Hàng Tỷ Cưng Chiều Vợ : Nam Thần Hôn Sâu 101℃
Chương 395: Sấy tóc
Mộc Mộc Thố Thố
20/09/2017
Editor: May
Hoàng Phủ Bạc Ái đi tới, xốc chăn tơ tằm lên nằm xuống, Thịnh Vị Ương nghiêng đầu vừa nhìn, trên tóc ngắn màu cây đay của anh còn ngưng đọng bọt nước ướt át, dọc theo ngọn tóc nhỏ ở trên ngực trần trụi.
Thịnh Vị Ương ngưng ngưng mi, nói,
“Hoàng Phủ ba tuổi, anh sấy khô tóc đi, tóc ướt ngủ sẽ đau đầu.”
Trong khoảng thời gian này sau mỗi lần tắm rửa, vị Thái thượng hoàng nào đó đều sẽ chẳng biết xấu hổ yêu cầu Thịnh Vị Ương giúp anh sấy tóc, lý do là anh sẽ không sấy.
Thịnh Vị Ương giận, hoá ra hai mươi mấy năm trước đây tên này sống đều chưa sấy tóc qua sao? Quỷ mới tin đấy!
Hai ngày này bởi vì tay cô bị thương, cho nên sau khi Hoàng Phủ Bạc Ái tắm rửa đều là tự mình sấy khô.
……
Hoàng Phủ Bạc Ái liếc mắt nhìn Thịnh Vị Ương một cái, sau đó xuống giường, đi đến phòng tắm lấy máy sấy ra, trực tiếp nhét vào trong tay Thịnh Vị Ương, ngữ khí lãnh diễm,
“Cô sấy giúp tôi.”
Thịnh Vị Ương, “……”
Thôi, nhìn ở trên phân thượng hai ngày trước anh thành thật như vậy, Thịnh Vị Ương kiêu ngạo ngoắc ngoắc ngón tay,
“Duỗi đầu tới đây.”
Khóe mắt Hoàng Phủ Bạc Ái co giật, nha, cho rằng gọi chó nhỏ sao!
……
Thịnh Vị Ương lại đặc biệt thần khí nâng cằm lên, một bộ dáng khoe khoang “Anh làm khó dễ được tôi sao”.
Hoàng Phủ Bạc Ái im lặng, sau đó nghiêng người nằm, trực tiếp gối đầu lên trên đùi trắng nõn của cô.
Thịnh Vị Ương liền bật máy sấy lên, giúp Hoàng Phủ Bạc Ái sấy tóc.
Tóc của anh thực mềm, lúc nằm sấp xuống không có bộ dáng lạnh lùng như đứng thẳng vào ban ngày, màu cây đay nhợt nhạt, lười biếng mà hoa lệ, cực kỳ giống vương tử nghèo túng quý tộc Âu Châu vào thế kỷ cổ.
Hoàng Phủ Bạc Ái cầm lấy tạp chí Thịnh Vị Ương vừa mới xem, tùy tiện lật lật, nhíu mày lại hỏi,
“Đây đều là cái gì?”
“Bát quái giải trí nha!"
Hoàng Phủ Bạc Ái đi tới, xốc chăn tơ tằm lên nằm xuống, Thịnh Vị Ương nghiêng đầu vừa nhìn, trên tóc ngắn màu cây đay của anh còn ngưng đọng bọt nước ướt át, dọc theo ngọn tóc nhỏ ở trên ngực trần trụi.
Thịnh Vị Ương ngưng ngưng mi, nói,
“Hoàng Phủ ba tuổi, anh sấy khô tóc đi, tóc ướt ngủ sẽ đau đầu.”
Trong khoảng thời gian này sau mỗi lần tắm rửa, vị Thái thượng hoàng nào đó đều sẽ chẳng biết xấu hổ yêu cầu Thịnh Vị Ương giúp anh sấy tóc, lý do là anh sẽ không sấy.
Thịnh Vị Ương giận, hoá ra hai mươi mấy năm trước đây tên này sống đều chưa sấy tóc qua sao? Quỷ mới tin đấy!
Hai ngày này bởi vì tay cô bị thương, cho nên sau khi Hoàng Phủ Bạc Ái tắm rửa đều là tự mình sấy khô.
……
Hoàng Phủ Bạc Ái liếc mắt nhìn Thịnh Vị Ương một cái, sau đó xuống giường, đi đến phòng tắm lấy máy sấy ra, trực tiếp nhét vào trong tay Thịnh Vị Ương, ngữ khí lãnh diễm,
“Cô sấy giúp tôi.”
Thịnh Vị Ương, “……”
Thôi, nhìn ở trên phân thượng hai ngày trước anh thành thật như vậy, Thịnh Vị Ương kiêu ngạo ngoắc ngoắc ngón tay,
“Duỗi đầu tới đây.”
Khóe mắt Hoàng Phủ Bạc Ái co giật, nha, cho rằng gọi chó nhỏ sao!
……
Thịnh Vị Ương lại đặc biệt thần khí nâng cằm lên, một bộ dáng khoe khoang “Anh làm khó dễ được tôi sao”.
Hoàng Phủ Bạc Ái im lặng, sau đó nghiêng người nằm, trực tiếp gối đầu lên trên đùi trắng nõn của cô.
Thịnh Vị Ương liền bật máy sấy lên, giúp Hoàng Phủ Bạc Ái sấy tóc.
Tóc của anh thực mềm, lúc nằm sấp xuống không có bộ dáng lạnh lùng như đứng thẳng vào ban ngày, màu cây đay nhợt nhạt, lười biếng mà hoa lệ, cực kỳ giống vương tử nghèo túng quý tộc Âu Châu vào thế kỷ cổ.
Hoàng Phủ Bạc Ái cầm lấy tạp chí Thịnh Vị Ương vừa mới xem, tùy tiện lật lật, nhíu mày lại hỏi,
“Đây đều là cái gì?”
“Bát quái giải trí nha!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.