Chương 40: Băng bó
Sở Hàn Y Thanh
19/10/2023
Hơi thở ấm áp bao phủ lấy cơ thể.
Tuế Văn nghiêng đầu theo bản năng, nhìn Thời Thiên Ẩm, nhìn thấy sườn mặt cúi xuống của đối phương.
Gương mặt quen thuộc, hơi thở quen thuộc, thể xác và tinh thần căng chặt của Tuế Văn cuối cùng cũng được thả lỏng hơn.
Hắn buông thẻ bài, thở ra một hơi thật dài: "Cuối cùng cậu cũng đến rồi..."
Bên trong là một nửa oán giận và một nửa may mắn.
Còn lại, không có gì cả.
Cũng không có trách cứ cùng phẫn nộ.
Thời Thiên Ẩm càng không một tiếng động.
Cho dù là đôi mắt phi dương tùy ý hay sống mũi cao thẳng, giây phút này đều giống như thu lại thần khí.
Cậu im lặng, rũ mắt, không biết đang suy nghĩ gì.
Chỉ có đôi tay đang ôm Tuế Văn kia càng ngày càng gấp gáp, giống như muốn khảm Tuế Văn vào trong ngực mình.
Tuế Văn bắt đầu cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
Bọn họ quá gần gũi nhau rồi.
Ngực hai người dán vào nhau, Thời Thiên Ẩm đặt gương mặt của mình lên vai hắn.
Làn da của hắn cảm nhận được hơi thở của Thời Thiên Ẩm.
Thật dài, mang theo run rẩy nhè nhẹ.
Hắn không nhịn được khẽ giật mình.
Không khí kì dị giữa hai người bị phá vỡ.
Thời Thiên Ẩm bừng tỉnh, những kinh hoảng trong lòng do vết thương của Tuế Văn cũng giảm đi, cậu lập tức buông lỏng tay, một lần nữa đứng thẳng: "Ta đưa ngươi đi xử lý miệng vết thương."
Tuế Văn thở ra một hơi, hắn giật giật cơ thể, eo tất nhiên là đau nhưng không quá đau. Hắn kiên cường nói: "Miệng vết thương không quá gấp, cũng không sâu lắm, trước tiên cầm máu thôi là được, chúng ta lên tầng bảy tìm Đường Lan Lan."
Thời Thiên Ẩm im lặng nhìn Tuế Văn.
Tuế Văn đoán được suy nghĩ hiện giờ của Thời Thiên Ẩm, hắn kiên trì nói: "Đi lên trên đã, nơi này nguy hiểm, đó là một cô gái nhỏ đang bị thương, không biết có thể kiên trì bao lâu."
Thời Thiên Ẩm: "Ta ôm ngươi đi lên."
Tuế Văn tự hỏi: "...... Nếu không, dùng lưng được không?"
Nói như vậy là vì thật ra Tuế Văn không muốn bị người ôm.
Dù sao thang máy của bệnh viện rất tiện, vào thang máy lên tầng 7, nếu như vận khí tốt, chỉ cần đi 3-5' là có thể gặp được Đường Lan Lan, đến lúc đó muốn băng bó miệng vết thương như thế nào cũng được.
Nhưng sau khi hắn thuận miệng nói ra, Thời Thiên Ẩm đúng là đưa lưng về phía hắn, ngồi xổm xuống.
Thời Thiên Ẩm: "Lên đi."
Tuế Văn: "Thật ra tôi còn có thể kiên trì một đoạn cầu thang..."
Thời Thiên Ẩm: "Lên đi."
Tuế Văn ngoan ngoãn ôm lấy cổ Thời Thiên Ẩm.
Thời Thiên Ẩm đứng lên. Cậu nhẹ nhàng cõng Tuế Văn, bước chân cũng vẫn nhẹ nhàng như cũ nhưng cơ thể lại cố ý nghiêng về phía trước, chỉ để Tuế Văn ở phía sau có thể thoải mái hơn.
