Hàng Tỷ Cưng Chiều Vợ : Nam Thần Hôn Sâu 101℃
Chương 1040: Về sau anh đừng đến đây nữa
Mộc Mộc Thố Thố
14/05/2018
Editor: May
Nói xong, ngón tay Sở Nam Xuyên chỉ sàn nhà trước sô pha.
……
Tiểu Quang cũng nhìn qua theo, lúc này mới nhếch miệng cười, ghé vào trên vai Sở Nam Xuyên, tiến đầu nhỏ tới thấp giọng nói,
“Không có việc gì không có việc gì, con và daddy giống nhau thích đạp chăn, mẹ cũng dạy dỗ con.”
“Cha nào con nấy nha!” Sở Nam Xuyên từ từ cảm thán, sau đó vỗ nhẹ mông Tiểu Quang, lại nói tiếp,
“Được! Nhanh ngủ đi! Bằng không hai chúng ta đều phải chịu dạy dỗ!”
Sở Nam Xuyên ôm Tiểu Quang trở về phòng, qua một lúc mới nhẹ nhàng đóng cửa đi ra.
Hạ Mộc Cẩn đứng ở bên bàn trà, bụng cẳng chân mảnh khảnh dựa vào bên cạnh bàn trà chống đỡ thân thể cứng đờ.
Ánh đèn trắng nhàn nhạt dừng ở chung quanh cô, gương mặt trắng bệch còn chưa hòa hoãn lại.
……
Bỗng chốc, trong lòng Sở Nam Xuyên tê rần,
“Hoa Hoa, anh biết vừa rồi anh làm sai, không khống chế được, dọa sợ em rồi, thực xin lỗi.”
“Có thể hiểu được.” Hạ Mộc Cẩn hơi rũ mắt tiễn, dưới ánh đèn bao phủ một tầng trắng mỏng,
Sở Nam Xuyên vừa muốn thở ra một hơi, giọng nói lãnh đạm của Hạ Mộc Cẩn tiếp tục nói,
“Về sau anh đừng đến đây nữa.”
Chợt, ngực Sở Nam Xuyên chấn động, hung hăng nhíu chặt lông mày, giữa ánh mắt phủ lên lệ khí, nhìn chằm chằm vào Hạ Mộc Cẩn, trầm giọng hỏi,
“Vì sao?”
“Vì an toàn bản thân tôi,” Hạ Mộc Cẩn hờ hững ngước mắt, nhàn nhạt nói,
“Về sau nếu bác trai bác gái muốn gặp Tiểu Quang, tôi trực tiếp đưa Tiểu Quang đi biệt thự là được rồi.”
Nói xong, ngón tay Sở Nam Xuyên chỉ sàn nhà trước sô pha.
……
Tiểu Quang cũng nhìn qua theo, lúc này mới nhếch miệng cười, ghé vào trên vai Sở Nam Xuyên, tiến đầu nhỏ tới thấp giọng nói,
“Không có việc gì không có việc gì, con và daddy giống nhau thích đạp chăn, mẹ cũng dạy dỗ con.”
“Cha nào con nấy nha!” Sở Nam Xuyên từ từ cảm thán, sau đó vỗ nhẹ mông Tiểu Quang, lại nói tiếp,
“Được! Nhanh ngủ đi! Bằng không hai chúng ta đều phải chịu dạy dỗ!”
Sở Nam Xuyên ôm Tiểu Quang trở về phòng, qua một lúc mới nhẹ nhàng đóng cửa đi ra.
Hạ Mộc Cẩn đứng ở bên bàn trà, bụng cẳng chân mảnh khảnh dựa vào bên cạnh bàn trà chống đỡ thân thể cứng đờ.
Ánh đèn trắng nhàn nhạt dừng ở chung quanh cô, gương mặt trắng bệch còn chưa hòa hoãn lại.
……
Bỗng chốc, trong lòng Sở Nam Xuyên tê rần,
“Hoa Hoa, anh biết vừa rồi anh làm sai, không khống chế được, dọa sợ em rồi, thực xin lỗi.”
“Có thể hiểu được.” Hạ Mộc Cẩn hơi rũ mắt tiễn, dưới ánh đèn bao phủ một tầng trắng mỏng,
Sở Nam Xuyên vừa muốn thở ra một hơi, giọng nói lãnh đạm của Hạ Mộc Cẩn tiếp tục nói,
“Về sau anh đừng đến đây nữa.”
Chợt, ngực Sở Nam Xuyên chấn động, hung hăng nhíu chặt lông mày, giữa ánh mắt phủ lên lệ khí, nhìn chằm chằm vào Hạ Mộc Cẩn, trầm giọng hỏi,
“Vì sao?”
“Vì an toàn bản thân tôi,” Hạ Mộc Cẩn hờ hững ngước mắt, nhàn nhạt nói,
“Về sau nếu bác trai bác gái muốn gặp Tiểu Quang, tôi trực tiếp đưa Tiểu Quang đi biệt thự là được rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.