Chương 42: Ngàn năm
Sở Hàn Y Thanh
21/10/2023
Trong nháy mắt bốn người đã rời khỏi gương trở lại thế giới thật.
Thế giới quỷ dị vặn vẹo biến mất; trong tầm nhìn là người đến người đi bình thường.
Sự xuất hiện đột ngột của bốn người không khiến cho chung quanh chú ý, giống như vẫn có một luồng sức mạnh lưu lại che đậy thời điểm mấu chốt này.
Tuế Văn nhìn chung quanh.
Thời gian ở trong thế giới của gương cũng không quá lâu, ngoài Thời Thiên Ẩm cũng không có nguy hiểm kinh khủng cực đoan nào, nhưng đến khi trở lại thế giới thật, đứng trong bệnh viện rồi hắn vẫn cảm thấy từ cơ thể đến đầu óc đều được thả lỏng hơn rất nhiều.
Nhưng thời gian thả lỏng cũng rất ngắn.
Ngay sau đó, rối loạn bỗng nhiên sinh ra từ bên cạnh hắn.
Trở lại thế giới thật rồi, Ngô Thành và Đỗ Hồng cũng không bình thường trở lại, vừa mới ở trên mặt đất tích góp được ít sức lực, hai người đã lập tức đứng lên gào to, đánh đấm lung tung xung quanh: "Cút... Cút... Cút hết đi cho tao, tao không sợ chúng mày... Tao không sợ chúng mày!"
Người chung quanh thoáng chốc tản hết ra, dùng ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa cảnh giác nhìn hai người kia.
Âm thanh ong ong giống như mây đen kéo đến.
Các bác sĩ và y tá trong bệnh viện rất nhanh đã chạy đến hiện trường.
Bác sĩ nói: "Sao lại thế này? Cứ giữ bọn họ lại đã, dẫn bọn họ đi làm kiểm tra đi!"
Đến khi nhóm bác sĩ y tá muốn đến gần, hai người kia giãy giụa càng mạnh hơn, không cẩn thận đã đánh trúng mặt của một vị bác sĩ, làm mặt vị bác sĩ này bầm một mảng.
Sau đó nữa, hai người bị mấy bác sĩ kết hợp với nhau ấn lên trên mặt đất.
Bác sĩ tiêm cho hai người liều thuốc an thần, sau đó tứ chi hai người dần dần mềm ra, cuối cùng không còn sức nữa mới đưa người đi.
Rối loạn xảy ra trong bệnh viện cuối cùng cũng kết thúc.
Đám người vây quanh cũng tản dần ra, đám đông cũng không chú ý đến hai người khác vừa đứng chung một chỗ với hai kẻ điên này đã thoát khỏi dòng người, yên lặng rời khỏi bệnh viện.
Thời gian trôi nhanh.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, hai người trở lại trường học, đứng trong phòng CLB kịch nói, đi gặp mặt gương khủng bố kia.
Đã có chuẩn bị, lúc này, khi đứng trước mặt gương kia, hắn đã tìm một tấm vải dài rộng để che khuất mặt gương.
Mặt gương bị che khuất sẽ không có đủ sức mạnh để kéo người vào trong thế giới gương nữa.
Những Hình Linh rời đi lúc này đã trở lại trong tay hắn, tất cả đều khôi phục như lúc ban đầu.
Nhưng hắn không sử dụng Hình Linh để xử lý mặt gương này.
Hắn đặt tay mình lên gương.
Linh lực trong cơ thể hắn rót vào gương, linh lực có thể miêu tả hình thái của Vật Kị, cũng có thể đánh tan hình thái của Vật Kị. Một luồng sương đen bị linh lực của hắn đánh tan ra còn chưa kịp tụ hợp lại một lần nữa đã lại bị linh lực gột rửa.
Sau đó, mặt sương đen bám vào gương hoàn toàn biến mất.
Cuối cùng, gương không duy trì được hình thái của nó nữa, biến thành một vệt đen và quang cầu.
Giây phút này, tay của Tuế Văn rơi từ trên gương xuống.
Hắn cong eo, tay chống lên đầu gối thở hổn hển, cố gắng khôi phục lại cơ thể đang suy yếu và đầu óc choáng váng.
Sau hơn nửa ngày, di chứng do sử dụng linh lực cũng mất đi phần lớn.
