Hàng Tỷ Cưng Chiều Vợ : Nam Thần Hôn Sâu 101℃
Chương 1050: Mẹ, daddy của con đâu?
Mộc Mộc Thố Thố
18/05/2018
Đoạn cuối cùng là, “Ba của con em”, thời gian rạng sáng năm giờ, còn vẽ
một dẩu môi lớn chu lên, dùng cọ màu của Tiểu Quang tô thành màu đỏ rực
gợi cảm.
Vì sao cô lại tự động liên tưởng đến biểu tình lúc Sở Nam Xuyên làm động tác đó chứ?
Hạ Mộc Cẩn nhìn đến nhịn không được cười không ngừng, mắt tiễn thanh nhiên hơi rũ một chút, thật giống như lông chim dưới chuông gió, một trận gió mát lạnh thổi quá, cực kỳ xinh đẹp.
Chỉ là, lúc năm giờ anh liền đi rồi ư?
Sao cô không có một chút cảm giác nào vậy?
Từ sau khi làm mẹ, cô liền ngủ đến cực cạn, sợ ban đêm Tiểu Quang đói bụng gì đó, rất dễ dàng bừng tỉnh.
Nhưng mà, tối hôm qua cô lại có thể ngủ đến sâu như vậy, đến lúc anh rời đi cũng không biết.
Vậy không phải bốn giờ anh liền làm bữa sáng cho cô và Tiểu Quang ư, chỉ ngủ mấy tiếng.
Ánh mặt trời màu vàng nhạt, dừng ở trên môi mím nhẹ của người phụ nữ, giống như đóa hoa nở rộ, không phải liếc mắt một liền kinh diễm, lại niệm niệm khắp tâm.
……
Bỗng nhiên, Hạ Mộc Cẩn nghe được giọng nói của Tiểu Quang, ngẩng đầu nhìn, Tiểu Quang xoa đôi mắt, thần sắc có chút hoảng loạn,
“Mẹ, daddy của con đâu?”
Hạ Mộc Cẩn sửng sốt, vừa rồi cô cũng là phản ứng như thế này đi! Nhìn thấy đột nhiên không thấy Sở Nam Xuyên, hoảng hốt giống như Tiểu Quang.
Mới chưa đến một tuần, cô và Tiểu Quang lại có thể đều ỷ lại người đàn ông kia như vậy!
Lúc trước hai mẹ con bọn họ cùng nhau sinh sống 5 năm, đã trôi qua như thế nào rồi?
Hạ Mộc Cẩn ở trong lòng trầm mặc nghĩ kĩ, quả nhiên con người là sinh vật khiến cho người không nắm bắt được trên đời này nhất, thật làm người kinh ngạc!
Vì sao cô lại tự động liên tưởng đến biểu tình lúc Sở Nam Xuyên làm động tác đó chứ?
Hạ Mộc Cẩn nhìn đến nhịn không được cười không ngừng, mắt tiễn thanh nhiên hơi rũ một chút, thật giống như lông chim dưới chuông gió, một trận gió mát lạnh thổi quá, cực kỳ xinh đẹp.
Chỉ là, lúc năm giờ anh liền đi rồi ư?
Sao cô không có một chút cảm giác nào vậy?
Từ sau khi làm mẹ, cô liền ngủ đến cực cạn, sợ ban đêm Tiểu Quang đói bụng gì đó, rất dễ dàng bừng tỉnh.
Nhưng mà, tối hôm qua cô lại có thể ngủ đến sâu như vậy, đến lúc anh rời đi cũng không biết.
Vậy không phải bốn giờ anh liền làm bữa sáng cho cô và Tiểu Quang ư, chỉ ngủ mấy tiếng.
Ánh mặt trời màu vàng nhạt, dừng ở trên môi mím nhẹ của người phụ nữ, giống như đóa hoa nở rộ, không phải liếc mắt một liền kinh diễm, lại niệm niệm khắp tâm.
……
Bỗng nhiên, Hạ Mộc Cẩn nghe được giọng nói của Tiểu Quang, ngẩng đầu nhìn, Tiểu Quang xoa đôi mắt, thần sắc có chút hoảng loạn,
“Mẹ, daddy của con đâu?”
Hạ Mộc Cẩn sửng sốt, vừa rồi cô cũng là phản ứng như thế này đi! Nhìn thấy đột nhiên không thấy Sở Nam Xuyên, hoảng hốt giống như Tiểu Quang.
Mới chưa đến một tuần, cô và Tiểu Quang lại có thể đều ỷ lại người đàn ông kia như vậy!
Lúc trước hai mẹ con bọn họ cùng nhau sinh sống 5 năm, đã trôi qua như thế nào rồi?
Hạ Mộc Cẩn ở trong lòng trầm mặc nghĩ kĩ, quả nhiên con người là sinh vật khiến cho người không nắm bắt được trên đời này nhất, thật làm người kinh ngạc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.