Hàng Vật

Chương 9: Học tập

Sở Hàn Y Thanh

18/09/2023

Cho dù yêu quái không còn sức mạnh hủy trời diệt đất nữa thì ánh mắt cũng đủ để hủy trời diệt đất rồi.

Ánh mắt của Thời Thiên Ẩm quá mức sắc bén, quá mức đáng sợ khiến cho bạn học ngồi bên cạnh Tuế Văn hoàn toàn không có sức chống cự, vừa chạm phải tầm mắt của Thời Thiên Ẩm đã ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc, đứng dậy, giống như một chú cún hoang lang thang ở hành lang phòng học vậy.

Thời Thiên Ẩm trực tiếp ngồi xuống.

Cả lớp lặng ngắt như tờ.

Tuế Văn ngồi nhìn Thời Thiên Ẩm, muốn nói vài câu rồi lại thôi, đơn giản là vì cảm thấy hành động của đối phương thật sự rất quen thuộc, giống như những thần tượng ở trên TV khiến hắn định hỏi đối phương là... ngày hôm qua cậu đã xem cái gì ở trên Ipad đấy.

Sau một lúc im lặng quỷ dị, giáo viên chủ nhiệm trên bục giảng cũng không tỏ thái độ gì, chỉ nói: "Được rồi, bạn học Chu ngồi vào hàng 2 tổ 3 đi. Bạn học mới là em của Tuế Văn, mới từ nước ngoài về, hiện giờ vào lớp ta học, áp lực rất lớn cho nên để hai bạn ngồi cạnh giúp đỡ lẫn nhau."

Lời nói vừa kết thúc, tiếng chuông vào lớp cũng vang lên, mỗi một giây phút đối với học sinh THPT cuối cấp đều cực kì quý giá, giáo viên chủ nhiệm lập tức rời khỏi bục giảng để nhường lại vị trí cho giáo viên tiếng Anh.

Khác với vị chủ nhiệm lớp đã 40 tuổi, vị giáo viên tiếng anh này mới 27-28 tuổi, bình thường vẫn trang điểm tinh xảo lại hợp mốt, tuy nhiên vô cùng coi trọng thành tích của học sinh cho nên cũng không được học sinh hoan nghênh cho lắm.

"Các bạn học sinh, kết quả của kì thi đầu năm đã có, hiện giờ tôi muốn khen ngợi những bạn học sinh có kết quả tốt hơn so với lần trước đó, cho dù là 1-2 điểm thì cũng đáng để cổ vũ. Có điều..."

Giáo viên tiếng Anh hôm nay làm một kiểu tóc xoăn mới, khi âm thanh của cô cất lên, một đầu tóc xoăn kia lập tức run rẩy, "Có điều, lớp chúng ta hiện tại vậy mà lại có một số bạn có thành tích thụt lùi, điều này khiến cho tôi cảm thấy vô cùng không vui! Kì thi học kì THPT chỉ còn 300 ngày, mọi người không đọc sách thì còn làm gì nữa?"

Giáo viên tiếng Anh khẳng khái hào hùng.

Lũ học trò lại bình tĩnh, cúi đầu làm bài tập.

Loại phê bình rồi khích lệ ủng hộ trình độ này bọn họ đã sớm nghe đến nhàm cả lỗ tai rồi, vẫn nên làm bài thi sẽ có lợi hơn.

"Được rồi, hiện giờ chúng ta bắt đầu giải bài thi." Giáo viên tiếng Anh hoàn thành nhiệm vụ khích lệ mỗi ngày một cách hoàn mĩ xong thì chuyển sang nhiệm vụ khác, cầm lấy phần đề trắc nghiệm, chuẩn bị giảng giải. Trước khi giảng bài, ánh mắt của cô đảo qua một lượt phía bên dưới, bỗng nhiên dừng lại trên người Thời Thiên Ẩm.

Học sinh nào bỗng nhiên gia nhập vào trong lớp học tất nhiên đều sẽ được thông báo cho toàn bộ giáo viên của lớp. Giáo viên tiếng Anh tất nhiên cũng sẽ được biết học sinh này từ nhỏ đã sinh ra và lớn lên ở nước ngoài, hiện giờ mới về nước.