Cánh tay Tuế Văn vừa động, tránh đi bàn tay của Thời Thiên Ẩm, hắn thu hai thứ trước mặt lại, nói với Thời Thiên Ẩm: "Được rồi, xong rồi, chúng ta đi thôi..."
Không biết từ khi nào, ánh trăng đã giấu mình sau những đám mây, đèn điện cũng dần tắt.
Đêm khuya, chỉ còn mấy ngọn đèn nho nhỏ ngoài cửa sổ kiên trì tỏa sáng.
Tuế Văn đặt thẻ bài gương lên mặt bàn.
Khung tươi đẹp như máu, mặt gương sáng ngời, đây là lần đầu tiên Tuế Văn nhìn thấy sắc thái của Hình Linh, hắn bình tĩnh nhìn bề mặt của đồ vật, nhất thời không dời mắt.
Sách cũ nhận ra không khí khá quỷ dị, không dám lải nhải như bình thường, thành thật chui vào trong gương, biểu hiện năng lực của gương.
【 tên 】: Gương
【 kỹ năng 】: 1, chiếu tâm người soi; 2, ngươi ta một thể; 3, thế giới trong gương.
1, Chiếu tâm người soi: Mọi người có thể lừa gạt người khác và bản thân mình nhưng không thể lừa gạt... Ta. Gương có thể chiếu vào góc tối nhất trong tâm của bất kì kẻ nào.
2, Ngươi ta một thể: Trả lại những công kích trên người ta cho ngươi.
3, Thế giới trong gương: Bất kể thế giới gì trong gương cũng không phải là thế giới rõ ràng cụ thể nào cả. Đây là thế giới do chủ nhân quyết định.
Sau khi xem xong kĩ năng, Tuế Văn thu hồi lại thẻ bài.
Mặt gương này, cho dù ở bất kì thời điểm nào đều có tác dụng sử dụng rất lớn, từ điều này mà nói thì việc mạo hiểm lần này cũng không uổng phí.
Tuế Văn vực dậy tinh thần, nói với Thời Thiên Ẩm: "Đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi học..."
Thời Thiên Ẩm ngắt lời Tuế Văn: "Ngươi không vui?"
Yêu quái vẫn nói thẳng tất cả giống như trước đây.
Cậu tiếp tục hỏi: "Vì sao?"
Lo lắng trong lời nói lại nhiều hơn so với tất cả trước đây.
Tuế Văn không nói gì, hắn dịch đến mép giường, ngồi ở vị trí gần Thời Thiên Ẩm nhất, sau đó cúi đầu, chôn mặt vào cổ đối phương.
Như vậy, nhiệt độ của đối phương sẽ đủ để cảm nhiễm bản thân.
"Tôi đang nghĩ......"
Tuế Văn thấp giọng nói.
"Việc tôi làm có đúng không, tôi có được quyền làm như vậy không, sau khi lựa chọn làm như thế, có phải tôi đã khiến người vô tội khác bị tổn thương không. Thiên Ẩm, Vật Kị không đáng sợ, là người..."
Thời Thiên Ẩm đã hiểu.
Cậu chỉ bâng quơ, căn bản không hiểu vì sao Tuế Văn phải rối rắm về việc này: "Ngô Thành muống giết ngươi, ngươi cứu hắn ra khỏi gương còn chưa đủ à?"
Như vậy đã đủ rồi.
Cho nên điều thật sự làm Tuế Văn do dự cũng không phải việc này.
Điều hắn thật sự đang nghĩ là...
Bản thân và Ngô Thành có một điểm chung.
Gương có thể chiếu ra nội tâm âm u nhất của mỗi người, gương chiếu ra nội tâm của Ngô Thành và Đỗ Hồng, cũng chiếu ra nội tâm của mình và Thời Thiên Ẩm.
Sở dĩ nó kéo mình, Ngô Thành và Đỗ Hồng vào trong thế giới của gương chứ không lựa chọn Thời Thiên Ẩm không phải vì nó bắt nạt kẻ yếu, mà vì nó cho rằng mình và hai kẻ kia là cùng một loại người.
Tuế Văn nghĩ đến ảnh đen mình nhìn thấy trong gương.
