Hằng Ngày Sủng Ái Tiểu Goá Phụ Hoàng Hậu
Chương 62
Túy Hậu Ngư Ca
19/04/2022
Sắp tới cuối năm, trong cung bắt đầu tất bật chuẩn bị ăn tết, bụng Giang Nguyễn ngày càng lớn, cũng may so với trước đây, trong cung không có
các cung nương nương nữa, những việc cần lo ít đi nhiều, Tiên Hoàng cũng vừa mới băng hà chưa lâu, trong cung không thể làm quá tay, nhưng đây
là cái tết đầu tiên Giang Nguyễn cùng Kỳ Diệp ở bên nhau, là cái tết đầu tiên sau khi Kỳ Diệp gặp lại Thái Hậu, cho nên Giang Nguyễn vẫn đặc
biệt coi trọng, mọi chuyện đều hỏi đến, tự mình giám sát, không để có
nửa điểm sai sót.
Bởi vì sắp cuối năm cho nên mấy ngày nay Kỳ Diệp vô cùng bận rộn, mỗi ngày đều đi sớm về trễ, không có thời gian ở bên cạnh Giang Nguyễn, Giang Nguyễn đau lòng hắn, nghĩ tới việc hắn thích ăn cơm nàng nấu, nhưng từ sau khi có thai nàng rất ít khi làm cơm cho hắn, nên quyết định tự mình xuống bếp làm vài món rồi để tiểu cung nữ cầm theo cùng đi tới Sùng Hoa Điện.
Nguyệt Cốc dùng áo choàng bọc nàng kín mít sau đó đỡ nàng đi ra khỏi Mính Tụy cung, đi về Sùng Hoa Điện.
Từ Mính Tụy cung tới Sùng Hoa Điện không quá xa, ven đường có vài đình nghỉ mát cùng núi giả, còn có cây cối xanh tươi bốn mùa, cảnh trí cũng khá đẹp, Giang Nguyễn vừa đi vừa nói chuyện với Nguyệt Cốc, chậm rãi đi tới Sùng Hoa Điện.
Đi qua núi giả thì gặp được một người, Giang Nguyễn theo bản năng dừng bước lại, lùi về phía sau một bước, sau đó ngước mắt nhìn qua, đối mặt với đôi mắt người kia.
Hiển nhiên Kỷ Tuyền Minh cũng không nghĩ tới sẽ gặp được Giang Nguyễn, sửng sốt một lúc, sau đó nhấc liễu bào quỳ xuống hành lễ: "Vi thần tham kiến Hoàng Hậu nương nương."
Giang Nguyễn cũng không ngờ tới sẽ gặp hắn, nhưng chỉ trong chớp mắt đã khôi phục lại biểu tình như thường, khéo léo cười: "Kỷ đại nhân miễn lễ."
Kỷ Tuyền Minh đứng dậy, rũ mắt, đôi tay giấu trong tay áo nắm chặt lại.
"Kỷ đại nhân vừa mới ở chỗ của Hoàng Thượng ra sao?" Dù sao cũng là cố nhân, vẫn nên hàn huyên vài ba câu.
"Hồi bẩm nương nương, đúng vậy ạ." Giọng nói Kỷ Tuyền Minh có chút chua xót.
"Bên Sùng Hoa Điện còn đại thần nào hay không?"
"Bẩm nương nương, không có."
Giang Nguyễn gật đầu, nếu không có ai thì nàng có thể trực tiếp đi vào, nếu không thì sợ rằng phải ở ngoài điện chờ một lát.
Giang Nguyễn nghiêng người tránh ra: "Kỷ đại nhân, mời."
Kỷ Tuyền Minh vội khom người: "Vi thần không dám." Trong miệng nói không dám, nhưng Kỷ Tuyền Minh cũng không tránh đường, mà ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Giang Nguyễn, từ lúc gặp tới nay, đây là lần đầu tiên Kỷ Tuyền Minh nhìn thẳng về phía Giang Nguyễn trắng trợn thế, hắn hơi dừng lại, rồi nhìn thoáng qua cung nữ phía sau Giang Nguyễn, ý tứ rõ ràng muốn nói chuyện riêng với Giang Nguyễn.
Giang Nguyễn chớp chớp mắt, gật đầu với Nguyệt Cốc, Nguyệt Cốc mang theo mấy cung nữ lui về phía sau ba bước, cúi đầu nhìn xuống đắt.