Cô nhìn qua danh sách, gọi tên Thời Thiên Ẩm: "Bài thi thứ nhất này, để bạn Thời Thiên Ẩm thay chúng ta phân tích đi, để xem cuộc sống của cô cậu có gì khác với bạn học từ nhỏ đã sống ở nước ngoài."

Giáo viên tiếng Anh chờ Thời Thiên Ẩm.

Thời Thiên Ẩm nhìn giáo viên tiếng Anh.

Giáo viên tiếng Anh: "Bạn học Thời Thiên Ẩm?"

Thời Thiên Ẩm ngồi vững như núi Thái Sơn. Cậu rũ mắt chăm chú nhìn bài thi của Tuế Văn, mày chậm rãi nhíu, nói đầy bình tĩnh: "Quanh co khúc khuỷu, biệt biệt nữu nữu, chữ không ra chữ, phù không ra phù, đây là cái đồ vật quỷ quái gì thế?"

Cả lớp yên tĩnh.

Giáo viên tiếng Anh nhìn Thời Thiên Ẩm, các bạn học cũng nhìn Thời Thiên Ẩm.

Không khí của buổi sáng sớm thứ hai giống như được rót thêm thuốc kích thích, cho dù là học sinh đang mơ màng cũng lập tức tỉnh táo lại, châu đầu ghé tai, hai mắt sáng ngời.

Haizz, mình biết mà.

Tuế Văn nghĩ như vậy.

Thời Thiên Ẩm đúng là đến đây để nâng cao tinh thần cho mọi người.

Thật sự còn —— khá buồn cười.

Đầu óc của giáo viên tiếng Anh như có ngàn vạn con ong vo ve, khóe mắt bắt đầu run rẩy.

"Việc này, thưa cô."

Thôi được rồi, trước khi giáo viên tiếng Anh nổi bão, Tuế Văn vội vàng giải thích thay Thời Thiên Ẩm: "Bạn ấy từ Nhật Bản về nên sẽ không nói tiếng Anh."

Giáo viên tiếng Anh nghi ngờ: "Người từ Nhật Bản về không nói tiếng Anh?"

Tuế Văn: "Là một trấn nhỏ ở Nhật."

Giáo viên tiếng Anh truy hỏi: "Trấn nhỏ nào?"

Tuế Văn vô cùng bình tĩnh: "Một trấn nhỏ được gọi là huyện Kiều, cậu ấy là chủ nhân ở đó."

Giáo viên tiếng Anh: "......"

Cậu đang nói lung tung đúng không.

Việc không hài lòng của giáo viên tiếng Anh cũng không làm ảnh hưởng đến sự vừa lòng của Thời Thiên Ẩm.

Ánh mắt vốn dĩ đang híp lại tỏ vẻ bất mãn đến khi nghe được "Kiều" và "chủ nhân" từ miệng của đối phương, đuôi lông mày khẽ động, mặt mày giãn ra, cũng cho Tuế Văn một vẻ mặt ẩn giấu sự tươi cười tán dương.

Thôi bỏ đi, cũng không thể để cho hai tên này làm ảnh hưởng đến thời gian học tập của những học sinh khác được.

Giáo viên tiếng Anh không không hỏi tiếp nữa.

Cô buông tha cho Thời Thiên Ẩm, cũng không gọi học sinh khác lên mà tự mình giảng giải.

Trong lớp học, ngoài giáo viên tiếng Anh ra thì cũng chỉ có âm thanh sàn sạt của bút và giấy.

Tuế Văn nhìn về Thời Thiên Ẩm, yêu quái bên cạnh đang cầm một chiếc bút bi, tư thế cầm bút giống như cầm bút lông hạ xuống mặt giấy.

Đường cong xuất hiện trên mặt giấy, ngoằn nghoèo y như một con rết hoặc là con rết bị đứt đoạn.



Hiển nhiên, Thời Thiên Ẩm cũng không vừa lòng đối với chuyện này.

Cậu cầm bút, lần thứ 2 hạ xuống.

Lần này, vì lực tay quá mạnh cho nên trang giấy bị bút trực tiếp làm rách.

