Hàng Tỷ Cưng Chiều Vợ : Nam Thần Hôn Sâu 101℃
Chương 167: Bị con báo nhỏ khinh bỉ nồng đậm.
Mộc Mộc Thố Thố
27/07/2017
Editor: May
Thịnh Vị Ương khinh bỉ nồng đậm trợn trắng mắt, ý tứ biểu đạt tương đối rõ ràng, “Chậc chậc, thật không nghĩ tới anh lại có thể còn nghèo hơn tôi”.
Mặt mũi Hoàng Phủ Bạc Ái có chút không nhịn được, nghiêm mặt rống,
“Nơi tôi đi đều cà thẻ!”
……
“Xì” một tiếng, Thịnh Vị Ương nhịn không được cười ra tiếng.
Vì sao cô nghe ra được một loại ngữ khí đặc biệt ủy khuất từ trong lời nói vừa rồi của anh chứ?
Chỉ là, ngẫm lại cũng đúng.
Bạc Ái thiếu gia Hoàng Phủ đế quốc, trường hợp ra vào đều là cấp bậc siêu cấp vip, sao có thể dùng đến tiền mặt để trả chứ!
Quên đi, không khinh bỉ anh.
Hoàng Phủ Bạc Ái đang muốn nói buổi trưa đi ra ngoài ăn, Thịnh Vị Ương cười cong cong, lại có thể hài hước trêu chọc nói,
“Hoàng Phủ thiếu gia, nếu anh không có tiền, tôi đây tới nghĩ biện pháp.”
Cô nghĩ biện pháp? Cô cũng không có tiền!
Nhìn Thịnh Vị Ương xoay người đi đến cửa biệt thự, gương mặt Hoàng Phủ Bạc Ái chợt cứng đờ, đột nhiên có loại dự cảm…… không tốt.
……
Thịnh Vị Ương đã đứng ở cửa phòng khách.
Cửa biệt thự, hai bảo vệ Bạc Nhị và Bạc Tứ ăn mặc tây trang đen cùng nhau cung kính xưng hô,
“Thiếu phu nhân.”
Chương 168: Quả nhiên là bảo vệ của boss siêu cấp.
Editor: May
Thịnh Vị Ương gật gật đầu, lại quay đầu nhìn Hoàng Phủ Bạc Ái, nâng lên nụ cười meo meo kinh điển của con báo nhỏ, lúc này mới nói với hai bảo vệ,
“Bảo vệ đại ca, tôi muốn đi chợ bán thức ăn mua đồ ăn, nhưng trong ví tiền của Bạc Ái thiếu gia nhà các người không có tiền --”
Thịnh Vị Ương còn chưa nói xong, trong biệt thự, tiếng rống giận của người đàn ông chợt vang lên,
“Thịnh Vị Ương! Không phải trong ví tiền của tôi không có tiền! Là không có nhân dân tệ!!”
Khí thế kia, giống như hận không thể ném cả nóc nhà đi, mặt trời trên đỉnh đầu rõ ràng đã lên cao, lại cảm thấy âm phong vèo vèo.
Thịnh Vị Ương nhu nhược bổ đao một câu, mặt đầy thuần lương,
“Không có tiền cùng không có nhân dân tệ không phải là một ý tứ à, đúng không?”
Bả vai Bạc Nhị và Bạc Tứ đồng thời run một chút, khóe mắt nhìn sang phải, rồi nhìn sang trái, kinh sợ cắn chặt răng không dám nói lời nào.
Chỉ là ở trong lòng đã sớm sùng bái không thôi với thiếu phu nhân nhà bọn họ, vị thiếu phu nhân vừa mới nhậm chức này của nhà bọn họ, đẳng cấp tuyệt đối đủ cao!
Chỉ là, thiếu phu nhân, cô và thiếu gia đấu võ mồm thì đấu võ mồm, nhưng ngàn vạn đừng đổ lên người vô tội, ví dụ như hai người đặc biệt vô tội bọn họ……
……
Thịnh Vị Ương liếc mắt nhìn, hoa hoa lệ lệ làm lơ vị thiếu gia lệ khí bão táp nào đó trong phòng khách, tiếp tục nói,
“Các người hẳn là có mao gia gia đi, trước cho tôi mượn một chút, tháng này để cho thiếu gia các người phát thêm tiền thưởng cho các người.”
Thịnh Vị Ương mượn tiền này vô cùng bình tĩnh, một chút cũng không ngượng ngùng.
Bạc Nhị và Bạc Tứ đã sớm động tác nhanh chóng móc toàn bộ tiền mặt trong ví tiền ra, xếp chồng lên nhau, nhìn qua có khoảng hơn mấy ngàn.
