Hàng Tỷ Cưng Chiều Vợ : Nam Thần Hôn Sâu 101℃
Chương 867: Anh không mắng em, anh là mắng chính mình
Mộc Mộc Thố Thố
08/03/2018
Editor: May
Gần như mới vừa mở miệng, đã bị người đàn ông chiếm lấy cánh môi, chợt, tất cả âm thanh ủy khuất mà bất an, tất cả đều bị nụ hôn đột nhiên của anh bao phủ.
Trong nháy mắt kia, chỉ cảm thấy đầu bị cách thức hóa, trống rỗng, giống như đột nhiên, tất cả đau xót đều là đáng giá.
Kịch liệt, nhiệt tình……
Giống như muốn đền bù hết thảy nụ hôn đã thiếu lại cho cô.
Hôn ** rất lâu, Lôi Nặc mới buông lỏng ra một chút, gương mặt hơi lui ra sau, nhìn da thịt ửng hồng của Hoàng Phủ Bạc Ý, chính anh cũng không tốt đến đâu.
……
Lôi Nặc hít một hơi thật sâu, nâng một mảnh nước mắt nóng bỏng trong lòng bàn tay, chợt, lại nổi giận mặt, dựng lông gào thét,
“Tiểu Ý, em khá lắm mẹ nó khá lắm! Vừa rồi lão tử rắm cũng chưa phóng một cái, em hay rồi! Em thì biết cái gì!”
Hoàng Phủ Bạc Ý ngẩn ra, lẩm bẩm,
“Anh đều không trả lời em, em cho rằng không thích anh……”
“Dựa vào**!” Lôi Nặc thầm mắng một tiếng, Hoàng Phủ Bạc Ý cho rằng Lôi Nặc đang mắng cô, nước mắt lại ào ạt lăn xuống, tâm Lôi Nặc đều đau chết, cuống quít lại nói,
“Anh không mắng em, anh là mắng chính mình!”
Ánh mắt Hoàng Phủ Bạc Ý run lên, lại rớt xuống từng giọt nước mắt.
Đúng vậy! Anh đang mắng chính anh, mắng chính anh sao có thể hỗn ** đản như thế! Sao có thể làm công chúa của anh khóc đến chật vật thương tâm như thế!
……
Bỗng chốc, bàn tay Lôi Nặc căng thẳng, giữ chặt bả vai Hoàng Phủ Bạc Ý, mắt đen tà mỹ thẳng tắp nhìn cô.
Gần như mới vừa mở miệng, đã bị người đàn ông chiếm lấy cánh môi, chợt, tất cả âm thanh ủy khuất mà bất an, tất cả đều bị nụ hôn đột nhiên của anh bao phủ.
Trong nháy mắt kia, chỉ cảm thấy đầu bị cách thức hóa, trống rỗng, giống như đột nhiên, tất cả đau xót đều là đáng giá.
Kịch liệt, nhiệt tình……
Giống như muốn đền bù hết thảy nụ hôn đã thiếu lại cho cô.
Hôn ** rất lâu, Lôi Nặc mới buông lỏng ra một chút, gương mặt hơi lui ra sau, nhìn da thịt ửng hồng của Hoàng Phủ Bạc Ý, chính anh cũng không tốt đến đâu.
……
Lôi Nặc hít một hơi thật sâu, nâng một mảnh nước mắt nóng bỏng trong lòng bàn tay, chợt, lại nổi giận mặt, dựng lông gào thét,
“Tiểu Ý, em khá lắm mẹ nó khá lắm! Vừa rồi lão tử rắm cũng chưa phóng một cái, em hay rồi! Em thì biết cái gì!”
Hoàng Phủ Bạc Ý ngẩn ra, lẩm bẩm,
“Anh đều không trả lời em, em cho rằng không thích anh……”
“Dựa vào**!” Lôi Nặc thầm mắng một tiếng, Hoàng Phủ Bạc Ý cho rằng Lôi Nặc đang mắng cô, nước mắt lại ào ạt lăn xuống, tâm Lôi Nặc đều đau chết, cuống quít lại nói,
“Anh không mắng em, anh là mắng chính mình!”
Ánh mắt Hoàng Phủ Bạc Ý run lên, lại rớt xuống từng giọt nước mắt.
Đúng vậy! Anh đang mắng chính anh, mắng chính anh sao có thể hỗn ** đản như thế! Sao có thể làm công chúa của anh khóc đến chật vật thương tâm như thế!
……
Bỗng chốc, bàn tay Lôi Nặc căng thẳng, giữ chặt bả vai Hoàng Phủ Bạc Ý, mắt đen tà mỹ thẳng tắp nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.