Tuế Văn thật đúng là cảm thấy thoải mái.
Tốc độ đi của Thời Thiên Ẩm rõ ràng không chậm nhưng hắn ghé lên lưng đối phương lại không cảm thấy có bất kì cảm giác xóc nảy nào. Hắn hoàn toàn thả lỏng bản thân, rồi lại cảm thấy hơi nhàm chán.
Lúc này, hắn nhìn thấy mái tóc dài của đối phương đang lay động trước mắt mình, nhẹ nhàng nhộn nhạo.
Tuế Văn bất giác duỗi tay, nắm lấy một nắm tóc nhỏ của Thời Thiên Ẩm.
Thời Thiên Ẩm không phản ứng.
Tuế Văn lại đưa ngón tay vào trong mái tóc dài của Thời Thiên Ẩm dạo một vòng, để cho những sợi tóc đen mềm mại như lụa kia luồn qua ngón tay mình.
Thời Thiên Ẩm vẫn không có phản ứng gì.
Vì thế Tuế Văn lại vuốt vuốt tóc Thời Thiên Ẩm.
Cái này thì hơi quá.
Thời Thiên Ẩm cuối cùng cũng lên tiếng: "Đừng nghịch tóc của ta."
Tuế Văn: "Khụ......"
Thời Thiên Ẩm: "Còn có thể nghịch tóc ta, xem ra tinh thần của ngươi không tồi."
Tuế Văn: "Ít nhiều gì cậu cũng thủ hạ lưu tình mà." Hắn lại nói, "Đúng rồi, cậu vào đây bằng cách nào? Là soi gương sau đó bị cuốn vào à?"
Thời Thiên Ẩm: "Ta phát hiện sau khi ngươi tiến vào, tìm được cái gương trong nhà vệ sinh, cảm thấy mặt gương có điều bất thường, nhưng nó không muốn cho ta vào, cho nên ta tự mình vào. Lúc vào hình như ta đụng phải cái gì đó."
Tuế Văn nói tiếp: "Đây là mặt trái trong lòng cậu – hoặc là một cảm xúc vô cùng chấp nhất, chính là mong muốn giết chết Tuế Văn, cái cậu gặp phải có lẽ là cảm xúc này."
Tuế Văn nói tiếp: "Gương chiếu ra cảm xúc sâu nhất trong đáy lòng của mỗi người, hút cảm xúc này vào trong thế giới của nó, biến thành thực thể; nhưng nếu thực thể tiến vào rồi, thực thể sẽ thay thế cảm xúc này, nếu không phải thế thì cả tôi và cậu đều sẽ tìm thấy được một bản thân khác trong này... Cũng may là không nhìn thấy một bản thân khác."
"Đúng rồi," Tuế Văn lại nói, "Tôi nhớ rõ, lúc cậu đuổi giết tôi, cậu có nói một câu..."
Thời Thiên Ẩm nhíu nhíu mày: "Ta đã nói gì?"
Tuế Văn: "Cậu nói tôi... làm hổ thẹn huyết thống của mình."
Thời Thiên Ẩm sửa lại: "Ta không nói ngươi, ta nói 「Tuế Văn」."
Tuế Văn hiếu kỳ: "Cậu biết một nửa huyết thống yêu tộc kia của Tuế Văn là của yêu quái nào không?"
Thời Thiên Ẩm: "Đương nhiên là ta biết." Cậu thoáng dừng lại, "Ta chưa từng nói cho ngươi à? Một nửa huyết thống của hắn đến từ kiều, hắn cùng ta là huynh đệ cùng cha khác mẹ."
Tuế Văn: "......"
Tuế Văn: "???"
Tuế Văn: "!!!"
Giây phút này, không có bút mực nào có thể viết rõ khiếp sợ trong lòng Tuế Văn.