Thật ra Kỷ Tuyền Minh muốn Giang Nguyễn để tất cả cung nữ lui xa hết, nhưng hiển nhiên suy nghĩ của Giang Nguyễn cùng hắn không giống nhau, lúc này nàng là Hoàng Hậu nương nương cao quý, Kỷ Tuyền Minh cũng không thể nói gì thêm, chỉ đi lên phía trước một bước, nhỏ giọng nói: "Nàng sống có tốt không?"
Giang Nguyễn không dấu vết lùi về phía sau một bước, tươi cười nói: "Đa tạ Kỷ đại nhân quan tâm, bổn cung rất tốt." Hai chữ 'bổn cung' này của nàng là đang muốn kéo dài khoảng cách với hắn.
Kỷ Tuyền Minh thấy sắc mặt nàng hồng nhuận, trong mắt mang ý cười, ánh mắt mờ đi, hắn cúi xuống nhìn bụng nàng, trong bụng kia là cốt nhục của người nam nhân khác, trong lòng lại càng thêm khổ sở.
"Nhị cô nương." Giọng nói của Kỷ Tuyền Minh vừa thấp vừa đè nén: "Ta đã đợi nàng ba năm..."
Giang Nguyễn sững sờ, Kỷ Tuyền Minh nhắm mắt lại: "Ta vẫn luôn đếm từng ngày một, chờ ba năm qua đi, đến lúc đó ta sẽ tới cưới hỏi đàng hoàng, để nàng làm chính thất phu nhân của ta, đáng tiếc...tạo hoá trêu người..."
Giang Nguyễn không biết nên nói gì cho phải.
"Nhị cô nương, ngày đó vì sao nàng nhất định phải vội vàng thành hôn như thế, chẳng lẽ là bởi vì biết hắn là..." Kỷ Tuyền Minh dừng lại, ý tứ không cần nói cũng biết, bởi vì biết hắn sẽ thành Hoàng Đế, cho nên Giang Nguyễn mới gả cho hắn.
"Hay là bị Giang đại nhân cưỡng bách? Trước đó ta đã trao đổi qua với lão Quốc Công, lão Quốc Công đã đồng ý lời cầu thân của ta, nhưng mà sao lại đột nhiên đổi ý? Nhị cô nương, ta vẫn luôn muốn biết, rốt cuộc thì trong đó đã xảy ra chuyện gì?" Kỷ Tuyền Minh có chút vội vàng, hắn vẫn luôn không cưới chính thất là vì để chờ nàng, chờ ba năm, ba năm, hắn trả giá ba năm, kết quả nàng lại vì người khác mà khoác hỷ phục.
Giang Nguyễn nghĩ tới khi còn ở cửa hàng son phấn, có một lần Kỷ Tuyền Minh tới, hắn nói hắn đã gặp Lộ Quốc Công, Lộ Quốc Công còn nhắc tới hôn sự của Giang Nguyễn, khi đó hắn chỉ ám chỉ mà không nói rõ ràng, mà tâm tư nàng thì lại đặt hết trên người Kỳ Diệp, làm sao mải miết đuổi theo ý tứ trong lời nói của hắn.
Giang Nguyễn không nhịn được mà cong môi cười cười, giọng nói bình tĩnh: "Nước chảy xuống chỗ trũng người tìm đến chỗ cao, chẳng lẽ Kỷ đại nhân không hiểu được đạo lý này?"
Có lẽ là vì xem quá nhiều thoại bản, Giang Nguyễn mới không nhịn được mà học vài lời trong đó, không để cho Kỷ Tuyền Minh chút mong chờ nào.
Kỷ Tuyền Minh sững sờ, không tin được nhìn nàng: "Nàng, nàng không phải là người như vậy."
"Tri nhân tri diện bất tri tâm, hoạ bì hoạ cốt khó họa tâm.(1)" Giang Nguyễn vẫn tươi cười như cũ.
"Nàng..." Đây không phải nụ cười dịu dàng của Giang gia Nhị cô nương trong trí nhớ của hắn, Nhị cô nương kia khuôn mặt dịu dàng, nói chuyện uyển chuyển mềm mại, khiến người ta nghe xong lập tức có hảo cảm, muốn ôm nàng vào lòng che chở cả đời.
"Nàng cái gì nàng?" Phía sau truyền đến một giọng nói lạnh lùng.
Kỷ Tuyền Minh kinh ngạc vội quay đầu lại, chỉ thấy Kỳ Diệp một thân long bào màu đen khoanh tay đứng bên núi giả, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Kỷ Tuyền Minh vội quỳ xuống đất, giọng nói run rẩy: "Thần tham kiến Hoàng Thượng."
