Hàng Tỷ Cưng Chiều Vợ : Nam Thần Hôn Sâu 101℃
Chương 468: Mất liền mất.
Mộc Mộc Thố Thố
02/10/2017
Editor: May
Trong giọng nói không che dấu được thương tâm.
Lập tức, Hoàng Phủ Bạc Ái lại mềm lòng đầy đất.
Thật giống như đánh một quyền vào bông mềm mại, nhìn mặt mày trong suốt liễm diễm của cô, dù tức giận hơn nữa, cũng sẽ biến mất toàn bộ.
Lạnh lẽo giữa ánh mắt Hoàng Phủ Bạc Ái rút đi,
“Không thấy thì đã không thấy, vì một chiếc nhẫn, em không muốn sống nữa!”
“Nhưng mà……”
Thịnh Vị Ương vừa định nói chuyện, lại nghe thấy lời nói lạnh nhạt đến cực điểm của người đàn ông, bỗng chốc, tâm nôn nóng, chợt lạnh lẽo.
……
Anh nói không sai, chỉ là một chiếc nhẫn mà thôi, mất liền mất, cô hà tất cần hoảng loạn thành như vậy.
Hơn nữa, anh hoàn toàn không để bụng chút nào.
Cô chỉ là Hoàng Phủ phu nhân tạm thời, thời gian ba tháng vừa đến, cô và anh liền giải trừ quan hệ vợ chồng.
Chiếc nhẫn kia cũng chỉ là một hình thức đi ngang qua sân khấu mà thôi.
Nhưng mà, vì sao, tâm cô lại khổ sở như vậy……
Hoàng Phủ Bạc Ái không thấy, sương mù mờ mịt mông lung, cô nhẹ nhàng thu mắt tiễn, khóe môi anh hồng hơi nhếch lên, lại cười không đạt đến đáy mắt.
“Tắm xong?” Hoàng Phủ Bạc Ái hỏi, bàn tay to vẫn giữ chặt thân mình cô như cũ, sợ cô lại chui đầu vào bồn tắm lần nữa.
Thịnh Vị Ương ghé vào bờ vai của anh, gật gật đầu, xem như trả lời.
……
Hoàng Phủ Bạc Ái lại ôm cô lên như ôm trẻ con, đặt ở trên đài lưu ly.
Thịnh Vị Ương tùy ý Hoàng Phủ Bạc Ái giúp mình lau khô thân thể, anh cầm khăn tắm lau lau, lúc này mới lại ôm cô đi ra phòng tắm.
Thịnh Vị Ương nằm ở trên giường, đầu óc mơ hồ liền muốn ngủ, lại bị Hoàng Phủ Bạc Ái một phen xách lên,
“Tóc còn chưa có sấy.”
Trong giọng nói không che dấu được thương tâm.
Lập tức, Hoàng Phủ Bạc Ái lại mềm lòng đầy đất.
Thật giống như đánh một quyền vào bông mềm mại, nhìn mặt mày trong suốt liễm diễm của cô, dù tức giận hơn nữa, cũng sẽ biến mất toàn bộ.
Lạnh lẽo giữa ánh mắt Hoàng Phủ Bạc Ái rút đi,
“Không thấy thì đã không thấy, vì một chiếc nhẫn, em không muốn sống nữa!”
“Nhưng mà……”
Thịnh Vị Ương vừa định nói chuyện, lại nghe thấy lời nói lạnh nhạt đến cực điểm của người đàn ông, bỗng chốc, tâm nôn nóng, chợt lạnh lẽo.
……
Anh nói không sai, chỉ là một chiếc nhẫn mà thôi, mất liền mất, cô hà tất cần hoảng loạn thành như vậy.
Hơn nữa, anh hoàn toàn không để bụng chút nào.
Cô chỉ là Hoàng Phủ phu nhân tạm thời, thời gian ba tháng vừa đến, cô và anh liền giải trừ quan hệ vợ chồng.
Chiếc nhẫn kia cũng chỉ là một hình thức đi ngang qua sân khấu mà thôi.
Nhưng mà, vì sao, tâm cô lại khổ sở như vậy……
Hoàng Phủ Bạc Ái không thấy, sương mù mờ mịt mông lung, cô nhẹ nhàng thu mắt tiễn, khóe môi anh hồng hơi nhếch lên, lại cười không đạt đến đáy mắt.
“Tắm xong?” Hoàng Phủ Bạc Ái hỏi, bàn tay to vẫn giữ chặt thân mình cô như cũ, sợ cô lại chui đầu vào bồn tắm lần nữa.
Thịnh Vị Ương ghé vào bờ vai của anh, gật gật đầu, xem như trả lời.
……
Hoàng Phủ Bạc Ái lại ôm cô lên như ôm trẻ con, đặt ở trên đài lưu ly.
Thịnh Vị Ương tùy ý Hoàng Phủ Bạc Ái giúp mình lau khô thân thể, anh cầm khăn tắm lau lau, lúc này mới lại ôm cô đi ra phòng tắm.
Thịnh Vị Ương nằm ở trên giường, đầu óc mơ hồ liền muốn ngủ, lại bị Hoàng Phủ Bạc Ái một phen xách lên,
“Tóc còn chưa có sấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.