Chương 84: Đốm đen
Sở Hàn Y Thanh
14/01/2024
Biến cố gần kề, Tuế Văn kinh sợ trong nháy mắt, hắn biết mình nên đi lên ngăn cản phần điên cuồng kia nhưng trong giây phút này, trong lòng hắn lại không có cách nào che giấu hưng phấn và đắc ý đang lan tràn khắp cơ thể.
Hắn vô cùng vui vẻ, tựa như bản thân mình ngay lập tức sẽ giành chiến thắng, lập tức được sống trong tự do vui sướng như thế!.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ảnh Đế Hôm Nay Lại Bị Lừa
2. Luyến Ái Từ Nơi Anh
3. Sau Khi Sủng Văn Kết Thúc
4. Trả Băng Vải Lại Cho Em Đi!
=====================================
Hai loại linh hồn va chạm vào nhau, tranh đoạt quyền khống chế cơ thể.
Nằm ngoài dự kiến của Tuế Văn là trạng thái của linh hồn bình tĩnh so với linh hồn đang hỗn loạn cũng không quá tốt, gần như khi hai cái va chạm vào nhau, linh hồn bình tĩnh đã rơi xuống thế yếu.
Nghi ngờ chỉ trong chớp mắt.
Ngay sau đó, hắn nhận được đáp án từ trong linh hồn hỗn loạn:
Đau khổ là mặt trái của cảm xúc, tuyệt vọng là mặt trái của cảm xúc.
Căm hận là mặt trái của cảm xúc, hủy diệt cũng là mặt trái của cảm xúc.
Đến khi phần bình tĩnh kia bị nhiễm đau khổ và tuyệt vọng cùng một lúc, nó lập tức dựng lên một con đường chiến thắng đối với bộ phận hỗn loạn kia trong linh hồn của mình.
Bên trong tầm mắt của Tuế Văn, bộ phận bình tĩnh kia thuần trắng, nhưng giờ phút này, trên bề mặt nó đã xuất hiện từng tảng lớn đốm đen, giống như giấy Tuyên Thành nhiễm mực, căn bản không có cách nào ngăn trở sự phát tán của đốm đen.
Gần như chỉ trong chớp mắt, cố gắng duy trì bình tĩnh của Tuế Văn biến mất, tình cảm của hắn thay đổi hoàn toàn, lấy trung tâm là sự hỗn loạn, tất cả đều được xây dựng trong căn cứ hỗn loạn này, sinh ra tất cả những cảm xúc tiêu cực mà hắn biết.
Lúc này hắn đã bị biến đổi hoàn toàn, biến thành một kẻ quan sát tất cả những gì kinh khủng nhất đang diễn ra xung quanh.
Nhưng hắn lại không hề cảm thấy có gì không thích hợp.
Đây mới thật sự là hắn.
Giây phút im lặng kéo dài.
Ánh sáng xuyên qua khe cửa, bị sàn nhà khúc sạ lướt qua người Tuế Văn, cũng không biết là nó nhận ra điều gì mà khẽ run rồi bỗng trở nên ảm đạm hơn.
Sau đó, từng tia sáng rời đi, tầng tầng màu xám xuất hiện chiếm cứ tất cả - rượu ngon màu ngọc bích đang đun trên bếp lửa hồng, sàn nhà màu gỗ cũng mất màu theo, căn phòng biến thành tường đồng vách sắt, ám màu tàn tro.
Ánh mắt của Tuế Văn chậm rãi quét một vòng, đến khi quét đến mặt gương trên vách tường lại nhẹ nhàng dừng lại.
Hắn nhìn thấy mình trong gương, tự mỉm cười với mình đầy ý vị.
Sau đó hắn đứng lên.
Hắn chuẩn bị rời khỏi nơi này, hắn đang gấp không chờ nổi chỉ muốn ra ngoài, hắn sẽ lập tức ra ngoài để nhìn thấy những người khác, lập tức làm những việc mà mình chưa kịp làm...!
Tuế Văn bước ra khỏi phòng.
Có tiếng ầm vang xuất hiện.
Âm thanh trên không trung thay đổi, lực lượng âm hối của Vật Kị bỗng nhiên lao lên không trung từ bốn phương tám hướng.
Tuế Văn đi xuống hành lang dài.
Tiếng ầm ầm xuất hiện không ngừng.
Ngày đêm điên đảo, lực lượng âm hối ngưng kết thành một tấm màn trên không trung che khuất mặt trời.
Tuế Văn đi tới sân.