Kỳ Diệp nâng bước đi tới, đi đến trước mặt hắn, rũ mắt nhìn hắn chậm rãi nói: "Ba năm đó Hoàng Hậu thủ tiết là vì Trẫm, từ đầu tới cuối, nàng đều là nữ nhân của Trẫm, người khác nghĩ cũng không được nghĩ."
Giang Nguyễn: “......”
Kỷ Tuyền Minh cúi người càng thêm thấp, cả người run rẩy: "Thần không dám."
Kỳ Diệp hừ lạnh: "Trẫm nghe nói mấy tháng trước tiểu thiếp trong nhà Kỷ đại nhân chết, hôm qua mới nạp thêm người mới?"
Kỷ Tuyền Minh không dám ngẩng đầu, chỉ đáp: "Vâng ạ."
Kỳ Diệp ánh mắt trào phúng: "Vị trí chính thất kia cũng không thể để không mãi, khi nào Hoàng Hậu có thời gian, thì giúp Kỷ đại nhân chọn một mối hôn sự tốt đi, Hoàng Hậu cảm thấy như thế nào?" Kỳ Diệp đột nhiên chuyển mắt nhìn Giang Nguyễn.
Giang Nguyễn nén cười gật đầu: "Được, thần thiếp tuân mệnh, ngày khác sẽ giúp Kỷ đại nhân chọn một mối hôn sự tốt."
Kỳ Diệp gật đầu, lại nói: "Chức vị Lễ Bộ thượng thư vẫn trống, ngươi tạm thay đi."
Kỷ Tuyền Minh không thể tin được ngẩng đầu nhìn Kỳ Diệp, sao lại thăng chức cho hắn?
Kỳ Diệp nhíu mày: "Thế nào, không vui?"
"Không không." Kỷ Tuyền Minh vội cúi đầu: "Thần tạ Bệ Hạ long ân, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Kỳ Diệp xua tay: "Bình thân." Sau đó duỗi tay ôm lấy eo Giang Nguyễn, cất bước đi vào Sùng Hoa Điện: "Hoàng Hậu tới đây đưa cơm cho Trẫm à?"
"Đúng vậy, là do thần thiếp tự tay làm đấy." Giang Nguyễn nhìn gương mặt tuấn tú của hắn nói.
Kỳ Diệp nhìn thẳng về phía trước, không nhìn nàng.
Tay áo hai người sát vào nhau, Giang Nguyễn dùng ngón út móc lấy ngón út của hắn, quơ quơ, Kỳ Diệp không hất tay nàng ra, khóe miệng cong cong.
Kỷ Tuyền Minh chảy mồ hôi lạnh ngước mắt nhìn bóng dáng Đế Hậu cầm tay nhau rời đi, trong lòng không biết có vị gì.
Giang Nguyễn nghiêng đầu nhìn hắn: "Bệ Hạ tức giận à?"
Kỳ Diệp nghiêng mắt nhìn nữ nhân bị bọc kín thành cục bột trắng bên cạnh mình, trong lớp áo khoác trắng tinh lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn yêu kiều, mí mắt cong cong, Kỳ Diệp không biểu hiện gì: "Sao lại giận được."
Nghĩ tới việc ngày thường hắn vô tình hay cố ý nói cho nàng biết 'hắn tức giận', lần này nhìn hắn, Giang Nguyễn đã biết được thêm một câu, đó là 'khẩu thị tâm phi'.
Kỳ Diệp bước chậm lại, ngữ khí nhàn nhạt: "Hắn nói hắn đợi nàng ba năm, nhưng không phải vẫn cưới tiểu thiếp đó sao, nam nhân như vậy sao tin được."
Ngữ khí của hắn so với ngày thường có chút không giống nhau, Giang Nguyễn có hơi hoảng hốt.
"Nàng tin?” Kỳ Diệp đột nhiên hỏi nàng.
"Hử?" Giang Nguyễn nghi hoặc, cái gì mà 'nàng tin'?
Ngữ khí Kỳ Diệp càng thêm khó lường: "Nàng thương hại hắn, cho nên mới nói những lời đó để hắn hết hy vọng, không phải sao?"
Giang Nguyễn “......”
Đã tới Sùng Hoa Điện, tiểu thái giám đẩy cửa điện, hai người vào trong, cung nữ đặt hộp đồ ăn lên bàn sau đó lui ra ngoài.
