Hàng Tỷ Cưng Chiều Vợ : Nam Thần Hôn Sâu 101℃
Chương 380: Không gặp
Mộc Mộc Thố Thố
17/09/2017
Editor: May
Trong văn phòng, người đàn ông nghe tiếng cười hỏi chuông bạc trong điện thoại, bàn tay chợt cứng đờ, di động gần như đều sắp ném đi.
Quen? Ương Ương, thật ra anh hoàn toàn không cần quen với thành phố này, bởi vì anh giống như em, sinh sống ở chỗ này thời gian rất dài……
“Vẫn tốt.” Bàn tay cứng đờ của người đàn ông hung hăng nắm chặt, giọng nói đè nén lại có thể không nghe ra một tia khác thường.
“Vậy là tốt rồi,” Thịnh Vị Ương nhìn ánh mặt trời quá mức nóng bỏng ngoài cửa sổ, “Tớ còn lo lắng cậu không quen đấy!”
“……”
Lại hàn huyên trong chốc lát mới cúp điện thoại.
Trước bàn làm việc, cả người Kiệt Hận Thiên dựa vào ghế dựa.
Hình dáng hoa lệ tránh đi ánh mặt trời lọt vào từ cửa sổ, ở dưới bóng mát phản quang, phủ lên một tầng tối tăm nhìn không rõ lắm.
Bỗng chốc, không khí tràn ngập liền có chút hít thở không thông.
Đột nhiên một đạo tiếng chuông chói tai vang lên, đánh vỡ một mảnh yên tĩnh giống như chết này, Kiệt Hận Thiên tiếp điện thoại.
“Đại thiếu gia.”
“Thế nào?”
Nghe hồi báo trong điện thoại, đôi mắt thuần đen của người đàn ông càng ngày càng đậm, giống như đầm cổ ngàn năm, sát khí quỷ quyệt tà mị.
“Ừ.”
Giữa môi đỏ phun ra một âm lạnh lẽo, liền cúp điện thoại.
Đường điện thoại nội bộ của thư ký trên bàn làm việc lại vang lên,
“Tổng giám đốc, Dạ tiểu thư đã ở phòng dành cho khách quý chờ ngài hai tiếng.”
Người đàn ông nhíu mày rậm lại, mắt đen chim ưng xẹt qua một tia sáng lạnh, hai chữ vô tình,
“Không gặp.”
Thư ký, “……”
Nghe điện thoại đã bị tổng giám đốc cắt đứt, bí thư lại ngẩng đầu nhìn phòng dành cho khách quý.
Trong văn phòng, người đàn ông nghe tiếng cười hỏi chuông bạc trong điện thoại, bàn tay chợt cứng đờ, di động gần như đều sắp ném đi.
Quen? Ương Ương, thật ra anh hoàn toàn không cần quen với thành phố này, bởi vì anh giống như em, sinh sống ở chỗ này thời gian rất dài……
“Vẫn tốt.” Bàn tay cứng đờ của người đàn ông hung hăng nắm chặt, giọng nói đè nén lại có thể không nghe ra một tia khác thường.
“Vậy là tốt rồi,” Thịnh Vị Ương nhìn ánh mặt trời quá mức nóng bỏng ngoài cửa sổ, “Tớ còn lo lắng cậu không quen đấy!”
“……”
Lại hàn huyên trong chốc lát mới cúp điện thoại.
Trước bàn làm việc, cả người Kiệt Hận Thiên dựa vào ghế dựa.
Hình dáng hoa lệ tránh đi ánh mặt trời lọt vào từ cửa sổ, ở dưới bóng mát phản quang, phủ lên một tầng tối tăm nhìn không rõ lắm.
Bỗng chốc, không khí tràn ngập liền có chút hít thở không thông.
Đột nhiên một đạo tiếng chuông chói tai vang lên, đánh vỡ một mảnh yên tĩnh giống như chết này, Kiệt Hận Thiên tiếp điện thoại.
“Đại thiếu gia.”
“Thế nào?”
Nghe hồi báo trong điện thoại, đôi mắt thuần đen của người đàn ông càng ngày càng đậm, giống như đầm cổ ngàn năm, sát khí quỷ quyệt tà mị.
“Ừ.”
Giữa môi đỏ phun ra một âm lạnh lẽo, liền cúp điện thoại.
Đường điện thoại nội bộ của thư ký trên bàn làm việc lại vang lên,
“Tổng giám đốc, Dạ tiểu thư đã ở phòng dành cho khách quý chờ ngài hai tiếng.”
Người đàn ông nhíu mày rậm lại, mắt đen chim ưng xẹt qua một tia sáng lạnh, hai chữ vô tình,
“Không gặp.”
Thư ký, “……”
Nghe điện thoại đã bị tổng giám đốc cắt đứt, bí thư lại ngẩng đầu nhìn phòng dành cho khách quý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.