Tuế Văn sửng sốt mười mấy giây, Thời Thiên Ẩm cũng đã cõng hắn đi qua hai tầng lầu, hắn mới có thể tìm lại đầu lưỡi đã bị chim chóc tha mất: "Tôi và cậu... Cậu và Tuế Văn?"
Thời Thiên Ẩm cảm thấy bình thường: "Cái này thì có gì mà kì quái? Chính vì điều này cho nên lúc đầu ta mới đi tìm Tuế Văn. Có điều sau khi tìm được hắn thì ta đã thừa nhận hắn đúng là đối thủ của mình."
Tuế Văn vẫn vô cùng khiếp sợ.
Nhưng chính vì thái độ bình thường của Thời Thiên Ẩm cho nên hắn mới không biết làm thế nào để nói lên sự chấn kinh vừa rồi của mình.
Hắn chỉ có thể lặng im tiếp tục nằm trên lưng Thời Thiên Ẩm, đi dần lên trên.
Từng bậc thang bị bỏ lại phía sau, đi qua tầng 6 là tầng 7.
Tuế Văn nhìn trái nhìn phải, bỗng nhiên nhớ đến một việc: "Vì sao chúng ta không dùng cầu thang máy để đi lên?"
Bước chân của Thời Thiên Ẩm thoáng dừng lại.
Sau đó cậu hỏi lại Tuế Văn: "Vì sao vừa rồi ngươi không nói cho ta?"
Tuế Văn: "Tôi quên mất."
Thời Thiên Ẩm: "Ta cũng quên mất."
Tuế Văn: "Được rồi, dù sao giờ chúng ta cũng đã đến được nơi cần đến."
Đến tầng 7, khoa ngoại thương ở ngay phía trước.
Đúng là đã đến được nơi cần đến.
Thời Thiên Ẩm cõng Tuế Văn vào một gian phòng gần hành lang nhất.
Vừa vào cửa, đao trong tay cậu đã cắm vào mặt bàn.
Giây phút này, người trong phòng cho dù là đang làm cái gì đi chăng nữa thì khi nhìn thấy hình ảnh này cũng vô cùng ngoan ngoãn nhanh chóng rời khỏi phòng.
Trong phòng dần trở nên yên tĩnh.
Thời Thiên Ẩm dường như không có việc gì đặt Tuế Văn lên trên giường bệnh, tiếp theo tìm nước sát trùng và băng gạc.
Đầu tiên, cậu cắt quần áo của Tuế Văn, để lộ vết thương trên eo đối phương, sau đó lau chung quanh miệng vết thương. Vết máu được lau đi, miệng vết thương trở nên rõ ràng.
Lúc làm những việc này cậu vẫn luôn cúi người xuống.
Như vậy thật bất tiện.
Vì thế, cậu quỳ một gối xuống đất, cơ thể thấp xuống rồi lại tiếp tục xử lý.
Tuế Văn cảm thấy ngoài ý muốn, hắn đang muốn ngăn cản Thời Thiên Ẩm, nhưng lại nhìn thấy gương mặt yên tĩnh của đối phương.
Cậu đang rất nghiêm túc làm việc này.
Nhận ra điều này, Tuế Văn không hành động gì nữa, yên tĩnh ngồi trên giường bệnh, thả lỏng bản thân, giao mình cho Thời Thiên Ẩm.
Sau khi lau miệng vết thương chính là khử trùng.
Sau khi khử trùng mới là băng bó.
Làm xong hết những việc này, Thời Thiên Ẩm nâng mắt lên.
Cậu nhìn Tuế Văn, nghiêm túc nói với hắn: "Ta đã từng nói với ngươi, sau khi uống rượu xong chúng ta chính là huynh đệ, nhưng ta lại không làm được, thật xin lỗi."
"Sẽ không có lần tiếp theo, đao của ta sẽ mãi mãi không nhắm vào ngươi."
BTV: Giống như là quỳ gối cầu hôn, nhưng lại không phải quỳ gối cầu hôn.
