Hàng Tỷ Cưng Chiều Vợ : Nam Thần Hôn Sâu 101℃
Chương 1320: Hoàng Phủ Thí tủi thân
Mộc Mộc Thố Thố
18/03/2019
Sau đó, vài người liền cùng nhau đi về phía trung tâm vườn hoa hồng, Hoàng Phủ Bạc Ái và Thịnh Vị Ương vẫn luôn gắt gao nắm tay.
Khi bước ra một bước cuối cùng, Hoàng Phủ Bạc Ái thấy được người phụ nữ ngồi ở trước bàn đá thủy tinh.
Bỗng chốc, ánh mắt hơi chấn động, không tự giác dùng sức nắm chặt tay.
Mẹ của anh, giống như trong tưởng tượng của anh, lại có chút không giống.
Giống là ưu nhã mỹ lệ, nhưng không giống nhau chính là, nhìn trẻ tuổi hơn trong tưởng tượng của anh rất nhiều.
Khóe môi treo lên ý cười nhàn nhạt, rất đẹp, rất ôn nhu.
Dạ Ngưng Yên cũng ngơ ngẩn.
Bà chưa bao giờ từng nghĩ tới, đứa bé của bà và Hoàng Phủ Thí mà bà cho rằng đã sớm chết non vào hai mươi bốn năm trước, lại có thể vẫn còn sống!
Hơn nữa, cũng đã lớn như vậy.
Bộ dáng cực kỳ giống Hoàng Phủ Thí năm đó, mày nhướng lạnh lùng, môi màu hồng nhạt, góc cạnh rõ ràng toàn là mũi nhọn làm người không rời mắt được.
Bỗng dưng, mắt tiễn của Dạ Ngưng Yên nhẹ nhàng run lên, như kim đâm, nổi lên một tầng ánh sáng chảy qua, đỏ hốc mắt.
……
Bên cạnh, vị hoàng đế lão tử nào đó bắt đầu từ khi con trai mình đi tới, liền vẫn luôn không tắt lửa mắng,
“Tiểu súc sinh, mày nha lái xe chạy đến bắc cực hả!”
“Còn không nhanh đi tới! Chân dài như vậy toàn bộ T/M/D thành trang trí hết sao! Đi còn chậm hơn rùa đen!”
“Dựa vào**! Còn không mau gọi mẹ!”
“Mày - thằng nhóc chết tiệt……”
Dạ Ngưng Yên chợt ném ánh mắt,
“Hoàng Phủ Thí, ông có thể ngừng trong chốc lát không.”
Nháy mắt, trong vườn hoa hồng, hết thảy tiếng mắng ồn ào của lão tử nào đó liền ngừng lại, Hoàng Phủ Thí lập tức rũ khóe miệng, cắn chặt!
Thịnh Vị Ương nhìn đến sửng sốt sửng sốt, cái miệng nhỏ hung hăng run rẩy một cái, suýt nhịn không được cười phun ra.
Khi bước ra một bước cuối cùng, Hoàng Phủ Bạc Ái thấy được người phụ nữ ngồi ở trước bàn đá thủy tinh.
Bỗng chốc, ánh mắt hơi chấn động, không tự giác dùng sức nắm chặt tay.
Mẹ của anh, giống như trong tưởng tượng của anh, lại có chút không giống.
Giống là ưu nhã mỹ lệ, nhưng không giống nhau chính là, nhìn trẻ tuổi hơn trong tưởng tượng của anh rất nhiều.
Khóe môi treo lên ý cười nhàn nhạt, rất đẹp, rất ôn nhu.
Dạ Ngưng Yên cũng ngơ ngẩn.
Bà chưa bao giờ từng nghĩ tới, đứa bé của bà và Hoàng Phủ Thí mà bà cho rằng đã sớm chết non vào hai mươi bốn năm trước, lại có thể vẫn còn sống!
Hơn nữa, cũng đã lớn như vậy.
Bộ dáng cực kỳ giống Hoàng Phủ Thí năm đó, mày nhướng lạnh lùng, môi màu hồng nhạt, góc cạnh rõ ràng toàn là mũi nhọn làm người không rời mắt được.
Bỗng dưng, mắt tiễn của Dạ Ngưng Yên nhẹ nhàng run lên, như kim đâm, nổi lên một tầng ánh sáng chảy qua, đỏ hốc mắt.
……
Bên cạnh, vị hoàng đế lão tử nào đó bắt đầu từ khi con trai mình đi tới, liền vẫn luôn không tắt lửa mắng,
“Tiểu súc sinh, mày nha lái xe chạy đến bắc cực hả!”
“Còn không nhanh đi tới! Chân dài như vậy toàn bộ T/M/D thành trang trí hết sao! Đi còn chậm hơn rùa đen!”
“Dựa vào**! Còn không mau gọi mẹ!”
“Mày - thằng nhóc chết tiệt……”
Dạ Ngưng Yên chợt ném ánh mắt,
“Hoàng Phủ Thí, ông có thể ngừng trong chốc lát không.”
Nháy mắt, trong vườn hoa hồng, hết thảy tiếng mắng ồn ào của lão tử nào đó liền ngừng lại, Hoàng Phủ Thí lập tức rũ khóe miệng, cắn chặt!
Thịnh Vị Ương nhìn đến sửng sốt sửng sốt, cái miệng nhỏ hung hăng run rẩy một cái, suýt nhịn không được cười phun ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.