Hàng Tỷ Hào Sủng: Ông Xã Tổng Tài Từ Trên Trời Xuống
Chương 36: Nợ thì phải trả
Song Ngưng
13/04/2019
Nhìn chằm chằm dãy số màn hình, Cố Tử Kỳ khẽ nhíu mày, là Kha Tiểu Hạ. Anh mới chỉ gọi cho cô một lần, thế mà cô có thể nhỡ kỹ, mày kiếm anh hơi nhăn lại.
“Cố Tử Kỳ?” Người phụ nữ không chắc chắn hỏi.
“Là tôi.” Cố Tử Kỳ im lặng trong chốc lát mới mở miệng.
“Kia…… cái đó…… Chừng nào anh có thời gian rảnh, chúng ta gặp mặt đi!” Kha Tiểu Hạ đang gọi điện thoại cho Cố Tử Kỳ trong giờ hành chính.
“Nhớ tôi rồi.”
“…… Muốn bàn chuyện tiền nong với anh!” Kha Tiểu Hạ làm lơ lời anh nói.
“Bàn như thế nào?”
“……” Kha Tiểu Hạ thật sự muốn đánh chết mình, tuy rằng kỳ hạn tới rồi, cô cũng đâu cần phải chủ động gọi cho anh gặp mặt trả tiền gì đó chứ!
“Hai trăm vạn! Không phải một số lượng nhỏ! Anh biết tình huống của tôi, bây giờ lập tức trả hết là không thể nào! Có thể hay không cho tôi thư thả một chút?” Kha Tiểu Hạ hỏi.
“Bao lâu?”
Bao lâu? Trong bao lâu có thể trả hết hai trăm vạn? Kha Tiểu Hạ cảm thấy cực kỳ vô hạn!
Hít sâu một hơi, Kha Tiểu Hạ mặt dày nói: “Cho tôi thời gian mời năm! Mười năm nữa, tôi tin tưởng mình có thể trả hết cho anh!”
Cố Tử Kỳ cười lạnh: “Kha Tiểu Hạ, đừng nói cô không biết mười năm dài như thế nào, nhưng cô cho rằng tôi tốt tính kiến nhẫn đến vậy? Nếu không trả được, tôi chỉ có thể mời cảnh sát đến xử lý.”
Mười năm? Quá là vớ vẩn! Làm như Cố Tử Kỳ anh có thời gian rãnh rỗi chơi đùa với cô mười năm đấy!
Anh trực tiếp cắt đứt cuộc điện thoại, căn bản không muốn nghe Kha Tiểu Hạ nói thêm cái gì nữa. Kha Tiểu Hạ cơ hồ lại ở đầu dây bên kia hét lớn: “Đừng mà! Chúng ta từ từ giải quyết là được a!”
Cảnh sát tới xử lý, nếu cô không phải ở từ vài chục năm thì cũng là mọt gông chung thân rồi! Đến lúc đó đứa trẻ lẻ loi như Kha Đậu Đỏ phải sống như thế nào!
Kha Tiểu Hạ tiếp tục gọi điện thoại cho Cố Tử Kỳ, may mà anh vẫn tiếp điện thoại, Kha Tiểu Hạ nói: “Cố tiên sinh, chúng ta gặp mặt đi! Địa điểm tùy anh quyết định!”
Nghe thấy ý chỉ trong lời của cô, khóe môi Cố Tử Kỳ hơi giương lên, “Khách sạn Sophie, phòng tổng thống.”
- ----------------------
Kha Tiểu Hạ trang điểm thật kỹ càng, đi đến khách sạn Sophie đã được đặt trước. Cô chỉ lộ ra mỗi đôi mắt, kéo khăn trùm đầu qua khuôn mặt thon, Kha Tiểu Hạ hỏi lễ tân: “Phòng tổng thống, cái kia…… Hẳn là có hẹn trước đi……”
Nhân viên lễ tân nhìn Kha Tiểu Hạ nửa ngày, chớp chớp mắt hỏi: “Kha tiểu thư?”
Kha Tiểu Hạ hoảng sợ, cô không nổi tiếng đến mức bị nhận ra chứ! Nhưng nghĩ lại, quả thực cô suy nghĩ quá viển vông, khẳng định là Cố Tử Kỳ đã sớm hẹn trước!
“Đúng vậy, tôi họ Kha!” Kha Tiểu Hạ nói.
Nhân viên mỉm cười, đưa thẻ phòng cho Kha Tiểu Hạ, không tiếp tục kiểm tra danh tính: “Kha tiểu thư, đây là thẻ phòng của ngài!”
“Kha tiểu thư, mời ngài đi bên này!” Một nhân viên phục vụ khác không biết xuất hiện lúc nào đi lên dẫn đường.
Kha Tiểu Hạ nhận thẻ, đi theo nhân viên phục vụ, đi thang máy lên lầu 25. Sau khi cửa thang máy mở ra, nhân viên phục vụ lễ phép đi ra khỏi thang máy, khom người chỉ vào của phòng của Kha Tiểu Hạ.
“Kha tiểu thư, mời vào trong!” Nhân viên phục vụ nói.
Nơi này là phòng tổng thống, nhưng Kha Tiểu Hạ vốn không có tâm tình thưởng thức, cô nhỏ nhẹ nói: “Cố tiên sinh? Cố Tử Kỳ…… Anh đâu rồi?”
