài, thanh lãnh cô tịch, thiếu chút hơi thở của trần gian.
Từ ánh mắt đầu tiên khi Giang Nguyễn nhìn hắn, không hiểu sao trong lòng lại sinh ra mấy phần đau đớn, con người mà, có đôi khi chỉ liếc mắt một cái đã là cả một đời.
So với Kỳ Diệp lúc ấy, Giang Nguyễn càng thích Kỳ Diệp ở hiện tại hơn, sẽ cười, sẽ nháo, trên người có sinh khí gần gũi.
Giang Nguyễn đứng dậy xuống giường, nhìn hai chén thuốc song song trên bàn, không nhịn được mà nở nụ cười, phu phu thê thê, đến cả việc uống thuốc cũng phải có đôi có cặp.
Trên chén thuốc được Li Nhi cẩn thận dán giấy đánh đấu, một chén viết 'tiểu thư,' một chén viết 'công tử', hẳn là sợ hai người uống lộn.
Giang Nguyễn cầm chén thuốc có viết 'công tử' lên bưng tới cho Kỳ Diệp: "Tướng công, đây là của chàng."
Kỳ Diệp nhận chén thuốc: "Chúng ta cùng uống."
"Không cần đâu, tướng công chàng uống trước đi." Giang Nguyễn nhìn chén thuốc còn lại trên bàn, cảm thấy không vui nổi.
Trước khi nàng cũng không ghét việc uống thuốc, nếu như nàng bị bệnh, uống mấy ngày thuốc cũng không cảm thấy có gì khó khăn, chỉ là gần đây, ngày nào cũng nhìn Kỳ Diệp uống thuốc, bị bộ dạng 'đau khổ muốn chết' của hắn mỗi lần nghe thấy chuyện phải uống thuốc dọa cho sợ, thế nào cũng cảm thấy thuốc này uống vào chắc chắn đắng không nói nên lời.
Kỳ Diệp như hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng, lắc đầu: "Nương tử uống thì ta mới uống, nương tử mà không uống vậy ta cũng không uống."
"Tướng công uống trước, tướng công uống xong thì ta sẽ uống."
Hai người cứ giằng co như vậy một lúc, không khí trong phòng rơi vào trầm mặc.
Cửa sổ bị người bên ngoài kéo ra, Hoa Diễm ló đầu vào, hung tợn nói: "Chỉ có một chén thuốc mà thôi, ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi làm cái gì, Tam gia, rốt cuộc ngươi có muốn thi châm không vậy hả, bản thân y đợi ngươi từ sáng sớm rồi đấy, đợi sắp trúng gió luôn rồi, ngươi thì ở trong phòng ôm ôn hương nhuyễn ngọc ngủ ngon lành, bây giờ dậy rồi thì lại thì thầm ta nhỏ tình tràng ý thiếp, các ngươi thật sự không coi bản thân y ta ra cái gì à?"
Vì trời nóng nên mặt Giang Nguyễn đã ửng đỏ sẵn rồi, giờ nghe Hoa Diễm nói vậy thì càng thêm đỏ, bưng chén thuốc trên bàn lên, nhỏ giọng nói: "Được rồi, ta uống, chàng cũng uống nhanh đi."
Kỳ Diệp lạnh lùng liếc mắt nhìn về hướng cửa sổ, giơ tay cầm chén thuốc đi lên phía trước: "Cụng chén cái đi, cũng xem như là ăn mừng phu thê ta đồng cam cộng khổ."
Giang Nguyễn ngơ ngác cầm chén thuốc giơ lên phía trước, phát ra tiếng 'quang' nhỏ: "Cụng ly."
Hoa Diễm nhìn hai người ngốc nghếch cầm chén thuốc cụng vào nhau rồi một hơi uống sạch, rùng mình một cái rồi lộ ra vẻ ghét bỏ.
*
Giang Nguyễn nửa ngủ nửa tỉnh nằm trên giường một ngày, sang ngày thứ hai thì cảm giác cơn sốt đã giảm đi, người cũng nhẹ hơn, chỉ là giọng nói còn có chút khàn, thỉnh thoảng ho khan vài cái, nhưng cũng không đáng ngại nữa.