Từng tảng sương mù màu tro đen rơi xuống từ không trung, bầu trời hạ một cơn mưa sương mù, trận sương mù này vẫn chưa rơi xuống đất, chúng nó quấn quanh nhà cửa, quấn quanh hành lang, cột kèo, quấn quanh đủ loại đồ vật mà con người tạo nên.
Lại vừa khéo vô cùng.
Ngay lúc đó, linh hồn hỗn loạn chiến thắng linh hồn bình tĩnh, thoát khỏi lồng giam, khống chế cơ thể, trước sau ấp ủ, tập hợp vô số Vật Kị tạo nên một Vật Kị mạnh nhất!
Bầu trời giống như ngày tận thế.
Dưới tận thế, tiếng kêu gọi tuyệt vọng vang vọng khắp thành trì.
Tuế Văn nhẹ nhàng nhìn thoáng qua. Trong lòng hắn tràn ngập chế nhạo, dưới sự quan sát đánh giá của mình, Vật Kị có bao nhiêu đáng sợ thì hắn sẽ có bấy nhiêu đáng sợ, hắn muốn đấu với đối phương, hắn tất nhiên sẽ giành được thắng lợi...
Bước chân của Tuế Văn bỗng nhiên dừng lại.
Hắn không thể cử động.
Linh hồn bình tĩnh vừa thất bại kia không biết thoát ra từ nơi nào, dùng phương pháp gì lại có thể đoạt lại quyền khống chế cơ thể.
Trong lòng hắn kinh sợ giận giữ giao nhau, giống như rơi xuống từ trên mây.
Hắn gào lên: Trả lại cho ta, trả lại cho ta, trả lại vật cho ta...
Nhưng phản kháng của hắn không ảnh hưởng đến cơ thể.
Cơ thể ngẩng đầu lên, nhìn không trung, nhỏ giọng nói: "Cuối cùng thì cũng đến lúc rồi. Cho dù ngươi bị lực lượng của Vật Kị ảnh hưởng thì ngươi cũng là một phần của ta, hiện giờ ngươi cũng đã cảm nhận qua thế giới này..."
"Chúng ta, cùng nhau đi thôi......"
***
Cùng lúc đó, Tuế Văn bừng tỉnh khỏi giấc mơ!
Trong nháy mắt hắn cử động, Thời Thiên Ẩm ở bên cạnh đã nhìn đến.
Cậu hỏi Tuế Văn: "Thế nào?"
Tuế Văn dùng sức ôm lấy đối phương, nhận ra mình đang run rẩy.
Mơ và thật đối lập nhau, xung đột với nhau, hắn cảm thấy cơ thể mình cũng đang mọc ra từng mảng đốm đen.
Hắn vô cùng vui vẻ, tựa như bản thân mình ngay lập tức sẽ giành chiến thắng, lập tức được sống trong tự do vui sướng như thế!.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ảnh Đế Hôm Nay Lại Bị Lừa
2. Luyến Ái Từ Nơi Anh
3. Sau Khi Sủng Văn Kết Thúc
4. Trả Băng Vải Lại Cho Em Đi!
=====================================
Hai loại linh hồn va chạm vào nhau, tranh đoạt quyền khống chế cơ thể.
Nằm ngoài dự kiến của Tuế Văn là trạng thái của linh hồn bình tĩnh so với linh hồn đang hỗn loạn cũng không quá tốt, gần như khi hai cái va chạm vào nhau, linh hồn bình tĩnh đã rơi xuống thế yếu.
Nghi ngờ chỉ trong chớp mắt.
Ngay sau đó, hắn nhận được đáp án từ trong linh hồn hỗn loạn:
Đau khổ là mặt trái của cảm xúc, tuyệt vọng là mặt trái của cảm xúc.
Căm hận là mặt trái của cảm xúc, hủy diệt cũng là mặt trái của cảm xúc.
Đến khi phần bình tĩnh kia bị nhiễm đau khổ và tuyệt vọng cùng một lúc, nó lập tức dựng lên một con đường chiến thắng đối với bộ phận hỗn loạn kia trong linh hồn của mình.
Bên trong tầm mắt của Tuế Văn, bộ phận bình tĩnh kia thuần trắng, nhưng giờ phút này, trên bề mặt nó đã xuất hiện từng tảng lớn đốm đen, giống như giấy Tuyên Thành nhiễm mực, căn bản không có cách nào ngăn trở sự phát tán của đốm đen.
Gần như chỉ trong chớp mắt, cố gắng duy trì bình tĩnh của Tuế Văn biến mất, tình cảm của hắn thay đổi hoàn toàn, lấy trung tâm là sự hỗn loạn, tất cả đều được xây dựng trong căn cứ hỗn loạn này, sinh ra tất cả những cảm xúc tiêu cực mà hắn biết.