Sắc mặt Thời Thiên Ẩm âm trầm, giống như có một đám mây u ám gắn trên mặt cậu vậy.

Cậu định hạ bút xuống lần thứ 3, nhưng một tiếng "răng rắc" vang lên, bút bi yếu ớt bị cậu trực tiếp phá hỏng!

Bên trong đám mây u ám xuất hiện tia chớp.

Ánh mắt Thời Thiên Ẩm đảo qua đảo lại giữa bút bi và trang giấy, ánh mắt giống như chuẩn bị nghiền hai vật này thành tro bụi đến nơi vậy.

Tuế Văn nhịn mãi, cuối cùng không nhịn được, cúi đầu bật cười khe khẽ.

Tiếng cười bị ép xuống rất thấp, nói là cười nhưng lại càng giống như một dòng hơi thở dồn dập tràn ra khỏi yết hầu hơn.

Thế này là đủ lắm rồi.

Thời Thiên Ẩm ở bên cạnh giống như vương thú bị vuốt râu, lập tức chuyển ánh mắt lên người Tuế Văn.

Trước khi đối phương lên tiếng, Tuế Văn nói trước: "Đừng vội tức giận, để tôi dạy cậu."

Nói rồi, hắn ghé sát vào bên cạnh Thời Thiên Ẩm, tay phải duỗi ra, vòng qua trước ngực Thời Thiên Ẩm, cầm lấy bút trong tay Thời Thiên Ẩm.

Thời Thiên Ẩm hơi lui cơ thể lại phía sau.

Thế nhưng tư thế này có hơi khó chịu, cho nên Thời Thiên Ẩm lại đặt một bàn tay lên vai Tuế Văn.

Khoảng cách giữa hai người trở nên rất gần.

Nửa bả vai của Tuế Văn đặt trong ngực Thời Thiên Ẩm.

Hắn bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhìn thế nào cũng thấy cho dù là hắn cầm lấy tay Thời Thiên Ẩm hay Thời Thiên Ẩm đặt tay lên bả vai hắn đều giống như có hơi gay gay...

Bởi vì cảm thấy không quá ổn cho nên Tuế Văn lui ra khỏi ngực Thời Thiên Ẩm, chuyển tay vòng ra sau lưng Thời Thiên Ẩm, nắm lấy tay phải của đối phương.

Tư thế này lại càng khó hơn, hai người lại càng dựa gần vào nhau hơn, mặt dán vào mặt, gần nửa thân mình của Tuế Văn gần như dán vào người Thời Thiên Ẩm.

Nhưng tất nhiên là tư thế này bình thường hơn rất nhiều so với tư thế vừa rồi.

Tuế Văn cẩn thận giúp đối phương sửa lại tư thế cầm bút: "Cách cầm bút đầu cứng so với bút đầu mềm không giống nhau, tư thế cầm bút đầu cứng là như thế này, thả lỏng ngón tay ra, thân bút hơi nghiêng..."

Giây phút này, xúc cảm từ bàn tay của đối phương mang đến lại mềm mại ngoài ý muốn, cùng với bộ dáng lạnh lẽo như đóng băng khi cầm đao đúng là khác nhau một trời một vực.

Tuế Văn không nhịn được liếc mắt nhìn tay của đối phương một cái, đoán là dưới đôi tay này ẩn chứa sức mạnh thật sự to lớn.

Người đang chăm chú hướng dẫn cũng không hề phát hiện ra, lúc hắn nắm lấy tay Thời Thiên Ẩm, các bạn học trong lớp đã tiến hành quan sát trong âm thầm, lặng lẽ giao lưu...

Sau đó, bọn họ đã bị Thời Thiên Ẩm trừng mắt nhìn.

Các bạn học: "......"

Giây tiếp theo, màn hình di động của Tuế Văn trong ngăn bàn bỗng nhiên sáng lên.

Trong diễn đàn của lớp có người thêm hắn vào, nói đùa: "Tuế Văn ơi, Tuế Văn à, cậu với em trai của cậu thân thiết quá nhỉ? Còn dám công khai ôm ấp trước mặt công chúng như thế."