Nhân lúc Hoa Diễm thi châm cho Kỳ Diệp, Giang Nguyễn ra ngoài ngắm một chút, từ hôm lên núi đến nay, nàng cũng chưa có dịp ngắm nhìn kĩ cảnh sắc nơi này.
Từ nhà gỗ nhìn xuống, mặt sau là vườn rau xanh mơn mởn, Yến Côn cùng Li Nhi đang hái rau ở đó, hai người vừa làm vừa nói cười.
Li Nhi nhìn thấy Giang Nguyễn đứng trên nhà, vui vẻ gọi: "Tiểu thư, sao người lại ra đây." Sau đó lọc cọc chạy tới, lấy áo choàng khoác lên cho nàng: "Trong núi lạnh, tiểu thư cẩn thận, người mới đỡ bệnh, bệnh nặng thêm thì lại dọa Li Nhi."
Giang Nguyễn sờ sờ đầu cô nàng: "Nơi này không có A Lục bán bánh cho ngươi, cũng không có xướng tuồng chơi xiếc, ngươi có quen không?"
"Quen chứ ạ." Li Nhi cười cười, đôi mắt long lanh: "Nơi này rất tốt, Yến đại ca sẽ múa đại đao cho em xem."
Giang Nguyễn nghe vậy thì yên lòng, nàng chỉ sợ Li Nhi không quen, thấy cô nàng thích ứng nhanh như này thì rất vui.
Trong phòng, Hoa Diễm đang rút cây châm cuối cùng ra, mô hôi chảy đầy đầu ngồi tựa lên ghế: "Mệt chết bản thần y rồi."
Kỳ Diệp cũng cả người vô lực nằm liệt trên giường, nhắm mắt lại nặng nề hô hấp, mãi đến lúc hơi thở ổn định mới chậm rãi mở miệng: "Đôi mắt này của ta cần bao nhiêu thời gian nữa?"
"Nhanh thôi, nhanh thôi hẳn là không tới một tháng là có thể nhìn thấy rồi."
"Còn tận một tháng?" Kỳ Diệp nhíu mày lại, mở to mắt nhìn phía Hoa Diễm, bất thình lình có ánh sáng chiếu vào khiến Kỳ Diệp phải nhắm mắt lại, tay theo bản năng giơ lên che trước mắt.
Trái tim hắn bùm bùm nhảy dựng lên, tay còn lại rũ bên người Kỳ Diệp nắm chặt lại, Hoa Diễm vẫn chưa phát hiện ra Kỳ Diệp có điều bất thường, lười nhác nói: "Vậy đã là nhanh rồi, nếu không phải có bản thần y ta thì ngươi có đi khắp thiên hạ này cũng không tìm được người nào dám cam đoan trị khỏi đôi mắt cho ngươi."
Kỳ Diệp không để tâm đến lời Hoa Diễm nói, hắn cẩn thận, tách từng ngón tay ra để lộ ra khe hở, đôi mắt từ từ mở, là ánh sáng, đúng là ánh sáng.
Đợi đến lúc thích ứng được với ánh sáng kia, Kỳ Diệp buông tay, trước mặt là những tia sáng màu vàng, trái tim Kỳ Diệp không nhịn được mà nảy lên một lần nữa.
"Rèm trướng này là màu hồng cánh sen à?" Kỳ Diệp khàn giọng hỏi.
Hoa Diễm lười nhác liếc mắt nhìn: "Không phải màu hồng cánh sen thì chẳng lẽ màu đen à?"
Kỳ Diệp xoay người ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào Hoa Diễm.
Một lúc sau, Hoa Diễm đột nhiên nhảy dựng lên: "Sao ngươi biết cái rèm trướng này màu hồng cánh sen?"
Hoa Diễm nhích từng tý một tới chỗ Kỳ Diệp, giơ tay ra trước mắt hắn: "Nhìn thấy lúc nào?"
"Mới vừa rồi."