Hắn im lặng thật lâu, cuối cùng kéo Thời Thiên Ẩm cùng ngủ.
Lúc này, ôm một người sống sờ sờ cùng nghỉ ngơi sẽ cảm thấy tương đối yên tâm.
Con đường bóng tối buông xuống lần thứ hai.
Tuế Văn bình tĩnh đi trong con đường này, nhìn chằm chằm vào ánh sáng phía trước.
Biết càng nhiều những điều trong quá khứ, hắn lại càng muốn biết rõ hơn tất cả.
Hắn có dự cảm, đến khi hắn tìm được toàn bộ những đoạn ngắn thuộc về quá khứ kia là có thể cởi bỏ toàn bộ thắc mắc...
Rất nhanh, ánh sáng và bóng tối giao nhau.
Tuế Văn tiến vào thân thể trong quá khứ của mình.
Gió nhẹ thổi qua tai, trong tầm nhìn là những quân cờ đen trắng đan xen ngang dọc.
Tuế Văn chỉ sửng sốt trong giây lát ngắn ngủi đã biết bản thân đang chơi cờ.
Đối tượng còn lại là...
"Cạch", một quân cờ đen vừa được đặt ở một góc bàn cờ.
Âm thanh lười biếng của Thời Thiên Ẩm vang lên: "Không ra sao cả, cho dù ta tìm ngươi làm gì ngươi cũng sẽ làm tốt hơn ta."
Tuế Văn ngẩng đầu lên.
Hắn nhìn thấy Thời Thiên Ẩm đang nằm nghiêng đầy tùy ý ở phía đối diện. Trong tay cậu cầm một bầu rượu nhỏ, phần lớn rượu trong bầu dừng trong miệng cậu, phần còn lại dừng trên ngực cậu.
Quần áo cậu mặc cũng tùy ý như thế, gần như chỉ đơn giản khoác trên người, hơn nửa phần ngực đều lộ ra bên ngoài, làn da trắng lạnh như ngọc sáng.
Cậu lắc lắc bầu rượu trong tay, khẽ nói: "Rượu của nhân loại đúng là ngon..." Ánh mắt cậu bỗng rơi xuống người Tuế Văn, đột phát kỳ tưởng, "Tuế Văn, cái gì ngươi cũng biết, vậy ngươi biết ủ rượu đúng không?"
Thời Thiên Ẩm không chơi cờ nữa, Tuế Văn vẫn đang chơi.
Hắn tự mình hạ cờ.
Quân cờ đen trắng di động trên bàn cờ theo thứ tự, tiếp tục một ván cờ chưa kết thúc.
Hắn nghe thấy giọng nói của mình: "Rượu trong phủ đệ đã uống hết rồi à?"
Thời Thiên Ẩm: "Chưa, nhưng ta muốn uống rượu ngươi tự ủ."
Tuế Văn cảm thấy mình khẽ cười: "Nhưng mỗi lần đệ uống xong đều ngủ rất lâu..."
Đến khi tai nghe được những lời này, hắn bất giác nhớ đến ở hiện thực, bộ dạng Thời Thiên Ẩm uống rượu xong, giờ phút này, hình ảnh quá khứ và hiện tại trùng lên nhau, thân thể và linh hồn đều cùng mỉm cười.
Thời Thiên Ẩm nghiêm túc sửa lại: "Ta chỉ ngủ gật có một lúc thôi, sẽ tỉnh lại rất nhanh."
Đại khái là có một thoáng im lặng.
Tuế Văn trả lời: "Được, ta sẽ nhưỡng một bầu rượu cho đệ, nhưng mà thời gian sẽ khá lâu."
Thời Thiên Ẩm thấy thật khó hiểu: "Vì sao ngươi lại để ý đến thời gian nhiều như thế? Thời gian đối với ta không có ý nghĩa, đối với ngươi cũng giống nhau mà..."
Thân thể giống như còn nói gì nữa.
Nhưng Tuế Văn đã không còn nghe được.
Cảnh tượng trước mắt hắn bỗng trở nên mơ hồ, Thời Thiên Ẩm biến mất, công chúa xuất hiện trước mắt mọi người.
Vẫn là gian phòng Tuế Văn đã từng tới một lần, đại điện nâu đỏ trang nghiêm túc mục.
Công chúa ngồi ở vị trí chủ thượng, rũ mắt nhìn hắn.