$un mà có đi được hết đoạn đường này hoàn toàn là nhờ cưng đó, Thời Thiên Ẩm.
Tuế Văn nghiêng đầu theo bản năng, nhìn Thời Thiên Ẩm, nhìn thấy sườn mặt cúi xuống của đối phương.
Gương mặt quen thuộc, hơi thở quen thuộc, thể xác và tinh thần căng chặt của Tuế Văn cuối cùng cũng được thả lỏng hơn.
Hắn buông thẻ bài, thở ra một hơi thật dài: "Cuối cùng cậu cũng đến rồi..."
Bên trong là một nửa oán giận và một nửa may mắn.
Còn lại, không có gì cả.
Cũng không có trách cứ cùng phẫn nộ.
Thời Thiên Ẩm càng không một tiếng động.
Cho dù là đôi mắt phi dương tùy ý hay sống mũi cao thẳng, giây phút này đều giống như thu lại thần khí.
Cậu im lặng, rũ mắt, không biết đang suy nghĩ gì.
Chỉ có đôi tay đang ôm Tuế Văn kia càng ngày càng gấp gáp, giống như muốn khảm Tuế Văn vào trong ngực mình.
Tuế Văn bắt đầu cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
Bọn họ quá gần gũi nhau rồi.
Ngực hai người dán vào nhau, Thời Thiên Ẩm đặt gương mặt của mình lên vai hắn.
Làn da của hắn cảm nhận được hơi thở của Thời Thiên Ẩm.
Thật dài, mang theo run rẩy nhè nhẹ.
Hắn không nhịn được khẽ giật mình.
Không khí kì dị giữa hai người bị phá vỡ.
Thời Thiên Ẩm bừng tỉnh, những kinh hoảng trong lòng do vết thương của Tuế Văn cũng giảm đi, cậu lập tức buông lỏng tay, một lần nữa đứng thẳng: "Ta đưa ngươi đi xử lý miệng vết thương."
Tuế Văn thở ra một hơi, hắn giật giật cơ thể, eo tất nhiên là đau nhưng không quá đau. Hắn kiên cường nói: "Miệng vết thương không quá gấp, cũng không sâu lắm, trước tiên cầm máu thôi là được, chúng ta lên tầng bảy tìm Đường Lan Lan."
Thời Thiên Ẩm im lặng nhìn Tuế Văn.
Tuế Văn đoán được suy nghĩ hiện giờ của Thời Thiên Ẩm, hắn kiên trì nói: "Đi lên trên đã, nơi này nguy hiểm, đó là một cô gái nhỏ đang bị thương, không biết có thể kiên trì bao lâu."
Thời Thiên Ẩm: "Ta ôm ngươi đi lên."
Tuế Văn tự hỏi: "...... Nếu không, dùng lưng được không?"
Nói như vậy là vì thật ra Tuế Văn không muốn bị người ôm.
Dù sao thang máy của bệnh viện rất tiện, vào thang máy lên tầng 7, nếu như vận khí tốt, chỉ cần đi 3-5' là có thể gặp được Đường Lan Lan, đến lúc đó muốn băng bó miệng vết thương như thế nào cũng được.
Nhưng sau khi hắn thuận miệng nói ra, Thời Thiên Ẩm đúng là đưa lưng về phía hắn, ngồi xổm xuống.
Thời Thiên Ẩm: "Lên đi."
Tuế Văn: "Thật ra tôi còn có thể kiên trì một đoạn cầu thang..."
Thời Thiên Ẩm: "Lên đi."
Tuế Văn ngoan ngoãn ôm lấy cổ Thời Thiên Ẩm.
Thời Thiên Ẩm đứng lên. Cậu nhẹ nhàng cõng Tuế Văn, bước chân cũng vẫn nhẹ nhàng như cũ nhưng cơ thể lại cố ý nghiêng về phía trước, chỉ để Tuế Văn ở phía sau có thể thoải mái hơn.
Tuế Văn thật đúng là cảm thấy thoải mái.