Hoa Diễm cẩn thận kiểm tra lại, vui sướng hài lòng vỗ tay: "Thần y thì chính là thần y, chứng bệnh cổ quái như vậy cũng chỉ có mình ta mới có thể trị được, ha ha, bản thân y muốn đi khoe khoang với bọn Yến Côn, Hạ Vũ một phen..."
Kỳ Diệp duỗi tay ngăn hắn: "Ngươi tự quản tốt cái miệng của mình cho ta."
"Có ý gì?" Hoa Diễm ngốc nghếch hỏi: "Bệnh ngươi đã tốt lên rồi, sao lại không nói cho bọn họ biết?"
Kỳ Diệp ho nhẹ một tiếng, mím môi: "...Ta cảm thấy hiện giờ đôi mắt của ta vẫn chưa ổn định lắm, nếu chỉ là tốt lên nhất thời rồi qua mấy ngày nữa lại quay về như cũ, vậy chẳng phải sẽ khiến bọn họ mừng hụt hay sao?"
Hoa Diễm không vui: "Y thuật của bản thần y ta sao..."
"Câm miệng." Kỳ Diệp nhấc liễu bào đứng dậy: "Chuyện đôi mắt ta ta sẽ tự mình nói, không cần ngươi phải lắm miệng."
Thấy Kỳ Diệp đã ra khỏi phòng, Hoa Diễm nắm chặt hai tay, hung tợn trợn mắt lên nhìn theo, nửa ngày trời mới thốt ra được một câu: "Ngươi muốn bản thần y ta nghẹn chết phải không?"
*
Kỳ Diệp đứng trước nhà gỗ, ánh mắt trời ấm áp xuyên qua từng tầng mây dừng lại trên mặt hắn, xung quanh có đủ mọi mầu sắc khác nhau, đã lâu rồi đôi mắt hắn không có cảm giác như này, cảm thấy vạn vật xung quanh hoá ra lại đẹp như vậy.
Cách đó không xa là vườn hoa, có hai dáng người mảnh khảnh quay lưng về phía hắn, thanh âm mềm mại tinh tế rơi vào tai hắn: "Li Nhi, ngươi có biết đây là hoa gì không?"
"Yến đại ca nói đây là hoa ngọc trâm, trước đây, khi công tử chuyển tới đây sống đã sai người trồng một chút, nó là một loại cây dược liệu đấy ạ."
"Vậy à?" Giang Nguyễn khảy đóa hoa trắng nõn kia, tiến lại gần ngửi mùi của nó, mùi hương thanh mát quanh quẩn nơi cánh mũi, rất dễ ngửi.
Kỳ Diệp bước nhẹ nhàng từng bước xuống dưới, chậm rãi đi về phía vườn hoa, người đưa lưng về phía hắn trên người khoác một chiếc áo choàng màu xanh đá rộng to của nam tử, mái tóc đen nhanh xoã ra ở sau đầu chưa được búi lên, trái tim Kỳ Diệp không nhịn được mà nhảy lên mấy cái.(Truyện được đăng tại truyenwiki1.com @xzaaaaai và fb Trái Bơ)
Nghe được tiếng bước chân rất nhỏ ở phía sau, Giang Nguyễn ngoái đầu lại nhìn, nhìn thấy người đến là Kỳ Diệp, trên mặt nàng hiện lên ý cười: "Tướng công, chàng thi châm xong rồi à?"
Nàng đứng trước bụi hoa, khuôn mặt không chút son phấn, còn mang theo một chút thần sắc của người có bệnh, mặt mày toàn ý cười, gương mặt này ngay tức khắc hòa hợp cùng với khuôn mặt mà ngày ngày hắn tự mình tưởng tượng ra, không tách rời nữa, khuôn mặt này đi sâu vào trong lòng hắn, không cách nào có thể hủy diệt được, dường như bọn họ đã gặp qua rất nhiều rất nhiều lần rồi vậy, quen thuộc nay càng quen thuộc hơn.
Giang Nguyễn đi lên phía trước, giơ tay dùng cổ tay áo giúp hắn lau đi tầng mồ hôi mỏng, cười cười: "Sao chàng lại ra đây, sao không nằm trên giường nghi ngờ thêm một lúc."
