Hàng Tỷ Cưng Chiều Vợ : Nam Thần Hôn Sâu 101℃
Chương 864: Đau đớn
Mộc Mộc Thố Thố
07/03/2018
Editor: May
“Lôi Nặc, từ nay về sau, em sẽ không lại mỗi tháng ngựa không ngừng vó bay hơn nửa trái đất tới tìm anh nữa! Anh nha không biết, thiệt tình khiến người mệt mỏi
Đi thôi!!”
Nói xong, Hoàng Phủ Bạc Ý nghiêng mắt, nhìn về phía phương xa, đôi mắt mở lớn, cô muốn dừng hình ảnh bức tranh này xuống, ghi tạc đáy lòng.
Bỗng chốc, biển xanh tiếp xúc với đạo ánh sáng hồng kia, cũng dần dần ảm đạm.
Hóa ra, ngắm phong cảnh đẹp nhất, là cùng với anh.
Chỉ là về sau, cũng sẽ không, sẽ không bao giờ nữa……
……
Hoàng Phủ Bạc Ý lại lười nhác duỗi duỗi cánh tay, xoay người, lập tức đi về phía xe thể thao Maserati.
Khóe môi, ý cười minh diễm đột nhiên rút đi.
Nước mắt trong suốt, lại một lần không tiếng động cuồn cuộn rơi xuống, rơi lệ đầy mặt.
Hoàng Phủ Bạc Ý gắt gao đè nén, nắm chặt tay, đầu ngón tay khắc thật sâu vào trong lòng bàn tay, không đau, nỗ lực để mình thẳng lưng.
Ít nhất, để lại cho anh một bóng dáng tiêu sái, cũng cho chính một hạ màn hoa lệ.
Đường núi rõ ràng dưới sườn núi, dưới chân cô nện bước, thật giống như rót chì, đi mỗi một bước, đều cần thiết muốn dùng hết tất cả sức lực toàn thân.
Bởi vì, đó là bước chân rời khỏi anh.
Thậm chí mỗi một bước đi của cô, đều ở trong lòng nói với chính mình,
“Bước tiếp theo, Lôi Nặc liền sẽ gọi cô lại……”
Nhưng mà, lúc tới bước tiếp theo, cô lại bắt đầu lặp lại tâm lý thôi miên đồng dạng.
“Lôi Nặc, từ nay về sau, em sẽ không lại mỗi tháng ngựa không ngừng vó bay hơn nửa trái đất tới tìm anh nữa! Anh nha không biết, thiệt tình khiến người mệt mỏi
Đi thôi!!”
Nói xong, Hoàng Phủ Bạc Ý nghiêng mắt, nhìn về phía phương xa, đôi mắt mở lớn, cô muốn dừng hình ảnh bức tranh này xuống, ghi tạc đáy lòng.
Bỗng chốc, biển xanh tiếp xúc với đạo ánh sáng hồng kia, cũng dần dần ảm đạm.
Hóa ra, ngắm phong cảnh đẹp nhất, là cùng với anh.
Chỉ là về sau, cũng sẽ không, sẽ không bao giờ nữa……
……
Hoàng Phủ Bạc Ý lại lười nhác duỗi duỗi cánh tay, xoay người, lập tức đi về phía xe thể thao Maserati.
Khóe môi, ý cười minh diễm đột nhiên rút đi.
Nước mắt trong suốt, lại một lần không tiếng động cuồn cuộn rơi xuống, rơi lệ đầy mặt.
Hoàng Phủ Bạc Ý gắt gao đè nén, nắm chặt tay, đầu ngón tay khắc thật sâu vào trong lòng bàn tay, không đau, nỗ lực để mình thẳng lưng.
Ít nhất, để lại cho anh một bóng dáng tiêu sái, cũng cho chính một hạ màn hoa lệ.
Đường núi rõ ràng dưới sườn núi, dưới chân cô nện bước, thật giống như rót chì, đi mỗi một bước, đều cần thiết muốn dùng hết tất cả sức lực toàn thân.
Bởi vì, đó là bước chân rời khỏi anh.
Thậm chí mỗi một bước đi của cô, đều ở trong lòng nói với chính mình,
“Bước tiếp theo, Lôi Nặc liền sẽ gọi cô lại……”
Nhưng mà, lúc tới bước tiếp theo, cô lại bắt đầu lặp lại tâm lý thôi miên đồng dạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.