Trong điện không có người khác, Giang Nguyễn duỗi tay cởi áo ngoài, Kỳ Diệp đưa tay qua, nắm lấy gương mặt nàng: "Nàng còn chưa trả lời ta?"
Giang Nguyễn nhìn thẳng vào hắn một lúc lâu, đột nhiên nói: "Thoại bản mà chàng cho ta xem ấy, chẳng lẽ đấy là do chàng viết à?"
"Cái gì?" Kỳ Diệp khó có lúc bị hỏi tới ngơ ngác.
Giang Nguyễn đẩy hắn ra: "Ta cảm thấy tiên sinh rất thích hợp với việc viết thoại bản." Giang Nguyễn mở hộp thức ăn, đặt từng món lên trên bàn.
Kỳ Diệp suy nghĩ một lát, đột nhiên tiến lên một bước, ôm lấy nàng từ đằng sau, miệng dán bên tai thấp giọng nói: "A Nguyễn, vì sao phải nói những lời như vậy để kích thích hắn, làm hắn hết hy vọng?" Như vậy cực kỳ giống hai người yêu nhau, nhưng lại bị Hoàng Đế cướp đoạt ái tình, nữ tử vì để cho người nam tử kia hết hy vọng mà nói ra mấy lời tàn nhẫn kích thích hắn.
Tuy hắn biết nàng không có ý này, nhưng mà vẫn không nhịn được mà ghen tuông.
Lần đầu tiên hắn thấy Kỷ Tuyền Minh là ở cửa hàng son phấn, ngày ấy Kỷ Tuyền Minh tới tìm Giang Nguyễn, vì không muốn làm Giang Nguyễn khó xử, hắn chưa từng ra mặt.
Hiện tại nghĩ lại, khi đó là bởi vì tình cảm của hắn đối với Giang Nguyễn còn chưa sâu đậm, cho nên việc Kỷ Tuyền Minh có xuất hiện hay không hắn không thèm để ý, mà lúc này, tình cảm sâu đậm vô cùng, xâm nhập cả vào xương cốt, biết được có nam nhân khác có ý đồ bất chính với nương tử mình, làm có người nào có thể coi như không có gì, nào có ai có thể nhịn được.
Giang Nguyễn xoay người, nhìn hắn, duỗi tay chọc chọc cái trán hắn: "Nếu ta nói đúng thế, chàng tính như thế nào?"
Kỳ Diệp lại bị hỏi đến sửng sốt lần nữa, trước giờ hắn chưa bao giờ cho rằng đó là thật, tuy vậy hắn vẫn muốn lấy đó để 'gây khó dễ' cho nàng.
Giang Nguyễn nhìn hắn không nhịn được mỉm cười: "Nếu ta không nói như vậy, thì tướng công cảm thấy ta nên nói như thế nào mới phải?" Trong lòng nàng chỉ nhớ tới chuyện cơm canh mình làm cho hắn sẽ bị nguội, cho nên mới nói như vậy để kết thúc nhanh cuộc nói chuyện kia, tới ăn cơm cùng với hắn, nếu không nói như vậy thì chắc hẳn lại phải dây dưa nửa ngày, nàng không có kiên nhẫn.
Kỳ Diệp đỡ nàng ngồi xuống ghế, sau đó chống tay ở hai bên, vây nàng lại, đôi mắt đen nhìn thẳng vào nàng: "Nàng phải nói cho hắn biết, nàng chưa bao giờ có tình cảm với hắn, ngày đó nàng gả cho ta là bởi vì nàng..."
Nói tới đây đột nhiên Kỳ Diệp dừng lại không nói được nữa, thật ra thì hắn cảm thấy ngại khi nói ra.
Trong điện rơi vào yên tĩnh.
"Nói cho hắn biết ta gả cho tiên sinh là bởi vì ta ái mộ tiện sinh, có tình cảm với tiên sinh à?" Giang Nguyễn thấp giọng nói.
Đôi môi đỏ mọng của nàng mở mở đóng đóng, đôi mắt nhìn hắn có hơi nước mờ mờ, trong trẻo đẹp đẽ.
Hô hấp Kỳ Diệp cứng lại, có chút không được tự nhiên rời mắt đi chỗ khác, đứng lên: "Ta gọi người đưa nàng đi, nàng nói lại với hắn lần nữa..."
"....Nói những vời lúc này cho hắn nghe đi."
Giang Nguyễn: “......”