Kỳ Diệp lẳng lặng nhìn nàng, không nói gì, chỉ nhìn nàng như vậy.
Giang Nguyễn ngước mắt lên nhìn hắn, nàng cảm thấy hôm nay hắn có gì đó không giống mọi ngày, nhưng lại không biết không giống ở chỗ nào: "Làm sao vậy, có phải là có chỗ nào không thoải mái hay không?"
Kỳ Diệp chậm rãi lắc đầu, duỗi tay hái một đóa hoa ngọc trâm xuống, cài lên tóc nàng: "Hoa này khi chưa nở thì dùng như trâm cài đầu, cho nên mới có tên là ngọc trâm."
"Thì ra là vậy." Giang Nguyễn bừng tỉnh gật gật đầu, sau đó đi nàng quay đầu về phía Li Nhi, cười xinh hỏi: "Li Nhi, có đẹp không?"
Li Nhi gật đầu không ngừng: "Đẹp lắm, tiểu thư, rất xinh đẹp ạ, còn đẹp hơn cả hoa nữa." Tiểu thư nhà nàng tuy không được tính là đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng mi thanh mục tú, đôi mắt kia khi cười lên phảng phất như có một năng lượng thần kỳ nào đó vậy, khiến cho cô nàng là một cô nượng cũng nhìn đến ngây ngốc.
Kỳ Diệp cầm lấy tay nàng, thấp giọng nói: "Đúng là người đẹp hơn hoa nhiều."
Giang Nguyễn trừng mắt nhìn hắn, lặng lẽ dùng tay đụng hắn một cái, nhỏ giọng nói: "Tiên sinh làm bậy gì vậy, Li Nhi còn ở đây mà." Hắn càng ngày càng hư, mắt cũng đâu nhìn ra nàng như thế nào đâu thế mà vừa mở miệng là nói bậy gạt nàng.
Nếu sau này hắn nhìn thấy lại được, thấy bộ dạng của nàng, nếu không thích thì phải làm sao bây giờ? Giang Nguyễn nhìn thoáng qua đôi mắt của hắn, trong lòng ảo não vô cùng.
________
Thả sao đi m.n, cmt đi m.n????
Li Nhi đun thuốc xong bưng vào, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Tiểu thư, công tử, đến giờ uống thuốc rồi."
Li Nhi vừa đẩy cửa thì Kỳ Diệp đã tỉnh, nghe vậy gật gật đầu: "Đặt ở đó đi."
Li Nhi nhẹ nhàng đặt chén thuốc xuống, sau đó lặng lẽ lùi ra ngoài.
Kỳ Diệp nghiêng người dùng mặt cọ cọ lên trán Giang Nguyễn, cảm thấy nhiệt độ của nàng cao hơn lúc nãy, không khỏi nhíu mày.
"A Nguyễn." Kỳ Diệp vỗ vỗ lên mặt nàng, gọi nàng: "A Nguyễn, dậy uống thuốc đã rồi ngủ tiếp."
Giang Nguyễn ừ một tiếng, nghiêng đầu vào trong ngực hắn cọ cọ, thuận tay đưa tay lên che miệng hắn lại.
Kỳ Diệp bất đắc dĩ lắc đầu bật cười, hôn lên lòng bàn tay nàng, sau đó nhấc nàng lên nửa ôm nửa ngồi, bị hắn quấy rầy, Giang Nguyễn vẫn không muốn tỉnh, mơ mơ màng màng mở to mắt, rồi lại chầm chậm nhắm lại.
Kỳ Diệp không vội, ôm nàng dựa lên người mình, một tay nghịch tóc nàng, một tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai nàng, thỉnh thoảng cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên gương mặt nàng.
Giang Nguyễn cuối cùng cũng chậm rãi tỉnh táo lên, mở mắt, giọng nói mềm mại: "Tướng công..."
Ngày thường nàng đã dịu dàng mềm mỏng, nay bị bệnh lại càng mềm mại hơn, Kỳ Diệp cũng tự nhiên mà ôn hoà hơn nói: "Uống thuốc xong thì lại ngủ tiếp."