Tay nàng buông xuống, ống tay áo to rộng dừng trên vai Tuế Văn, bàn tay trong ống tay áo cũng đặt trên đầu vai Tuế Văn.
Lúc này Tuế Văn mới phát hiện mình đang ngồi quỳ trên mặt đất.
Không đợi hắn làm ra động tác gì khác, hắn đã nghe thấy giọng nói của công chúa: "Con trai, từ lúc sinh con ra, con chính là báu vật mà ta quan tâm nhất, ta đã đặt vô số tâm huyết của mình lên người con, con đọc sách, tập viết, năng lực thuở vỡ lòng, tất cả đều do đích thân ta cầm tay dạy dỗ, phò mã của ta, những đứa con khác của ta đều không thể so sánh với con. Yêu thương của mẫu thân dành cho con không thể đong đếm..."
"Cho nên con phải hiểu được lập trường của mình. Ta là thành viên của hoàng thất, con cũng vậy; ta sẽ dâng hiến tất cả bản thân mình cho quốc gia, con cũng sẽ như vậy..."
"Con sẽ như vậy đúng không?" Công chúa hỏi.
Giọng nói truyền đến từ trên không, cũng không lạnh lùng. Công chúa nói năng nhỏ nhẹ, dịu dàng dò hỏi, trong đó thậm chí còn ẩn chứa hi vọng chỉ thuộc về người mẹ.
Tuế Văn có thể đoán được câu trả lời tiếp theo của mình sẽ là gì.
Quả nhiên, hắn nghe thấy giọng nói ấm thuần của mình: "Mẫu thân, con hiểu."
"Con cùng Thời Thiên Ẩm......"
Những lời này lập tức làm Tuế Văn nâng cao cảnh giác, nhưng thân thể trước sau vẫn bình tĩnh như thế, chỉ ngồi quỳ trên mặt đất, chờ đợi lời nói tiếp theo của công chúa.
"Ta không phản đối hai đứa kết giao, nhưng nó không thể ảnh hưởng đến bất kì quyết định nào của con, con có hiểu không?"
"Con hiểu, mẫu thân..."
Đoạn đối thoại này kết thúc ở đây.
Cảnh tượng trước mắt lại một lần nữa trở nên mơ hồ.
Công chúa biến mất, Thời Thiên Ẩm xuất hiện.
Tuế Văn dần dần nhận ra, có lẽ đối với bản thân mình trong quá khứ, công chúa và Thời Thiên Ẩm là tồn tại quan trọng nhất...
Lúc này, tình huống có vẻ tương đối bình tĩnh.
Hắn sống cùng với Thời Thiên Ẩm một thời gian.
Bọn họ cùng thức, cùng ngủ, cùng sinh hoạt, gió cuốn nhẹ nhàng quanh họ, hoa trên cây cũng trở nên rực rỡ.
Tất cả đều rất tốt đẹp cho đến khi hắn ủ bầu rượu kia.
Đêm nay, sắc rượu xanh như sắc nước hồ lấp lánh dưới ánh trăng xuất hiện trước mặt Thời Thiên Ẩm.
Thời Thiên Ẩm mặt mày phi dương, cả khuôn mặt đều tràn ngập vẻ hưng phấn.
Cậu đặt ly rượu dưới ánh trăng, ly ngọc rượu ngọc, ly bạch ngọc, rượu lục ngọc.
Cậu hít thật sâu hương rượu.
Cam liệt mênh mông, thoảng hương tùng trúc theo gió đêm lẻn vào trong ngực.
Cậu gõ nhịp tán thưởng, hỏi Tuế Văn: "Rượu thơm quá, tên nó là gì vậy?"
Tuế Văn nói: "Nó còn chưa có tên, có điều... Gọi là Ngàn Năm đi."
Ánh trăng sâu kín, ánh rượu lấp lánh.
Hai người cùng nhau uống hết bầu rượu này.
Thời Thiên Ẩm nói, cười, lại dần dần choáng váng, ghé vào trên bàn, ngáp một cái thật dài, nghiêng nhìn Tuế Văn.
Cậu nói: "Tuế Văn."
Tuế Văn: "Ừ."
Cậu lại nhỏ giọng: "Ca ca."
Tuế Văn: "Ừ."