Câu nói này giống như một cái chốt khóa được mở ra.

Giáo viên giảng đề ở trên bục giảng, học sinh ở dưới lặng lẽ thò tay vào trong ngăn bàn chơi di động, buôn chuyện từ lúc Thời Thiên Ẩm tiến vào.

"Tuế Văn, tại sao họ của em cậu với cậu lại không giống nhau? Các cậu là anh em cùng cha khác mẹ à?"

"Sặc mùi máu chó."

"Sặc mùi máu chó. +1"

"Học sinh Nhật Bản hiện giờ đều để tóc như thế à? Nhìn rất ngầu nha."

"Có điều hơi giống hội chứng tuổi teen."

"Đúng là hội chứng tuổi teen... ha ha ha..."

"Khoan đã, chúng ta nói như thế có thể làm cho cậu ấy tức giận không. Vẻ mặt của cậu ấy hung dữ quá."

"Cho nên mới muốn nói trong thời điểm cậu ta không có trong diễn đàn."

"Có lý có lý."

Trong diễn đàn mọi người nói chuyện vô cùng sôi nổi, di động trong ngăn bàn vẫn luôn rung không ngừng.

Sau khi dạy Thời Thiên Ẩm cầm bút xong, Tuế Văn buồn bực lôi điện thoại ra xem, nhìn thấy lịch sử trò chuyện của mọi người.

Hắn im lặng một lúc, cảm thấy bản thân mình đang mang khế ước trong người, sau này chắc chắn sẽ cùng tiến cùng lùi với Thời Thiên Ẩm, cho dù có nói quan hệ của hai người không tốt thì cũng chẳng ai tin, cho nên hắn trực tiếp thừa nhận ý tưởng của bọn họ.

"Nếu đã biết tình cảm giữa tôi và cậu ta rất tốt mà còn muốn nói xấu cậu ấy trước mặt tôi à?"



Trong diễn đàn lặng ngắt như tờ.

Mọi người lâm vào sự im lặng dài dằng dặc.

Thời Thiên Ẩm: "Ngươi đang làm gì thế?"

Tuế Văn thu lại di động: "Không làm gì cả."

Thời Thiên Ẩm liếc mắt nhìn Tuế Văn đầy nghi ngờ, nhắc lại: "Khi nào bắt đầu đi tìm mảnh nhỏ?"

Tuế Văn: "Đầu tiên, tôi phải nhắc lại với cậu, tôi là học sinh trung học, tôi còn phải đi học."

Thời Thiên Ẩm: "Cho nên?"

Tuế Văn cẩn thận trả lời: "Cho nên tôi muốn tham gia kì thi đại học, ban ngày sẽ không có thời gian rảnh, chỉ có buổi tối và cuối tuần mới có thể cùng cậu đi tìm sức mạnh bị phân tán." Hắn thoáng dừng lại rồi lại nói, "Cho nên, chờ đến khi tan học, buổi tối chúng ta lại cùng nhau thăm dò ở vườn trường thử xem, tôi có cảm giác nơi đó có điều kì quái..."

Thời Thiên Ẩm: "Được rồi, vậy cứ làm theo lời ngươi nói đi."

Vốn dĩ đã chuẩn bị một sọt lời nói để thuyết phục đối phương, Tuế Văn cảm thấy kinh ngạc vô cùng: "Cậu cứ như thế thôi đã đồng ý à?"

Thời Thiên Ẩm nói nhàn nhạt: "Học tập rất đáng được đối xử tử tế. Huống hồ cũng chỉ 1 năm mà thôi."

Nói rồi, Thời Thiên Ẩm lại lấy Ipad ra, thành thạo cắm tai nghe vào, mở chương trình học Tiếng Anh ra, bắt đầu xem từ chương trình dành cho em bé.

Tuế Văn nhìn một màn này, thật lâu cũng không biết nói gì cả.

Thời buổi này, yêu quái cũng có suy nghĩ rất tiến bộ.

Bản thân là một con người, cứ như thế này cũng cảm thấy áp lực lớn quá đi mất thôi.

Hai người nhỏ giọng nói chuyện với nhau không khiến cho giáo viên tiếng An để ý.