Giang Nguyễn ngửi mùi thuốc nồng nặc trong phòng thì nhăn mặt lại.
Kỳ Diệp chạm tay vào khoé miệng nàng, cười nhẹ: "Ngày thường, khi vi phu uống thuốc, chỉ cảm thấy đắng chát lạ thường, uống một ngụm là không muốn uống thêm nữa, hôm nay có nương từ bồi bên cạnh, đột nhiên lại cảm thấy mong chờ đối với mấy chén thuốc này."
Giang Nguyễn liếc mắt nhìn hắn một cái: "Sao ta lại cảm thấy lời này của tướng công như đang vui sướng khi người gặp hoạ vậy?"
Kỳ Diệp nghiêm trạng nói: "Nương tử vu oan cho vi phu rồi, nương tử sinh bệnh, vi phu rất đau lòng, sao có thể vui sướng khi người gặp hoạ được."
Trong ấn tượng của Giang Nguyễn về Kỳ Diệp thì tuy rằng thoạt nhìn hắn rất ôn nhuận nho nhã, nhưng trong đa số mọi chuyện hắn đều lộ vẻ mặt vô cảm, cực kỳ lãnh đạm, không nói vui không buồn, nhưng mấy ngày nay Giang Nguyễn phát hiện ra hắn dường như đã thay đổi một chút rồi, số lần nàng nhìn thấy hắn khóe miệng hắn gợi lên nhiều hơn, tuy không phải tươi cười rõ ràng, nhưng so với trước đây thì vẫn là cười nhiều hơn.
Giang Nguyễn vẫn nhớ như in ngày đầu tiên nhìn thấy hắn, hắn ngồi nơi đầu phố sầm uất, cả thân bạch y, tuấn dật vô song, chung quanh rộn ràng phồn hoa náo nhiệt, hắn lại đơn đọc ngồi ở đó, ngăn cách mọi ồn ào bên ngoài, thanh lãnh cô tịch, thiếu chút hơi thở của trần gian.
Từ ánh mắt đầu tiên khi Giang Nguyễn nhìn hắn, không hiểu sao trong lòng lại sinh ra mấy phần đau đớn, con người mà, có đôi khi chỉ liếc mắt một cái đã là cả một đời.
So với Kỳ Diệp lúc ấy, Giang Nguyễn càng thích Kỳ Diệp ở hiện tại hơn, sẽ cười, sẽ nháo, trên người có sinh khí gần gũi.
Giang Nguyễn đứng dậy xuống giường, nhìn hai chén thuốc song song trên bàn, không nhịn được mà nở nụ cười, phu phu thê thê, đến cả việc uống thuốc cũng phải có đôi có cặp.
Trên chén thuốc được Li Nhi cẩn thận dán giấy đánh đấu, một chén viết 'tiểu thư,' một chén viết 'công tử', hẳn là sợ hai người uống lộn.
Giang Nguyễn cầm chén thuốc có viết 'công tử' lên bưng tới cho Kỳ Diệp: "Tướng công, đây là của chàng."
Kỳ Diệp nhận chén thuốc: "Chúng ta cùng uống."
"Không cần đâu, tướng công chàng uống trước đi." Giang Nguyễn nhìn chén thuốc còn lại trên bàn, cảm thấy không vui nổi.
Trước khi nàng cũng không ghét việc uống thuốc, nếu như nàng bị bệnh, uống mấy ngày thuốc cũng không cảm thấy có gì khó khăn, chỉ là gần đây, ngày nào cũng nhìn Kỳ Diệp uống thuốc, bị bộ dạng 'đau khổ muốn chết' của hắn mỗi lần nghe thấy chuyện phải uống thuốc dọa cho sợ, thế nào cũng cảm thấy thuốc này uống vào chắc chắn đắng không nói nên lời.
Kỳ Diệp như hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng, lắc đầu: "Nương tử uống thì ta mới uống, nương tử mà không uống vậy ta cũng không uống."
"Tướng công uống trước, tướng công uống xong thì ta sẽ uống."
Hai người cứ giằng co như vậy một lúc, không khí trong phòng rơi vào trầm mặc.