Cậu nở một nụ cười, không nói chuyện nữa, chậm rãi nhắm mắt lại, dần dần biến mất dưới ánh đèn.
Tuế Văn nhìn một màn này.
Hắn nhìn Thời Thiên Ẩm dần dần biến mất trước mắt mình, tâm tựa hồ cũng bị ai đó nhẹ nhàng siết lại.
Đây là cảm giác trước kia của mình hay là cảm giác hiện tại của mình?
Giây phút này, Tuế Văn có hơi không phân biệt được rõ ràng lắm.
Sau đó, hắn cảm thấy mình đang nâng tay lên.
Tay hắn dừng trước Thời Thiên Ẩm.
Bóng ma che đậy tầm mắt của người nhưng sẽ không che giấu được sự tồn tại thật sự, tay hắn dừng trên người Thời Thiên Ẩm, cảm giác được da thịt nóng bỏng và hơi thở ấm áp còn nóng hơn của con người của yêu quái sau khi say.
Bàn tay hắn dừng trên mặt Thời Thiên Ẩm một lúc, cho đến khi cơn gió đêm lành lạnh thổi trên đầu ngón tay hắn.
Hắn khôi phục lại tinh thần, thu tay lại, cởi áo khoác ngoài khoác lên người Thời Thiên Ẩm.
Giọt nến mềm ấm không kịp cháy rơi xuống dưới.
Trong vầng sáng, hắn nhìn rõ người đang nằm trong phòng.
Một lúc lâu sau, âm thanh khe khẽ vang lên trong phòng.
Tuế Văn nghe thấy mình nói: "Thời gian đối với ta có ý nghĩa......"
Bình minh đến đêm đen tản mất, giọt nến tan đi.
Tuế Văn cảm thấy bản thân chỉ ngồi ở nơi này một lúc, lại dường như đã ngồi đó rất lâu.
Tất cả mọi thứ xung quanh không thay đổi, bản thân vẫn ngồi ở vị trí cũ, ngay cả ánh trăng trên bầu trời cũng vẫn treo mình ở cùng một vị trí, giống như đúc so với buổi tối Thời Thiên Ẩm uống say kia.
Nhưng đúng là đã vô số ngày trôi qua, Thời Thiên Ẩm ghé vào bàn cũng đã sớm ngủ ở trên giường.
Ngay sau đó, Thời Thiên Ẩm tỉnh lại.
Tuế Văn cũng xoay người về phía đối phương.
Hai bên đối diện.
Thời Thiên Ẩm lập tức sửng sốt, mặt đầy kì quái: "Tuế Văn, sao bộ dáng của ngươi lại thay đổi?"
Quang ảnh gập lại.
Tuế Văn nhìn thấy bản thân từ tấm gương trong nhà.
Rút đi vẻ ngây ngô của thiếu niên, hắn đã có hình dáng của thanh niên, cùng với hình dáng trong phần mộ không khác nhau là bao.
Hắn nghe thấy bản thân mình cười khẽ, sung sướng tựa rượu thơm tràn đầy trong lòng: "Ai bảo đệ say lâu như vậy..."
BTV: Huynh đệ văn mà lại không phải huynh đệ văn.
Bắt đầu từ chương sau là những chương BTV mong chờ nhất.
Thế giới quỷ dị vặn vẹo biến mất; trong tầm nhìn là người đến người đi bình thường.
Sự xuất hiện đột ngột của bốn người không khiến cho chung quanh chú ý, giống như vẫn có một luồng sức mạnh lưu lại che đậy thời điểm mấu chốt này.
Tuế Văn nhìn chung quanh.
Thời gian ở trong thế giới của gương cũng không quá lâu, ngoài Thời Thiên Ẩm cũng không có nguy hiểm kinh khủng cực đoan nào, nhưng đến khi trở lại thế giới thật, đứng trong bệnh viện rồi hắn vẫn cảm thấy từ cơ thể đến đầu óc đều được thả lỏng hơn rất nhiều.
Nhưng thời gian thả lỏng cũng rất ngắn.
Ngay sau đó, rối loạn bỗng nhiên sinh ra từ bên cạnh hắn.