________
(1): Tri nhân tri diện bất tri tâm: Biết người biết mặt nhưng không biết lòng. Khi quen biết một người thì chỉ biết được vẻ bề ngoài nhưng không biết được người đó tốt hay xấu.
Hoạ bì hoạ cốt khó hoạ tâm: Vẽ hổ chỉ vẽ được da khó vẽ được xương. Khi vẽ một con hổ, chỉ vẽ được da, lông, những thứ bên ngoài của con hổ đó mà khó vẽ được cái bên trong là xương của nó.
Bởi vì sắp cuối năm cho nên mấy ngày nay Kỳ Diệp vô cùng bận rộn, mỗi ngày đều đi sớm về trễ, không có thời gian ở bên cạnh Giang Nguyễn, Giang Nguyễn đau lòng hắn, nghĩ tới việc hắn thích ăn cơm nàng nấu, nhưng từ sau khi có thai nàng rất ít khi làm cơm cho hắn, nên quyết định tự mình xuống bếp làm vài món rồi để tiểu cung nữ cầm theo cùng đi tới Sùng Hoa Điện.
Nguyệt Cốc dùng áo choàng bọc nàng kín mít sau đó đỡ nàng đi ra khỏi Mính Tụy cung, đi về Sùng Hoa Điện.
Từ Mính Tụy cung tới Sùng Hoa Điện không quá xa, ven đường có vài đình nghỉ mát cùng núi giả, còn có cây cối xanh tươi bốn mùa, cảnh trí cũng khá đẹp, Giang Nguyễn vừa đi vừa nói chuyện với Nguyệt Cốc, chậm rãi đi tới Sùng Hoa Điện.
Đi qua núi giả thì gặp được một người, Giang Nguyễn theo bản năng dừng bước lại, lùi về phía sau một bước, sau đó ngước mắt nhìn qua, đối mặt với đôi mắt người kia.
Hiển nhiên Kỷ Tuyền Minh cũng không nghĩ tới sẽ gặp được Giang Nguyễn, sửng sốt một lúc, sau đó nhấc liễu bào quỳ xuống hành lễ: "Vi thần tham kiến Hoàng Hậu nương nương."
Giang Nguyễn cũng không ngờ tới sẽ gặp hắn, nhưng chỉ trong chớp mắt đã khôi phục lại biểu tình như thường, khéo léo cười: "Kỷ đại nhân miễn lễ."
Kỷ Tuyền Minh đứng dậy, rũ mắt, đôi tay giấu trong tay áo nắm chặt lại.
"Kỷ đại nhân vừa mới ở chỗ của Hoàng Thượng ra sao?" Dù sao cũng là cố nhân, vẫn nên hàn huyên vài ba câu.
"Hồi bẩm nương nương, đúng vậy ạ." Giọng nói Kỷ Tuyền Minh có chút chua xót.
"Bên Sùng Hoa Điện còn đại thần nào hay không?"
"Bẩm nương nương, không có."
Giang Nguyễn gật đầu, nếu không có ai thì nàng có thể trực tiếp đi vào, nếu không thì sợ rằng phải ở ngoài điện chờ một lát.
Giang Nguyễn nghiêng người tránh ra: "Kỷ đại nhân, mời."
Kỷ Tuyền Minh vội khom người: "Vi thần không dám." Trong miệng nói không dám, nhưng Kỷ Tuyền Minh cũng không tránh đường, mà ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Giang Nguyễn, từ lúc gặp tới nay, đây là lần đầu tiên Kỷ Tuyền Minh nhìn thẳng về phía Giang Nguyễn trắng trợn thế, hắn hơi dừng lại, rồi nhìn thoáng qua cung nữ phía sau Giang Nguyễn, ý tứ rõ ràng muốn nói chuyện riêng với Giang Nguyễn.
Giang Nguyễn chớp chớp mắt, gật đầu với Nguyệt Cốc, Nguyệt Cốc mang theo mấy cung nữ lui về phía sau ba bước, cúi đầu nhìn xuống đắt.
Thật ra Kỷ Tuyền Minh muốn Giang Nguyễn để tất cả cung nữ lui xa hết, nhưng hiển nhiên suy nghĩ của Giang Nguyễn cùng hắn không giống nhau, lúc này nàng là Hoàng Hậu nương nương cao quý, Kỷ Tuyền Minh cũng không thể nói gì thêm, chỉ đi lên phía trước một bước, nhỏ giọng nói: "Nàng sống có tốt không?"