Cửa sổ bị người bên ngoài kéo ra, Hoa Diễm ló đầu vào, hung tợn nói: "Chỉ có một chén thuốc mà thôi, ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi làm cái gì, Tam gia, rốt cuộc ngươi có muốn thi châm không vậy hả, bản thân y đợi ngươi từ sáng sớm rồi đấy, đợi sắp trúng gió luôn rồi, ngươi thì ở trong phòng ôm ôn hương nhuyễn ngọc ngủ ngon lành, bây giờ dậy rồi thì lại thì thầm ta nhỏ tình tràng ý thiếp, các ngươi thật sự không coi bản thân y ta ra cái gì à?"
Vì trời nóng nên mặt Giang Nguyễn đã ửng đỏ sẵn rồi, giờ nghe Hoa Diễm nói vậy thì càng thêm đỏ, bưng chén thuốc trên bàn lên, nhỏ giọng nói: "Được rồi, ta uống, chàng cũng uống nhanh đi."
Kỳ Diệp lạnh lùng liếc mắt nhìn về hướng cửa sổ, giơ tay cầm chén thuốc đi lên phía trước: "Cụng chén cái đi, cũng xem như là ăn mừng phu thê ta đồng cam cộng khổ."
Giang Nguyễn ngơ ngác cầm chén thuốc giơ lên phía trước, phát ra tiếng 'quang' nhỏ: "Cụng ly."
Hoa Diễm nhìn hai người ngốc nghếch cầm chén thuốc cụng vào nhau rồi một hơi uống sạch, rùng mình một cái rồi lộ ra vẻ ghét bỏ.
*
Giang Nguyễn nửa ngủ nửa tỉnh nằm trên giường một ngày, sang ngày thứ hai thì cảm giác cơn sốt đã giảm đi, người cũng nhẹ hơn, chỉ là giọng nói còn có chút khàn, thỉnh thoảng ho khan vài cái, nhưng cũng không đáng ngại nữa.
Nhân lúc Hoa Diễm thi châm cho Kỳ Diệp, Giang Nguyễn ra ngoài ngắm một chút, từ hôm lên núi đến nay, nàng cũng chưa có dịp ngắm nhìn kĩ cảnh sắc nơi này.
Từ nhà gỗ nhìn xuống, mặt sau là vườn rau xanh mơn mởn, Yến Côn cùng Li Nhi đang hái rau ở đó, hai người vừa làm vừa nói cười.
Li Nhi nhìn thấy Giang Nguyễn đứng trên nhà, vui vẻ gọi: "Tiểu thư, sao người lại ra đây." Sau đó lọc cọc chạy tới, lấy áo choàng khoác lên cho nàng: "Trong núi lạnh, tiểu thư cẩn thận, người mới đỡ bệnh, bệnh nặng thêm thì lại dọa Li Nhi."
Giang Nguyễn sờ sờ đầu cô nàng: "Nơi này không có A Lục bán bánh cho ngươi, cũng không có xướng tuồng chơi xiếc, ngươi có quen không?"
"Quen chứ ạ." Li Nhi cười cười, đôi mắt long lanh: "Nơi này rất tốt, Yến đại ca sẽ múa đại đao cho em xem."
Giang Nguyễn nghe vậy thì yên lòng, nàng chỉ sợ Li Nhi không quen, thấy cô nàng thích ứng nhanh như này thì rất vui.
Trong phòng, Hoa Diễm đang rút cây châm cuối cùng ra, mô hôi chảy đầy đầu ngồi tựa lên ghế: "Mệt chết bản thần y rồi."
Kỳ Diệp cũng cả người vô lực nằm liệt trên giường, nhắm mắt lại nặng nề hô hấp, mãi đến lúc hơi thở ổn định mới chậm rãi mở miệng: "Đôi mắt này của ta cần bao nhiêu thời gian nữa?"
"Nhanh thôi, nhanh thôi hẳn là không tới một tháng là có thể nhìn thấy rồi."