Tốc độ đi của Thời Thiên Ẩm rõ ràng không chậm nhưng hắn ghé lên lưng đối phương lại không cảm thấy có bất kì cảm giác xóc nảy nào. Hắn hoàn toàn thả lỏng bản thân, rồi lại cảm thấy hơi nhàm chán.
Lúc này, hắn nhìn thấy mái tóc dài của đối phương đang lay động trước mắt mình, nhẹ nhàng nhộn nhạo.
Tuế Văn bất giác duỗi tay, nắm lấy một nắm tóc nhỏ của Thời Thiên Ẩm.
Thời Thiên Ẩm không phản ứng.
Tuế Văn lại đưa ngón tay vào trong mái tóc dài của Thời Thiên Ẩm dạo một vòng, để cho những sợi tóc đen mềm mại như lụa kia luồn qua ngón tay mình.
Thời Thiên Ẩm vẫn không có phản ứng gì.
Vì thế Tuế Văn lại vuốt vuốt tóc Thời Thiên Ẩm.
Cái này thì hơi quá.
Thời Thiên Ẩm cuối cùng cũng lên tiếng: "Đừng nghịch tóc của ta."
Tuế Văn: "Khụ......"
Thời Thiên Ẩm: "Còn có thể nghịch tóc ta, xem ra tinh thần của ngươi không tồi."
Tuế Văn: "Ít nhiều gì cậu cũng thủ hạ lưu tình mà." Hắn lại nói, "Đúng rồi, cậu vào đây bằng cách nào? Là soi gương sau đó bị cuốn vào à?"
Thời Thiên Ẩm: "Ta phát hiện sau khi ngươi tiến vào, tìm được cái gương trong nhà vệ sinh, cảm thấy mặt gương có điều bất thường, nhưng nó không muốn cho ta vào, cho nên ta tự mình vào. Lúc vào hình như ta đụng phải cái gì đó."
Tuế Văn nói tiếp: "Đây là mặt trái trong lòng cậu – hoặc là một cảm xúc vô cùng chấp nhất, chính là mong muốn giết chết Tuế Văn, cái cậu gặp phải có lẽ là cảm xúc này."
Tuế Văn nói tiếp: "Gương chiếu ra cảm xúc sâu nhất trong đáy lòng của mỗi người, hút cảm xúc này vào trong thế giới của nó, biến thành thực thể; nhưng nếu thực thể tiến vào rồi, thực thể sẽ thay thế cảm xúc này, nếu không phải thế thì cả tôi và cậu đều sẽ tìm thấy được một bản thân khác trong này... Cũng may là không nhìn thấy một bản thân khác."
"Đúng rồi," Tuế Văn lại nói, "Tôi nhớ rõ, lúc cậu đuổi giết tôi, cậu có nói một câu..."
Thời Thiên Ẩm nhíu nhíu mày: "Ta đã nói gì?"
Tuế Văn: "Cậu nói tôi... làm hổ thẹn huyết thống của mình."
Thời Thiên Ẩm sửa lại: "Ta không nói ngươi, ta nói 「Tuế Văn」."
Tuế Văn hiếu kỳ: "Cậu biết một nửa huyết thống yêu tộc kia của Tuế Văn là của yêu quái nào không?"
Thời Thiên Ẩm: "Đương nhiên là ta biết." Cậu thoáng dừng lại, "Ta chưa từng nói cho ngươi à? Một nửa huyết thống của hắn đến từ kiều, hắn cùng ta là huynh đệ cùng cha khác mẹ."
Tuế Văn: "......"
Tuế Văn: "???"
Tuế Văn: "!!!"
Giây phút này, không có bút mực nào có thể viết rõ khiếp sợ trong lòng Tuế Văn.
Tuế Văn sửng sốt mười mấy giây, Thời Thiên Ẩm cũng đã cõng hắn đi qua hai tầng lầu, hắn mới có thể tìm lại đầu lưỡi đã bị chim chóc tha mất: "Tôi và cậu... Cậu và Tuế Văn?"