Giang Nguyễn không dấu vết lùi về phía sau một bước, tươi cười nói: "Đa tạ Kỷ đại nhân quan tâm, bổn cung rất tốt." Hai chữ 'bổn cung' này của nàng là đang muốn kéo dài khoảng cách với hắn.
Kỷ Tuyền Minh thấy sắc mặt nàng hồng nhuận, trong mắt mang ý cười, ánh mắt mờ đi, hắn cúi xuống nhìn bụng nàng, trong bụng kia là cốt nhục của người nam nhân khác, trong lòng lại càng thêm khổ sở.
"Nhị cô nương." Giọng nói của Kỷ Tuyền Minh vừa thấp vừa đè nén: "Ta đã đợi nàng ba năm..."
Giang Nguyễn sững sờ, Kỷ Tuyền Minh nhắm mắt lại: "Ta vẫn luôn đếm từng ngày một, chờ ba năm qua đi, đến lúc đó ta sẽ tới cưới hỏi đàng hoàng, để nàng làm chính thất phu nhân của ta, đáng tiếc...tạo hoá trêu người..."
Giang Nguyễn không biết nên nói gì cho phải.
"Nhị cô nương, ngày đó vì sao nàng nhất định phải vội vàng thành hôn như thế, chẳng lẽ là bởi vì biết hắn là..." Kỷ Tuyền Minh dừng lại, ý tứ không cần nói cũng biết, bởi vì biết hắn sẽ thành Hoàng Đế, cho nên Giang Nguyễn mới gả cho hắn.
"Hay là bị Giang đại nhân cưỡng bách? Trước đó ta đã trao đổi qua với lão Quốc Công, lão Quốc Công đã đồng ý lời cầu thân của ta, nhưng mà sao lại đột nhiên đổi ý? Nhị cô nương, ta vẫn luôn muốn biết, rốt cuộc thì trong đó đã xảy ra chuyện gì?" Kỷ Tuyền Minh có chút vội vàng, hắn vẫn luôn không cưới chính thất là vì để chờ nàng, chờ ba năm, ba năm, hắn trả giá ba năm, kết quả nàng lại vì người khác mà khoác hỷ phục.
Giang Nguyễn nghĩ tới khi còn ở cửa hàng son phấn, có một lần Kỷ Tuyền Minh tới, hắn nói hắn đã gặp Lộ Quốc Công, Lộ Quốc Công còn nhắc tới hôn sự của Giang Nguyễn, khi đó hắn chỉ ám chỉ mà không nói rõ ràng, mà tâm tư nàng thì lại đặt hết trên người Kỳ Diệp, làm sao mải miết đuổi theo ý tứ trong lời nói của hắn.
Giang Nguyễn không nhịn được mà cong môi cười cười, giọng nói bình tĩnh: "Nước chảy xuống chỗ trũng người tìm đến chỗ cao, chẳng lẽ Kỷ đại nhân không hiểu được đạo lý này?"
Có lẽ là vì xem quá nhiều thoại bản, Giang Nguyễn mới không nhịn được mà học vài lời trong đó, không để cho Kỷ Tuyền Minh chút mong chờ nào.
Kỷ Tuyền Minh sững sờ, không tin được nhìn nàng: "Nàng, nàng không phải là người như vậy."
"Tri nhân tri diện bất tri tâm, hoạ bì hoạ cốt khó họa tâm.(1)" Giang Nguyễn vẫn tươi cười như cũ.
"Nàng..." Đây không phải nụ cười dịu dàng của Giang gia Nhị cô nương trong trí nhớ của hắn, Nhị cô nương kia khuôn mặt dịu dàng, nói chuyện uyển chuyển mềm mại, khiến người ta nghe xong lập tức có hảo cảm, muốn ôm nàng vào lòng che chở cả đời.
"Nàng cái gì nàng?" Phía sau truyền đến một giọng nói lạnh lùng.
Kỷ Tuyền Minh kinh ngạc vội quay đầu lại, chỉ thấy Kỳ Diệp một thân long bào màu đen khoanh tay đứng bên núi giả, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Kỷ Tuyền Minh vội quỳ xuống đất, giọng nói run rẩy: "Thần tham kiến Hoàng Thượng."
Kỳ Diệp nâng bước đi tới, đi đến trước mặt hắn, rũ mắt nhìn hắn chậm rãi nói: "Ba năm đó Hoàng Hậu thủ tiết là vì Trẫm, từ đầu tới cuối, nàng đều là nữ nhân của Trẫm, người khác nghĩ cũng không được nghĩ."