"Còn tận một tháng?" Kỳ Diệp nhíu mày lại, mở to mắt nhìn phía Hoa Diễm, bất thình lình có ánh sáng chiếu vào khiến Kỳ Diệp phải nhắm mắt lại, tay theo bản năng giơ lên che trước mắt.
Trái tim hắn bùm bùm nhảy dựng lên, tay còn lại rũ bên người Kỳ Diệp nắm chặt lại, Hoa Diễm vẫn chưa phát hiện ra Kỳ Diệp có điều bất thường, lười nhác nói: "Vậy đã là nhanh rồi, nếu không phải có bản thần y ta thì ngươi có đi khắp thiên hạ này cũng không tìm được người nào dám cam đoan trị khỏi đôi mắt cho ngươi."
Kỳ Diệp không để tâm đến lời Hoa Diễm nói, hắn cẩn thận, tách từng ngón tay ra để lộ ra khe hở, đôi mắt từ từ mở, là ánh sáng, đúng là ánh sáng.
Đợi đến lúc thích ứng được với ánh sáng kia, Kỳ Diệp buông tay, trước mặt là những tia sáng màu vàng, trái tim Kỳ Diệp không nhịn được mà nảy lên một lần nữa.
"Rèm trướng này là màu hồng cánh sen à?" Kỳ Diệp khàn giọng hỏi.
Hoa Diễm lười nhác liếc mắt nhìn: "Không phải màu hồng cánh sen thì chẳng lẽ màu đen à?"
Kỳ Diệp xoay người ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào Hoa Diễm.
Một lúc sau, Hoa Diễm đột nhiên nhảy dựng lên: "Sao ngươi biết cái rèm trướng này màu hồng cánh sen?"
Hoa Diễm nhích từng tý một tới chỗ Kỳ Diệp, giơ tay ra trước mắt hắn: "Nhìn thấy lúc nào?"
"Mới vừa rồi."
Hoa Diễm cẩn thận kiểm tra lại, vui sướng hài lòng vỗ tay: "Thần y thì chính là thần y, chứng bệnh cổ quái như vậy cũng chỉ có mình ta mới có thể trị được, ha ha, bản thân y muốn đi khoe khoang với bọn Yến Côn, Hạ Vũ một phen..."
Kỳ Diệp duỗi tay ngăn hắn: "Ngươi tự quản tốt cái miệng của mình cho ta."
"Có ý gì?" Hoa Diễm ngốc nghếch hỏi: "Bệnh ngươi đã tốt lên rồi, sao lại không nói cho bọn họ biết?"
Kỳ Diệp ho nhẹ một tiếng, mím môi: "...Ta cảm thấy hiện giờ đôi mắt của ta vẫn chưa ổn định lắm, nếu chỉ là tốt lên nhất thời rồi qua mấy ngày nữa lại quay về như cũ, vậy chẳng phải sẽ khiến bọn họ mừng hụt hay sao?"
Hoa Diễm không vui: "Y thuật của bản thần y ta sao..."
"Câm miệng." Kỳ Diệp nhấc liễu bào đứng dậy: "Chuyện đôi mắt ta ta sẽ tự mình nói, không cần ngươi phải lắm miệng."
Thấy Kỳ Diệp đã ra khỏi phòng, Hoa Diễm nắm chặt hai tay, hung tợn trợn mắt lên nhìn theo, nửa ngày trời mới thốt ra được một câu: "Ngươi muốn bản thần y ta nghẹn chết phải không?"
*
Kỳ Diệp đứng trước nhà gỗ, ánh mắt trời ấm áp xuyên qua từng tầng mây dừng lại trên mặt hắn, xung quanh có đủ mọi mầu sắc khác nhau, đã lâu rồi đôi mắt hắn không có cảm giác như này, cảm thấy vạn vật xung quanh hoá ra lại đẹp như vậy.
Cách đó không xa là vườn hoa, có hai dáng người mảnh khảnh quay lưng về phía hắn, thanh âm mềm mại tinh tế rơi vào tai hắn: "Li Nhi, ngươi có biết đây là hoa gì không?"
"Yến đại ca nói đây là hoa ngọc trâm, trước đây, khi công tử chuyển tới đây sống đã sai người trồng một chút, nó là một loại cây dược liệu đấy ạ."