Trở lại thế giới thật rồi, Ngô Thành và Đỗ Hồng cũng không bình thường trở lại, vừa mới ở trên mặt đất tích góp được ít sức lực, hai người đã lập tức đứng lên gào to, đánh đấm lung tung xung quanh: "Cút... Cút... Cút hết đi cho tao, tao không sợ chúng mày... Tao không sợ chúng mày!"
Người chung quanh thoáng chốc tản hết ra, dùng ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa cảnh giác nhìn hai người kia.
Âm thanh ong ong giống như mây đen kéo đến.
Các bác sĩ và y tá trong bệnh viện rất nhanh đã chạy đến hiện trường.
Bác sĩ nói: "Sao lại thế này? Cứ giữ bọn họ lại đã, dẫn bọn họ đi làm kiểm tra đi!"
Đến khi nhóm bác sĩ y tá muốn đến gần, hai người kia giãy giụa càng mạnh hơn, không cẩn thận đã đánh trúng mặt của một vị bác sĩ, làm mặt vị bác sĩ này bầm một mảng.
Sau đó nữa, hai người bị mấy bác sĩ kết hợp với nhau ấn lên trên mặt đất.
Bác sĩ tiêm cho hai người liều thuốc an thần, sau đó tứ chi hai người dần dần mềm ra, cuối cùng không còn sức nữa mới đưa người đi.
Rối loạn xảy ra trong bệnh viện cuối cùng cũng kết thúc.
Đám người vây quanh cũng tản dần ra, đám đông cũng không chú ý đến hai người khác vừa đứng chung một chỗ với hai kẻ điên này đã thoát khỏi dòng người, yên lặng rời khỏi bệnh viện.
Thời gian trôi nhanh.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, hai người trở lại trường học, đứng trong phòng CLB kịch nói, đi gặp mặt gương khủng bố kia.
Đã có chuẩn bị, lúc này, khi đứng trước mặt gương kia, hắn đã tìm một tấm vải dài rộng để che khuất mặt gương.
Mặt gương bị che khuất sẽ không có đủ sức mạnh để kéo người vào trong thế giới gương nữa.
Những Hình Linh rời đi lúc này đã trở lại trong tay hắn, tất cả đều khôi phục như lúc ban đầu.
Nhưng hắn không sử dụng Hình Linh để xử lý mặt gương này.
Hắn đặt tay mình lên gương.
Linh lực trong cơ thể hắn rót vào gương, linh lực có thể miêu tả hình thái của Vật Kị, cũng có thể đánh tan hình thái của Vật Kị. Một luồng sương đen bị linh lực của hắn đánh tan ra còn chưa kịp tụ hợp lại một lần nữa đã lại bị linh lực gột rửa.
Sau đó, mặt sương đen bám vào gương hoàn toàn biến mất.
Cuối cùng, gương không duy trì được hình thái của nó nữa, biến thành một vệt đen và quang cầu.
Giây phút này, tay của Tuế Văn rơi từ trên gương xuống.
Hắn cong eo, tay chống lên đầu gối thở hổn hển, cố gắng khôi phục lại cơ thể đang suy yếu và đầu óc choáng váng.
Sau hơn nửa ngày, di chứng do sử dụng linh lực cũng mất đi phần lớn.
Cánh tay Tuế Văn vừa động, tránh đi bàn tay của Thời Thiên Ẩm, hắn thu hai thứ trước mặt lại, nói với Thời Thiên Ẩm: "Được rồi, xong rồi, chúng ta đi thôi..."
Không biết từ khi nào, ánh trăng đã giấu mình sau những đám mây, đèn điện cũng dần tắt.
Đêm khuya, chỉ còn mấy ngọn đèn nho nhỏ ngoài cửa sổ kiên trì tỏa sáng.
Tuế Văn đặt thẻ bài gương lên mặt bàn.
Khung tươi đẹp như máu, mặt gương sáng ngời, đây là lần đầu tiên Tuế Văn nhìn thấy sắc thái của Hình Linh, hắn bình tĩnh nhìn bề mặt của đồ vật, nhất thời không dời mắt.
Sách cũ nhận ra không khí khá quỷ dị, không dám lải nhải như bình thường, thành thật chui vào trong gương, biểu hiện năng lực của gương.
【 tên 】: Gương
【 kỹ năng 】: 1, chiếu tâm người soi; 2, ngươi ta một thể; 3, thế giới trong gương.