Không có người đáp lại, Kha Tiểu Hạ cảm thấy phiền muộn. Cô ngồi lên sô pha, đôi tay gắt gao nắm chặt, nhưng vẫn nhìn cửa chính chằm chằm.
Thời điểm chuông cửa vang lên, Kha Tiểu Hạ lập tức ngồi thẳng sống lưng.
“Cố Tử Kỳ?” Người phụ nữ không chắc chắn hỏi.
“Là tôi.” Cố Tử Kỳ im lặng trong chốc lát mới mở miệng.
“Kia…… cái đó…… Chừng nào anh có thời gian rảnh, chúng ta gặp mặt đi!” Kha Tiểu Hạ đang gọi điện thoại cho Cố Tử Kỳ trong giờ hành chính.
“Nhớ tôi rồi.”
“…… Muốn bàn chuyện tiền nong với anh!” Kha Tiểu Hạ làm lơ lời anh nói.
“Bàn như thế nào?”
“……” Kha Tiểu Hạ thật sự muốn đánh chết mình, tuy rằng kỳ hạn tới rồi, cô cũng đâu cần phải chủ động gọi cho anh gặp mặt trả tiền gì đó chứ!
“Hai trăm vạn! Không phải một số lượng nhỏ! Anh biết tình huống của tôi, bây giờ lập tức trả hết là không thể nào! Có thể hay không cho tôi thư thả một chút?” Kha Tiểu Hạ hỏi.
“Bao lâu?”
Bao lâu? Trong bao lâu có thể trả hết hai trăm vạn? Kha Tiểu Hạ cảm thấy cực kỳ vô hạn!
Hít sâu một hơi, Kha Tiểu Hạ mặt dày nói: “Cho tôi thời gian mời năm! Mười năm nữa, tôi tin tưởng mình có thể trả hết cho anh!”
Cố Tử Kỳ cười lạnh: “Kha Tiểu Hạ, đừng nói cô không biết mười năm dài như thế nào, nhưng cô cho rằng tôi tốt tính kiến nhẫn đến vậy? Nếu không trả được, tôi chỉ có thể mời cảnh sát đến xử lý.”
Mười năm? Quá là vớ vẩn! Làm như Cố Tử Kỳ anh có thời gian rãnh rỗi chơi đùa với cô mười năm đấy!
Anh trực tiếp cắt đứt cuộc điện thoại, căn bản không muốn nghe Kha Tiểu Hạ nói thêm cái gì nữa. Kha Tiểu Hạ cơ hồ lại ở đầu dây bên kia hét lớn: “Đừng mà! Chúng ta từ từ giải quyết là được a!”
Cảnh sát tới xử lý, nếu cô không phải ở từ vài chục năm thì cũng là mọt gông chung thân rồi! Đến lúc đó đứa trẻ lẻ loi như Kha Đậu Đỏ phải sống như thế nào!
Kha Tiểu Hạ tiếp tục gọi điện thoại cho Cố Tử Kỳ, may mà anh vẫn tiếp điện thoại, Kha Tiểu Hạ nói: “Cố tiên sinh, chúng ta gặp mặt đi! Địa điểm tùy anh quyết định!”
Nghe thấy ý chỉ trong lời của cô, khóe môi Cố Tử Kỳ hơi giương lên, “Khách sạn Sophie, phòng tổng thống.”
- ----------------------
Kha Tiểu Hạ trang điểm thật kỹ càng, đi đến khách sạn Sophie đã được đặt trước. Cô chỉ lộ ra mỗi đôi mắt, kéo khăn trùm đầu qua khuôn mặt thon, Kha Tiểu Hạ hỏi lễ tân: “Phòng tổng thống, cái kia…… Hẳn là có hẹn trước đi……”
Nhân viên lễ tân nhìn Kha Tiểu Hạ nửa ngày, chớp chớp mắt hỏi: “Kha tiểu thư?”
Kha Tiểu Hạ hoảng sợ, cô không nổi tiếng đến mức bị nhận ra chứ! Nhưng nghĩ lại, quả thực cô suy nghĩ quá viển vông, khẳng định là Cố Tử Kỳ đã sớm hẹn trước!
“Đúng vậy, tôi họ Kha!” Kha Tiểu Hạ nói.
Nhân viên mỉm cười, đưa thẻ phòng cho Kha Tiểu Hạ, không tiếp tục kiểm tra danh tính: “Kha tiểu thư, đây là thẻ phòng của ngài!”
“Kha tiểu thư, mời ngài đi bên này!” Một nhân viên phục vụ khác không biết xuất hiện lúc nào đi lên dẫn đường.
Kha Tiểu Hạ nhận thẻ, đi theo nhân viên phục vụ, đi thang máy lên lầu 25. Sau khi cửa thang máy mở ra, nhân viên phục vụ lễ phép đi ra khỏi thang máy, khom người chỉ vào của phòng của Kha Tiểu Hạ.
“Kha tiểu thư, mời vào trong!” Nhân viên phục vụ nói.
Nơi này là phòng tổng thống, nhưng Kha Tiểu Hạ vốn không có tâm tình thưởng thức, cô nhỏ nhẹ nói: “Cố tiên sinh? Cố Tử Kỳ…… Anh đâu rồi?”
Không có người đáp lại, Kha Tiểu Hạ cảm thấy phiền muộn. Cô ngồi lên sô pha, đôi tay gắt gao nắm chặt, nhưng vẫn nhìn cửa chính chằm chằm.
Thời điểm chuông cửa vang lên, Kha Tiểu Hạ lập tức ngồi thẳng sống lưng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.