"Vậy à?" Giang Nguyễn khảy đóa hoa trắng nõn kia, tiến lại gần ngửi mùi của nó, mùi hương thanh mát quanh quẩn nơi cánh mũi, rất dễ ngửi.
Kỳ Diệp bước nhẹ nhàng từng bước xuống dưới, chậm rãi đi về phía vườn hoa, người đưa lưng về phía hắn trên người khoác một chiếc áo choàng màu xanh đá rộng to của nam tử, mái tóc đen nhanh xoã ra ở sau đầu chưa được búi lên, trái tim Kỳ Diệp không nhịn được mà nhảy lên mấy cái.(Truyện được đăng tại truyenwiki1.com @xzaaaaai và fb Trái Bơ)
Nghe được tiếng bước chân rất nhỏ ở phía sau, Giang Nguyễn ngoái đầu lại nhìn, nhìn thấy người đến là Kỳ Diệp, trên mặt nàng hiện lên ý cười: "Tướng công, chàng thi châm xong rồi à?"
Nàng đứng trước bụi hoa, khuôn mặt không chút son phấn, còn mang theo một chút thần sắc của người có bệnh, mặt mày toàn ý cười, gương mặt này ngay tức khắc hòa hợp cùng với khuôn mặt mà ngày ngày hắn tự mình tưởng tượng ra, không tách rời nữa, khuôn mặt này đi sâu vào trong lòng hắn, không cách nào có thể hủy diệt được, dường như bọn họ đã gặp qua rất nhiều rất nhiều lần rồi vậy, quen thuộc nay càng quen thuộc hơn.
Giang Nguyễn đi lên phía trước, giơ tay dùng cổ tay áo giúp hắn lau đi tầng mồ hôi mỏng, cười cười: "Sao chàng lại ra đây, sao không nằm trên giường nghi ngờ thêm một lúc."
Kỳ Diệp lẳng lặng nhìn nàng, không nói gì, chỉ nhìn nàng như vậy.
Giang Nguyễn ngước mắt lên nhìn hắn, nàng cảm thấy hôm nay hắn có gì đó không giống mọi ngày, nhưng lại không biết không giống ở chỗ nào: "Làm sao vậy, có phải là có chỗ nào không thoải mái hay không?"
Kỳ Diệp chậm rãi lắc đầu, duỗi tay hái một đóa hoa ngọc trâm xuống, cài lên tóc nàng: "Hoa này khi chưa nở thì dùng như trâm cài đầu, cho nên mới có tên là ngọc trâm."
"Thì ra là vậy." Giang Nguyễn bừng tỉnh gật gật đầu, sau đó đi nàng quay đầu về phía Li Nhi, cười xinh hỏi: "Li Nhi, có đẹp không?"
Li Nhi gật đầu không ngừng: "Đẹp lắm, tiểu thư, rất xinh đẹp ạ, còn đẹp hơn cả hoa nữa." Tiểu thư nhà nàng tuy không được tính là đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng mi thanh mục tú, đôi mắt kia khi cười lên phảng phất như có một năng lượng thần kỳ nào đó vậy, khiến cho cô nàng là một cô nượng cũng nhìn đến ngây ngốc.
Kỳ Diệp cầm lấy tay nàng, thấp giọng nói: "Đúng là người đẹp hơn hoa nhiều."
Giang Nguyễn trừng mắt nhìn hắn, lặng lẽ dùng tay đụng hắn một cái, nhỏ giọng nói: "Tiên sinh làm bậy gì vậy, Li Nhi còn ở đây mà." Hắn càng ngày càng hư, mắt cũng đâu nhìn ra nàng như thế nào đâu thế mà vừa mở miệng là nói bậy gạt nàng.
Nếu sau này hắn nhìn thấy lại được, thấy bộ dạng của nàng, nếu không thích thì phải làm sao bây giờ? Giang Nguyễn nhìn thoáng qua đôi mắt của hắn, trong lòng ảo não vô cùng.
________
Thả sao đi m.n, cmt đi m.n????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.