1, Chiếu tâm người soi: Mọi người có thể lừa gạt người khác và bản thân mình nhưng không thể lừa gạt... Ta. Gương có thể chiếu vào góc tối nhất trong tâm của bất kì kẻ nào.
2, Ngươi ta một thể: Trả lại những công kích trên người ta cho ngươi.
3, Thế giới trong gương: Bất kể thế giới gì trong gương cũng không phải là thế giới rõ ràng cụ thể nào cả. Đây là thế giới do chủ nhân quyết định.
Sau khi xem xong kĩ năng, Tuế Văn thu hồi lại thẻ bài.
Mặt gương này, cho dù ở bất kì thời điểm nào đều có tác dụng sử dụng rất lớn, từ điều này mà nói thì việc mạo hiểm lần này cũng không uổng phí.
Tuế Văn vực dậy tinh thần, nói với Thời Thiên Ẩm: "Đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi học..."
Thời Thiên Ẩm ngắt lời Tuế Văn: "Ngươi không vui?"
Yêu quái vẫn nói thẳng tất cả giống như trước đây.
Cậu tiếp tục hỏi: "Vì sao?"
Lo lắng trong lời nói lại nhiều hơn so với tất cả trước đây.
Tuế Văn không nói gì, hắn dịch đến mép giường, ngồi ở vị trí gần Thời Thiên Ẩm nhất, sau đó cúi đầu, chôn mặt vào cổ đối phương.
Như vậy, nhiệt độ của đối phương sẽ đủ để cảm nhiễm bản thân.
"Tôi đang nghĩ......"
Tuế Văn thấp giọng nói.
"Việc tôi làm có đúng không, tôi có được quyền làm như vậy không, sau khi lựa chọn làm như thế, có phải tôi đã khiến người vô tội khác bị tổn thương không. Thiên Ẩm, Vật Kị không đáng sợ, là người..."
Thời Thiên Ẩm đã hiểu.
Cậu chỉ bâng quơ, căn bản không hiểu vì sao Tuế Văn phải rối rắm về việc này: "Ngô Thành muống giết ngươi, ngươi cứu hắn ra khỏi gương còn chưa đủ à?"
Như vậy đã đủ rồi.
Cho nên điều thật sự làm Tuế Văn do dự cũng không phải việc này.
Điều hắn thật sự đang nghĩ là...
Bản thân và Ngô Thành có một điểm chung.
Gương có thể chiếu ra nội tâm âm u nhất của mỗi người, gương chiếu ra nội tâm của Ngô Thành và Đỗ Hồng, cũng chiếu ra nội tâm của mình và Thời Thiên Ẩm.
Sở dĩ nó kéo mình, Ngô Thành và Đỗ Hồng vào trong thế giới của gương chứ không lựa chọn Thời Thiên Ẩm không phải vì nó bắt nạt kẻ yếu, mà vì nó cho rằng mình và hai kẻ kia là cùng một loại người.
Tuế Văn nghĩ đến ảnh đen mình nhìn thấy trong gương.
Hắn im lặng thật lâu, cuối cùng kéo Thời Thiên Ẩm cùng ngủ.
Lúc này, ôm một người sống sờ sờ cùng nghỉ ngơi sẽ cảm thấy tương đối yên tâm.
Con đường bóng tối buông xuống lần thứ hai.
Tuế Văn bình tĩnh đi trong con đường này, nhìn chằm chằm vào ánh sáng phía trước.
Biết càng nhiều những điều trong quá khứ, hắn lại càng muốn biết rõ hơn tất cả.
Hắn có dự cảm, đến khi hắn tìm được toàn bộ những đoạn ngắn thuộc về quá khứ kia là có thể cởi bỏ toàn bộ thắc mắc...
Rất nhanh, ánh sáng và bóng tối giao nhau.
Tuế Văn tiến vào thân thể trong quá khứ của mình.
Gió nhẹ thổi qua tai, trong tầm nhìn là những quân cờ đen trắng đan xen ngang dọc.
Tuế Văn chỉ sửng sốt trong giây lát ngắn ngủi đã biết bản thân đang chơi cờ.
Đối tượng còn lại là...
"Cạch", một quân cờ đen vừa được đặt ở một góc bàn cờ.