Thời Thiên Ẩm cảm thấy bình thường: "Cái này thì có gì mà kì quái? Chính vì điều này cho nên lúc đầu ta mới đi tìm Tuế Văn. Có điều sau khi tìm được hắn thì ta đã thừa nhận hắn đúng là đối thủ của mình."
Tuế Văn vẫn vô cùng khiếp sợ.
Nhưng chính vì thái độ bình thường của Thời Thiên Ẩm cho nên hắn mới không biết làm thế nào để nói lên sự chấn kinh vừa rồi của mình.
Hắn chỉ có thể lặng im tiếp tục nằm trên lưng Thời Thiên Ẩm, đi dần lên trên.
Từng bậc thang bị bỏ lại phía sau, đi qua tầng 6 là tầng 7.
Tuế Văn nhìn trái nhìn phải, bỗng nhiên nhớ đến một việc: "Vì sao chúng ta không dùng cầu thang máy để đi lên?"
Bước chân của Thời Thiên Ẩm thoáng dừng lại.
Sau đó cậu hỏi lại Tuế Văn: "Vì sao vừa rồi ngươi không nói cho ta?"
Tuế Văn: "Tôi quên mất."
Thời Thiên Ẩm: "Ta cũng quên mất."
Tuế Văn: "Được rồi, dù sao giờ chúng ta cũng đã đến được nơi cần đến."
Đến tầng 7, khoa ngoại thương ở ngay phía trước.
Đúng là đã đến được nơi cần đến.
Thời Thiên Ẩm cõng Tuế Văn vào một gian phòng gần hành lang nhất.
Vừa vào cửa, đao trong tay cậu đã cắm vào mặt bàn.
Giây phút này, người trong phòng cho dù là đang làm cái gì đi chăng nữa thì khi nhìn thấy hình ảnh này cũng vô cùng ngoan ngoãn nhanh chóng rời khỏi phòng.
Trong phòng dần trở nên yên tĩnh.
Thời Thiên Ẩm dường như không có việc gì đặt Tuế Văn lên trên giường bệnh, tiếp theo tìm nước sát trùng và băng gạc.
Đầu tiên, cậu cắt quần áo của Tuế Văn, để lộ vết thương trên eo đối phương, sau đó lau chung quanh miệng vết thương. Vết máu được lau đi, miệng vết thương trở nên rõ ràng.
Lúc làm những việc này cậu vẫn luôn cúi người xuống.
Như vậy thật bất tiện.
Vì thế, cậu quỳ một gối xuống đất, cơ thể thấp xuống rồi lại tiếp tục xử lý.
Tuế Văn cảm thấy ngoài ý muốn, hắn đang muốn ngăn cản Thời Thiên Ẩm, nhưng lại nhìn thấy gương mặt yên tĩnh của đối phương.
Cậu đang rất nghiêm túc làm việc này.
Nhận ra điều này, Tuế Văn không hành động gì nữa, yên tĩnh ngồi trên giường bệnh, thả lỏng bản thân, giao mình cho Thời Thiên Ẩm.
Sau khi lau miệng vết thương chính là khử trùng.
Sau khi khử trùng mới là băng bó.
Làm xong hết những việc này, Thời Thiên Ẩm nâng mắt lên.
Cậu nhìn Tuế Văn, nghiêm túc nói với hắn: "Ta đã từng nói với ngươi, sau khi uống rượu xong chúng ta chính là huynh đệ, nhưng ta lại không làm được, thật xin lỗi."
"Sẽ không có lần tiếp theo, đao của ta sẽ mãi mãi không nhắm vào ngươi."
BTV: Giống như là quỳ gối cầu hôn, nhưng lại không phải quỳ gối cầu hôn.
$un mà có đi được hết đoạn đường này hoàn toàn là nhờ cưng đó, Thời Thiên Ẩm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.