Giang Nguyễn: “......”
Kỷ Tuyền Minh cúi người càng thêm thấp, cả người run rẩy: "Thần không dám."
Kỳ Diệp hừ lạnh: "Trẫm nghe nói mấy tháng trước tiểu thiếp trong nhà Kỷ đại nhân chết, hôm qua mới nạp thêm người mới?"
Kỷ Tuyền Minh không dám ngẩng đầu, chỉ đáp: "Vâng ạ."
Kỳ Diệp ánh mắt trào phúng: "Vị trí chính thất kia cũng không thể để không mãi, khi nào Hoàng Hậu có thời gian, thì giúp Kỷ đại nhân chọn một mối hôn sự tốt đi, Hoàng Hậu cảm thấy như thế nào?" Kỳ Diệp đột nhiên chuyển mắt nhìn Giang Nguyễn.
Giang Nguyễn nén cười gật đầu: "Được, thần thiếp tuân mệnh, ngày khác sẽ giúp Kỷ đại nhân chọn một mối hôn sự tốt."
Kỳ Diệp gật đầu, lại nói: "Chức vị Lễ Bộ thượng thư vẫn trống, ngươi tạm thay đi."
Kỷ Tuyền Minh không thể tin được ngẩng đầu nhìn Kỳ Diệp, sao lại thăng chức cho hắn?
Kỳ Diệp nhíu mày: "Thế nào, không vui?"
"Không không." Kỷ Tuyền Minh vội cúi đầu: "Thần tạ Bệ Hạ long ân, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Kỳ Diệp xua tay: "Bình thân." Sau đó duỗi tay ôm lấy eo Giang Nguyễn, cất bước đi vào Sùng Hoa Điện: "Hoàng Hậu tới đây đưa cơm cho Trẫm à?"
"Đúng vậy, là do thần thiếp tự tay làm đấy." Giang Nguyễn nhìn gương mặt tuấn tú của hắn nói.
Kỳ Diệp nhìn thẳng về phía trước, không nhìn nàng.
Tay áo hai người sát vào nhau, Giang Nguyễn dùng ngón út móc lấy ngón út của hắn, quơ quơ, Kỳ Diệp không hất tay nàng ra, khóe miệng cong cong.
Kỷ Tuyền Minh chảy mồ hôi lạnh ngước mắt nhìn bóng dáng Đế Hậu cầm tay nhau rời đi, trong lòng không biết có vị gì.
Giang Nguyễn nghiêng đầu nhìn hắn: "Bệ Hạ tức giận à?"
Kỳ Diệp nghiêng mắt nhìn nữ nhân bị bọc kín thành cục bột trắng bên cạnh mình, trong lớp áo khoác trắng tinh lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn yêu kiều, mí mắt cong cong, Kỳ Diệp không biểu hiện gì: "Sao lại giận được."
Nghĩ tới việc ngày thường hắn vô tình hay cố ý nói cho nàng biết 'hắn tức giận', lần này nhìn hắn, Giang Nguyễn đã biết được thêm một câu, đó là 'khẩu thị tâm phi'.
Kỳ Diệp bước chậm lại, ngữ khí nhàn nhạt: "Hắn nói hắn đợi nàng ba năm, nhưng không phải vẫn cưới tiểu thiếp đó sao, nam nhân như vậy sao tin được."
Ngữ khí của hắn so với ngày thường có chút không giống nhau, Giang Nguyễn có hơi hoảng hốt.
"Nàng tin?” Kỳ Diệp đột nhiên hỏi nàng.
"Hử?" Giang Nguyễn nghi hoặc, cái gì mà 'nàng tin'?
Ngữ khí Kỳ Diệp càng thêm khó lường: "Nàng thương hại hắn, cho nên mới nói những lời đó để hắn hết hy vọng, không phải sao?"
Giang Nguyễn “......”
Đã tới Sùng Hoa Điện, tiểu thái giám đẩy cửa điện, hai người vào trong, cung nữ đặt hộp đồ ăn lên bàn sau đó lui ra ngoài.
Trong điện không có người khác, Giang Nguyễn duỗi tay cởi áo ngoài, Kỳ Diệp đưa tay qua, nắm lấy gương mặt nàng: "Nàng còn chưa trả lời ta?"
Giang Nguyễn nhìn thẳng vào hắn một lúc lâu, đột nhiên nói: "Thoại bản mà chàng cho ta xem ấy, chẳng lẽ đấy là do chàng viết à?"