Biểu tình Thịnh Vị Ương nghiêm túc tự hỏi một vấn đề, quả nhiên là bảo vệ của Boss siêu cấp, đều là có tiền như vậy.
Thịnh Vị Ương khinh bỉ nồng đậm trợn trắng mắt, ý tứ biểu đạt tương đối rõ ràng, “Chậc chậc, thật không nghĩ tới anh lại có thể còn nghèo hơn tôi”.
Mặt mũi Hoàng Phủ Bạc Ái có chút không nhịn được, nghiêm mặt rống,
“Nơi tôi đi đều cà thẻ!”
……
“Xì” một tiếng, Thịnh Vị Ương nhịn không được cười ra tiếng.
Vì sao cô nghe ra được một loại ngữ khí đặc biệt ủy khuất từ trong lời nói vừa rồi của anh chứ?
Chỉ là, ngẫm lại cũng đúng.
Bạc Ái thiếu gia Hoàng Phủ đế quốc, trường hợp ra vào đều là cấp bậc siêu cấp vip, sao có thể dùng đến tiền mặt để trả chứ!
Quên đi, không khinh bỉ anh.
Hoàng Phủ Bạc Ái đang muốn nói buổi trưa đi ra ngoài ăn, Thịnh Vị Ương cười cong cong, lại có thể hài hước trêu chọc nói,
“Hoàng Phủ thiếu gia, nếu anh không có tiền, tôi đây tới nghĩ biện pháp.”
Cô nghĩ biện pháp? Cô cũng không có tiền!
Nhìn Thịnh Vị Ương xoay người đi đến cửa biệt thự, gương mặt Hoàng Phủ Bạc Ái chợt cứng đờ, đột nhiên có loại dự cảm…… không tốt.
……
Thịnh Vị Ương đã đứng ở cửa phòng khách.
Cửa biệt thự, hai bảo vệ Bạc Nhị và Bạc Tứ ăn mặc tây trang đen cùng nhau cung kính xưng hô,
“Thiếu phu nhân.”
Chương 168: Quả nhiên là bảo vệ của boss siêu cấp.
Editor: May
Thịnh Vị Ương gật gật đầu, lại quay đầu nhìn Hoàng Phủ Bạc Ái, nâng lên nụ cười meo meo kinh điển của con báo nhỏ, lúc này mới nói với hai bảo vệ,
“Bảo vệ đại ca, tôi muốn đi chợ bán thức ăn mua đồ ăn, nhưng trong ví tiền của Bạc Ái thiếu gia nhà các người không có tiền --”
Thịnh Vị Ương còn chưa nói xong, trong biệt thự, tiếng rống giận của người đàn ông chợt vang lên,
“Thịnh Vị Ương! Không phải trong ví tiền của tôi không có tiền! Là không có nhân dân tệ!!”
Khí thế kia, giống như hận không thể ném cả nóc nhà đi, mặt trời trên đỉnh đầu rõ ràng đã lên cao, lại cảm thấy âm phong vèo vèo.
Thịnh Vị Ương nhu nhược bổ đao một câu, mặt đầy thuần lương,
“Không có tiền cùng không có nhân dân tệ không phải là một ý tứ à, đúng không?”
Bả vai Bạc Nhị và Bạc Tứ đồng thời run một chút, khóe mắt nhìn sang phải, rồi nhìn sang trái, kinh sợ cắn chặt răng không dám nói lời nào.
Chỉ là ở trong lòng đã sớm sùng bái không thôi với thiếu phu nhân nhà bọn họ, vị thiếu phu nhân vừa mới nhậm chức này của nhà bọn họ, đẳng cấp tuyệt đối đủ cao!
Chỉ là, thiếu phu nhân, cô và thiếu gia đấu võ mồm thì đấu võ mồm, nhưng ngàn vạn đừng đổ lên người vô tội, ví dụ như hai người đặc biệt vô tội bọn họ……
……
Thịnh Vị Ương liếc mắt nhìn, hoa hoa lệ lệ làm lơ vị thiếu gia lệ khí bão táp nào đó trong phòng khách, tiếp tục nói,
“Các người hẳn là có mao gia gia đi, trước cho tôi mượn một chút, tháng này để cho thiếu gia các người phát thêm tiền thưởng cho các người.”
Thịnh Vị Ương mượn tiền này vô cùng bình tĩnh, một chút cũng không ngượng ngùng.
Bạc Nhị và Bạc Tứ đã sớm động tác nhanh chóng móc toàn bộ tiền mặt trong ví tiền ra, xếp chồng lên nhau, nhìn qua có khoảng hơn mấy ngàn.
Biểu tình Thịnh Vị Ương nghiêm túc tự hỏi một vấn đề, quả nhiên là bảo vệ của Boss siêu cấp, đều là có tiền như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.