Lúc này hắn đã bị biến đổi hoàn toàn, biến thành một kẻ quan sát tất cả những gì kinh khủng nhất đang diễn ra xung quanh.
Nhưng hắn lại không hề cảm thấy có gì không thích hợp.
Đây mới thật sự là hắn.
Giây phút im lặng kéo dài.
Ánh sáng xuyên qua khe cửa, bị sàn nhà khúc sạ lướt qua người Tuế Văn, cũng không biết là nó nhận ra điều gì mà khẽ run rồi bỗng trở nên ảm đạm hơn.
Sau đó, từng tia sáng rời đi, tầng tầng màu xám xuất hiện chiếm cứ tất cả - rượu ngon màu ngọc bích đang đun trên bếp lửa hồng, sàn nhà màu gỗ cũng mất màu theo, căn phòng biến thành tường đồng vách sắt, ám màu tàn tro.
Ánh mắt của Tuế Văn chậm rãi quét một vòng, đến khi quét đến mặt gương trên vách tường lại nhẹ nhàng dừng lại.
Hắn nhìn thấy mình trong gương, tự mỉm cười với mình đầy ý vị.
Sau đó hắn đứng lên.
Hắn chuẩn bị rời khỏi nơi này, hắn đang gấp không chờ nổi chỉ muốn ra ngoài, hắn sẽ lập tức ra ngoài để nhìn thấy những người khác, lập tức làm những việc mà mình chưa kịp làm...!
Tuế Văn bước ra khỏi phòng.
Có tiếng ầm vang xuất hiện.
Âm thanh trên không trung thay đổi, lực lượng âm hối của Vật Kị bỗng nhiên lao lên không trung từ bốn phương tám hướng.
Tuế Văn đi xuống hành lang dài.
Tiếng ầm ầm xuất hiện không ngừng.
Ngày đêm điên đảo, lực lượng âm hối ngưng kết thành một tấm màn trên không trung che khuất mặt trời.
Tuế Văn đi tới sân.
Từng tảng sương mù màu tro đen rơi xuống từ không trung, bầu trời hạ một cơn mưa sương mù, trận sương mù này vẫn chưa rơi xuống đất, chúng nó quấn quanh nhà cửa, quấn quanh hành lang, cột kèo, quấn quanh đủ loại đồ vật mà con người tạo nên.
Lại vừa khéo vô cùng.
Ngay lúc đó, linh hồn hỗn loạn chiến thắng linh hồn bình tĩnh, thoát khỏi lồng giam, khống chế cơ thể, trước sau ấp ủ, tập hợp vô số Vật Kị tạo nên một Vật Kị mạnh nhất!
Bầu trời giống như ngày tận thế.
Dưới tận thế, tiếng kêu gọi tuyệt vọng vang vọng khắp thành trì.
Tuế Văn nhẹ nhàng nhìn thoáng qua. Trong lòng hắn tràn ngập chế nhạo, dưới sự quan sát đánh giá của mình, Vật Kị có bao nhiêu đáng sợ thì hắn sẽ có bấy nhiêu đáng sợ, hắn muốn đấu với đối phương, hắn tất nhiên sẽ giành được thắng lợi...
Bước chân của Tuế Văn bỗng nhiên dừng lại.
Hắn không thể cử động.
Linh hồn bình tĩnh vừa thất bại kia không biết thoát ra từ nơi nào, dùng phương pháp gì lại có thể đoạt lại quyền khống chế cơ thể.
Trong lòng hắn kinh sợ giận giữ giao nhau, giống như rơi xuống từ trên mây.
Hắn gào lên: Trả lại cho ta, trả lại cho ta, trả lại vật cho ta...
Nhưng phản kháng của hắn không ảnh hưởng đến cơ thể.
Cơ thể ngẩng đầu lên, nhìn không trung, nhỏ giọng nói: "Cuối cùng thì cũng đến lúc rồi. Cho dù ngươi bị lực lượng của Vật Kị ảnh hưởng thì ngươi cũng là một phần của ta, hiện giờ ngươi cũng đã cảm nhận qua thế giới này..."
"Chúng ta, cùng nhau đi thôi......"
***
Cùng lúc đó, Tuế Văn bừng tỉnh khỏi giấc mơ!
Trong nháy mắt hắn cử động, Thời Thiên Ẩm ở bên cạnh đã nhìn đến.
Cậu hỏi Tuế Văn: "Thế nào?"
Tuế Văn dùng sức ôm lấy đối phương, nhận ra mình đang run rẩy.
Mơ và thật đối lập nhau, xung đột với nhau, hắn cảm thấy cơ thể mình cũng đang mọc ra từng mảng đốm đen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.