Học sinh khối 3 đúng là rất coi trọng thành thích nhưng cũng không đến mức hạn chế hành vi của học sinh, trừ những hành động quá mức.

Trong lúc giáo viên tiếng anh giảng đề, tất cả các bạn học sinh đều chăm chú làm việc của mình, chỉ có một học sinh ngồi trong lớp từ lúc bắt đầu bài giảng đều cúi đầu rất thấp.

Cậu ta đang nhìn chằm chằm vào một hàng chữ đỏ được viết trên bài thi kia:

"Thành tích giảm nghiêm trọng! Anh đã làm gì suốt cả kì nghỉ hè thế?"

Mặt trời lặn, mặt trăng lên, ánh đèn tỏa khắp.

Ban học sinh thực nghiệm không có tiết tự học buổi tối, 8h30' tối, một phòng học to như vậy trở nên trống trải vô cùng, chỉ có một người ngồi ở đó.

Đó là vị trí ở giữa của tổ thứ nhất.

Nam sinh vẫn cúi đầu từ đầu giờ học đến giờ vẫn cúi đầu như thế.

Cổ của cậu ta sụp xuống, lưng cong, hai mắt nhìn chằm chằm vào đề thi ở trên bàn, giống như không có ý định đổi sang tư thế thứ hai.

Đèn sợi đốt treo trên trần nhà tỏa xuống ánh sáng màu cam rực rỡ, cộng thêm gió đêm thổi nhẹ nhàng lay động khiến cho ánh đèn bên trong phòng được mở rộng cửa cũng đung đưa.

Đôi mắt của nam sinh ngồi ở đó cũng hoảng hốt đến mơ hồ.

Một hàng chữ bình luận màu đỏ kia giống như sắc máu đánh úp vào cậu ta!

Cậu ta bỗng nhiên nâng tay lên, bưng kín mặt, tiếng khóc nấc nghẹn ngào tràn ra khỏi lòng bàn tay, cậu ta khóc đến không thở nổi, thân thể dần trở nên nặng nề.

Rõ ràng đã rất cố gắng...

Rõ ràng mỗi ngày đều đọc sách từ sáng sớm đến đêm khuya...

Kết quả vẫn là cái gì cũng không được......

Bị giáo viên mắng, bị cha mẹ mắng...

Sự tồn tại của mình còn có ý nghĩa gì nữa đây...

Thật sự...... Thật sự muốn chết đi cho rồi!

Ý niệm vô hình bay theo cửa sổ rộng mở, phiêu tán ra bên ngoài, âm thầm lan truyền trong bóng đêm.

Đến khi ý nghĩ này truyền đến lan can của khu dạy học bên cạnh, trên bầu trời mây đen che lấp ánh trăng, lan can đen kịt giống như điêu khắc bỗng nhiên bị xúc động, bên trên lập tức nổi lên sương đen giống như sóng biển!

Lúc này, trong một góc, ánh sáng chợt lóe, một quả quang cầu nho nhỏ bỗng nhiên hiện lên giữa không trung.

Khi quang cầu xuất hiện, sương đen nồng đậm ở trên Lan Can giống như bị thứ gì đó hấp dẫn, sôi nổi tràn về phía quang cầu.

Trong lúc ánh trăng bị mây đen che khuất, sương đen trên lan can chầm chậm giảm đi, ở phía quang cầu lại chậm rãi tăng lên, đến khi tia sương đen cuối cùng trên Lan Can biến mất, quang cầu cũng biến thành hắc cầu.

Hắc cầu lơ lửng một lát trên sân thượng rồi bỗng nhiên lao về phía Lan Can, trong nháy mắt, một Vật Kị mới tinh, đáng sợ và nguy hiểm hơn xuất hiện.

Một tiếng "Hô..." vang lên.

Từng sợi tơ đen xuất hiện trên Lan Can, giống như rong biển, giống như tơ tằm trôi nổi bên trong ban công.

BTV: Đối với tôi, Thời Thiên Ẩm vẫn luôn là một cậu bé, cho nên trong mắt tôi, những hành động của cậu ấy luôn đặc biệt đáng yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hàng Vật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook