Hàng Tỷ Cưng Chiều Vợ : Nam Thần Hôn Sâu 101℃
Chương 1366: Bạc Ái Sẽ Không Có Việc Gì.
Mộc Mộc Thố Thố
03/06/2021
Editor: May
Phòng khách sạn xa hoa đến cực điểm, gió biển nhiệt tình thổi vào từ ban công sát đất ngoài cửa sổ, lại không thổi tan mùi máu tươi tanh nồng tràn ngập trong không khí.
Trên mép giường bên cạnh, còn rơi văng giọt máu khắp nơi, giống như từng đóa mai được khảm trong tuyết, cực kỳ yêu dã.
Mảnh vỡ thủy tinh trên sàn nhà, không biết là làm chân ai bị thương trong trận khẩn cấp vừa rồi, chảy một dấu vết màu máu……
……
Đêm khuya.
Ngoài phòng phẫu thuật trung tâm y học nước Mỹ.
Hoàng Phủ Bạc Ý liền gọi điện thoại cho Hoàng Phủ Thí trước tiên, cho nên Emp, Dạ Ngưng Yên, còn có ba cha con nhà họ Kiệt cũng đều tới.
Đôi mắt tuyệt sắc của Hoàng Phủ Thí hơi nhíu lại, một mặt nhỏ giọng an ủi Dạ Ngưng Yên, một mặt thầm nghĩ, thân thể tiểu súc sinh luôn không tồi, từ nhỏ đã bị ông luyện đến chịu đựng bưu hãn như vậy, sao lại đột nhiên ngã xuống chứ?
Vẻ mặt Thịnh Vị Ương giật mình ngốc ngốc đứng ở ngoài phòng giải phẫu.
Trên má trắng bệch còn dính giọt máu rơi xuống vừa rồi, thậm chí trên chân còn kéo dép lê, gót chân nhỏ trắng bị vẽ ra một miệng vết thương, vẫn luôn không ngừng chảy máu.
Cả người nhìn qua thật giống như mất đi linh hồn nhỏ bé.
……
Bỗng chốc, cả người Thịnh Vị Ương hung hăng run lên! Trong đầu lại hiện lên hình ảnh vừa rồi Hoàng Phủ Bạc Ái hôn mê ở trong lòng ngực cô……
Mắt châu có chút trống rỗng, một mảnh thiêu đốt càng thêm chua xót!
Tâm Kiệt Hận Thiên trầm xuống, bàn tay lạnh lùng dừng ở trên vai Thịnh Vị Ương, đỡ thân mình vẫn luôn phát run của cô.
Dạ Ngưng Yên cũng gắt gao kéo tay Thịnh Vị Ương lại, làm người mẹ vừa mới nhận nhau, nội tâm bi thống của bà sẽ không ít hơn,
“Vị Ương, không có việc gì, đừng sợ, Bạc Ái sẽ không có việc gì.”
Bỗng chốc, Thịnh Vị Ương giống như nghĩ tới cái gì, đôi mắt trợn to……
---
Lúc trưa hôm nay, cô và ba tuổi ở trong phòng khách sạn ngủ trưa, là cô tỉnh trước, sau đó liền gọi anh dậy.
Lúc ấy anh nằm ở bên gối, cho dù cô gọi anh như thế nào, anh thật giống như đã ngủ chết, hoàn toàn nghe không thấy tiếng gọi của cô, không có bất kỳ phản ứng gì.
Cô thậm chí gọi anh khoảng ba phút, Hoàng Phủ Bạc Ái mới đột nhiên mở mắt ra, mắt đen có chút màu đỏ tươi thẫm màu, lại hoàn toàn không biết gì về tiếng gọi to vừa rồi của cô.
Cô đã sắp sợ hãi!
Hoàng Phủ Bạc Ái còn cố ý nói giỡn với cô, vương tử đều là hôn tỉnh công chúa mỹ nhân ngủ của mình, cô cũng nên hôn hôn anh.
……
Bỗng chốc ---
Tâm hoảng loạn của Thịnh Vị Ương càng không khống chế được run rẩy, bị sợ hãi gắt gao túm chặt, đầu cứng đờ loạng choạng, khóe miệng trở nên trắng bệch tựa hồ đều sắp bị cắn rách.
“Sẽ không, sẽ không……
Ba tuổi……”
Thịnh Vị Ương bụm mặt nhẹ lẩm bẩm.
Chờ đợi ngoài phòng phẫu thuật, vĩnh viễn là tra tấn lòng người dài đằng đẵng nhất.
Đột nhiên “két” một tiếng, cửa phòng giải phẫu mở ra từ bên trong, từ bên trong lao ra một y tá tay đầy máu, tất cả mọi người gần như vọt lên.
“Tên nhóc thúi thế nào!” Hoàng Phủ Thí nhíu chặt mày!
……
Đây là lần đầu tiên Thịnh Vị Ương nhìn thấy thần sắc người cha yêu thương con trai ở trên mặt Emp, nhưng mà, lúc này cô lại hoàn toàn không rảnh bận tâm.
Y tá chỉ là biểu tình khẩn cấp trả lời một câu,
“Người bệnh là bệnh tim cấp tính bẩm sinh!”
Chợt, mọi người cả người chấn động!
Thịnh Vị Ương đột nhiên lảo đảo một cái, chân gần như không đứng đượ, hoảng sợ trợn tròn đồng tử một mảnh ánh sáng vỡ nát run rẩy……
Phòng khách sạn xa hoa đến cực điểm, gió biển nhiệt tình thổi vào từ ban công sát đất ngoài cửa sổ, lại không thổi tan mùi máu tươi tanh nồng tràn ngập trong không khí.
Trên mép giường bên cạnh, còn rơi văng giọt máu khắp nơi, giống như từng đóa mai được khảm trong tuyết, cực kỳ yêu dã.
Mảnh vỡ thủy tinh trên sàn nhà, không biết là làm chân ai bị thương trong trận khẩn cấp vừa rồi, chảy một dấu vết màu máu……
……
Đêm khuya.
Ngoài phòng phẫu thuật trung tâm y học nước Mỹ.
Hoàng Phủ Bạc Ý liền gọi điện thoại cho Hoàng Phủ Thí trước tiên, cho nên Emp, Dạ Ngưng Yên, còn có ba cha con nhà họ Kiệt cũng đều tới.
Đôi mắt tuyệt sắc của Hoàng Phủ Thí hơi nhíu lại, một mặt nhỏ giọng an ủi Dạ Ngưng Yên, một mặt thầm nghĩ, thân thể tiểu súc sinh luôn không tồi, từ nhỏ đã bị ông luyện đến chịu đựng bưu hãn như vậy, sao lại đột nhiên ngã xuống chứ?
Vẻ mặt Thịnh Vị Ương giật mình ngốc ngốc đứng ở ngoài phòng giải phẫu.
Trên má trắng bệch còn dính giọt máu rơi xuống vừa rồi, thậm chí trên chân còn kéo dép lê, gót chân nhỏ trắng bị vẽ ra một miệng vết thương, vẫn luôn không ngừng chảy máu.
Cả người nhìn qua thật giống như mất đi linh hồn nhỏ bé.
……
Bỗng chốc, cả người Thịnh Vị Ương hung hăng run lên! Trong đầu lại hiện lên hình ảnh vừa rồi Hoàng Phủ Bạc Ái hôn mê ở trong lòng ngực cô……
Mắt châu có chút trống rỗng, một mảnh thiêu đốt càng thêm chua xót!
Tâm Kiệt Hận Thiên trầm xuống, bàn tay lạnh lùng dừng ở trên vai Thịnh Vị Ương, đỡ thân mình vẫn luôn phát run của cô.
Dạ Ngưng Yên cũng gắt gao kéo tay Thịnh Vị Ương lại, làm người mẹ vừa mới nhận nhau, nội tâm bi thống của bà sẽ không ít hơn,
“Vị Ương, không có việc gì, đừng sợ, Bạc Ái sẽ không có việc gì.”
Bỗng chốc, Thịnh Vị Ương giống như nghĩ tới cái gì, đôi mắt trợn to……
---
Lúc trưa hôm nay, cô và ba tuổi ở trong phòng khách sạn ngủ trưa, là cô tỉnh trước, sau đó liền gọi anh dậy.
Lúc ấy anh nằm ở bên gối, cho dù cô gọi anh như thế nào, anh thật giống như đã ngủ chết, hoàn toàn nghe không thấy tiếng gọi của cô, không có bất kỳ phản ứng gì.
Cô thậm chí gọi anh khoảng ba phút, Hoàng Phủ Bạc Ái mới đột nhiên mở mắt ra, mắt đen có chút màu đỏ tươi thẫm màu, lại hoàn toàn không biết gì về tiếng gọi to vừa rồi của cô.
Cô đã sắp sợ hãi!
Hoàng Phủ Bạc Ái còn cố ý nói giỡn với cô, vương tử đều là hôn tỉnh công chúa mỹ nhân ngủ của mình, cô cũng nên hôn hôn anh.
……
Bỗng chốc ---
Tâm hoảng loạn của Thịnh Vị Ương càng không khống chế được run rẩy, bị sợ hãi gắt gao túm chặt, đầu cứng đờ loạng choạng, khóe miệng trở nên trắng bệch tựa hồ đều sắp bị cắn rách.
“Sẽ không, sẽ không……
Ba tuổi……”
Thịnh Vị Ương bụm mặt nhẹ lẩm bẩm.
Chờ đợi ngoài phòng phẫu thuật, vĩnh viễn là tra tấn lòng người dài đằng đẵng nhất.
Đột nhiên “két” một tiếng, cửa phòng giải phẫu mở ra từ bên trong, từ bên trong lao ra một y tá tay đầy máu, tất cả mọi người gần như vọt lên.
“Tên nhóc thúi thế nào!” Hoàng Phủ Thí nhíu chặt mày!
……
Đây là lần đầu tiên Thịnh Vị Ương nhìn thấy thần sắc người cha yêu thương con trai ở trên mặt Emp, nhưng mà, lúc này cô lại hoàn toàn không rảnh bận tâm.
Y tá chỉ là biểu tình khẩn cấp trả lời một câu,
“Người bệnh là bệnh tim cấp tính bẩm sinh!”
Chợt, mọi người cả người chấn động!
Thịnh Vị Ương đột nhiên lảo đảo một cái, chân gần như không đứng đượ, hoảng sợ trợn tròn đồng tử một mảnh ánh sáng vỡ nát run rẩy……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.