"Cái gì?" Kỳ Diệp khó có lúc bị hỏi tới ngơ ngác.
Giang Nguyễn đẩy hắn ra: "Ta cảm thấy tiên sinh rất thích hợp với việc viết thoại bản." Giang Nguyễn mở hộp thức ăn, đặt từng món lên trên bàn.
Kỳ Diệp suy nghĩ một lát, đột nhiên tiến lên một bước, ôm lấy nàng từ đằng sau, miệng dán bên tai thấp giọng nói: "A Nguyễn, vì sao phải nói những lời như vậy để kích thích hắn, làm hắn hết hy vọng?" Như vậy cực kỳ giống hai người yêu nhau, nhưng lại bị Hoàng Đế cướp đoạt ái tình, nữ tử vì để cho người nam tử kia hết hy vọng mà nói ra mấy lời tàn nhẫn kích thích hắn.
Tuy hắn biết nàng không có ý này, nhưng mà vẫn không nhịn được mà ghen tuông.
Lần đầu tiên hắn thấy Kỷ Tuyền Minh là ở cửa hàng son phấn, ngày ấy Kỷ Tuyền Minh tới tìm Giang Nguyễn, vì không muốn làm Giang Nguyễn khó xử, hắn chưa từng ra mặt.
Hiện tại nghĩ lại, khi đó là bởi vì tình cảm của hắn đối với Giang Nguyễn còn chưa sâu đậm, cho nên việc Kỷ Tuyền Minh có xuất hiện hay không hắn không thèm để ý, mà lúc này, tình cảm sâu đậm vô cùng, xâm nhập cả vào xương cốt, biết được có nam nhân khác có ý đồ bất chính với nương tử mình, làm có người nào có thể coi như không có gì, nào có ai có thể nhịn được.
Giang Nguyễn xoay người, nhìn hắn, duỗi tay chọc chọc cái trán hắn: "Nếu ta nói đúng thế, chàng tính như thế nào?"
Kỳ Diệp lại bị hỏi đến sửng sốt lần nữa, trước giờ hắn chưa bao giờ cho rằng đó là thật, tuy vậy hắn vẫn muốn lấy đó để 'gây khó dễ' cho nàng.
Giang Nguyễn nhìn hắn không nhịn được mỉm cười: "Nếu ta không nói như vậy, thì tướng công cảm thấy ta nên nói như thế nào mới phải?" Trong lòng nàng chỉ nhớ tới chuyện cơm canh mình làm cho hắn sẽ bị nguội, cho nên mới nói như vậy để kết thúc nhanh cuộc nói chuyện kia, tới ăn cơm cùng với hắn, nếu không nói như vậy thì chắc hẳn lại phải dây dưa nửa ngày, nàng không có kiên nhẫn.
Kỳ Diệp đỡ nàng ngồi xuống ghế, sau đó chống tay ở hai bên, vây nàng lại, đôi mắt đen nhìn thẳng vào nàng: "Nàng phải nói cho hắn biết, nàng chưa bao giờ có tình cảm với hắn, ngày đó nàng gả cho ta là bởi vì nàng..."
Nói tới đây đột nhiên Kỳ Diệp dừng lại không nói được nữa, thật ra thì hắn cảm thấy ngại khi nói ra.
Trong điện rơi vào yên tĩnh.
"Nói cho hắn biết ta gả cho tiên sinh là bởi vì ta ái mộ tiện sinh, có tình cảm với tiên sinh à?" Giang Nguyễn thấp giọng nói.
Đôi môi đỏ mọng của nàng mở mở đóng đóng, đôi mắt nhìn hắn có hơi nước mờ mờ, trong trẻo đẹp đẽ.
Hô hấp Kỳ Diệp cứng lại, có chút không được tự nhiên rời mắt đi chỗ khác, đứng lên: "Ta gọi người đưa nàng đi, nàng nói lại với hắn lần nữa..."
"....Nói những vời lúc này cho hắn nghe đi."
Giang Nguyễn: “......”
________
(1): Tri nhân tri diện bất tri tâm: Biết người biết mặt nhưng không biết lòng. Khi quen biết một người thì chỉ biết được vẻ bề ngoài nhưng không biết được người đó tốt hay xấu.
Hoạ bì hoạ cốt khó hoạ tâm: Vẽ hổ chỉ vẽ được da khó vẽ được xương. Khi vẽ một con hổ, chỉ vẽ được da, lông, những thứ bên ngoài của con hổ đó mà khó vẽ được cái bên trong là xương của nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.