Âm thanh lười biếng của Thời Thiên Ẩm vang lên: "Không ra sao cả, cho dù ta tìm ngươi làm gì ngươi cũng sẽ làm tốt hơn ta."
Tuế Văn ngẩng đầu lên.
Hắn nhìn thấy Thời Thiên Ẩm đang nằm nghiêng đầy tùy ý ở phía đối diện. Trong tay cậu cầm một bầu rượu nhỏ, phần lớn rượu trong bầu dừng trong miệng cậu, phần còn lại dừng trên ngực cậu.
Quần áo cậu mặc cũng tùy ý như thế, gần như chỉ đơn giản khoác trên người, hơn nửa phần ngực đều lộ ra bên ngoài, làn da trắng lạnh như ngọc sáng.
Cậu lắc lắc bầu rượu trong tay, khẽ nói: "Rượu của nhân loại đúng là ngon..." Ánh mắt cậu bỗng rơi xuống người Tuế Văn, đột phát kỳ tưởng, "Tuế Văn, cái gì ngươi cũng biết, vậy ngươi biết ủ rượu đúng không?"
Thời Thiên Ẩm không chơi cờ nữa, Tuế Văn vẫn đang chơi.
Hắn tự mình hạ cờ.
Quân cờ đen trắng di động trên bàn cờ theo thứ tự, tiếp tục một ván cờ chưa kết thúc.
Hắn nghe thấy giọng nói của mình: "Rượu trong phủ đệ đã uống hết rồi à?"
Thời Thiên Ẩm: "Chưa, nhưng ta muốn uống rượu ngươi tự ủ."
Tuế Văn cảm thấy mình khẽ cười: "Nhưng mỗi lần đệ uống xong đều ngủ rất lâu..."
Đến khi tai nghe được những lời này, hắn bất giác nhớ đến ở hiện thực, bộ dạng Thời Thiên Ẩm uống rượu xong, giờ phút này, hình ảnh quá khứ và hiện tại trùng lên nhau, thân thể và linh hồn đều cùng mỉm cười.
Thời Thiên Ẩm nghiêm túc sửa lại: "Ta chỉ ngủ gật có một lúc thôi, sẽ tỉnh lại rất nhanh."
Đại khái là có một thoáng im lặng.
Tuế Văn trả lời: "Được, ta sẽ nhưỡng một bầu rượu cho đệ, nhưng mà thời gian sẽ khá lâu."
Thời Thiên Ẩm thấy thật khó hiểu: "Vì sao ngươi lại để ý đến thời gian nhiều như thế? Thời gian đối với ta không có ý nghĩa, đối với ngươi cũng giống nhau mà..."
Thân thể giống như còn nói gì nữa.
Nhưng Tuế Văn đã không còn nghe được.
Cảnh tượng trước mắt hắn bỗng trở nên mơ hồ, Thời Thiên Ẩm biến mất, công chúa xuất hiện trước mắt mọi người.
Vẫn là gian phòng Tuế Văn đã từng tới một lần, đại điện nâu đỏ trang nghiêm túc mục.
Công chúa ngồi ở vị trí chủ thượng, rũ mắt nhìn hắn.
Tay nàng buông xuống, ống tay áo to rộng dừng trên vai Tuế Văn, bàn tay trong ống tay áo cũng đặt trên đầu vai Tuế Văn.
Lúc này Tuế Văn mới phát hiện mình đang ngồi quỳ trên mặt đất.
Không đợi hắn làm ra động tác gì khác, hắn đã nghe thấy giọng nói của công chúa: "Con trai, từ lúc sinh con ra, con chính là báu vật mà ta quan tâm nhất, ta đã đặt vô số tâm huyết của mình lên người con, con đọc sách, tập viết, năng lực thuở vỡ lòng, tất cả đều do đích thân ta cầm tay dạy dỗ, phò mã của ta, những đứa con khác của ta đều không thể so sánh với con. Yêu thương của mẫu thân dành cho con không thể đong đếm..."
"Cho nên con phải hiểu được lập trường của mình. Ta là thành viên của hoàng thất, con cũng vậy; ta sẽ dâng hiến tất cả bản thân mình cho quốc gia, con cũng sẽ như vậy..."
"Con sẽ như vậy đúng không?" Công chúa hỏi.
Giọng nói truyền đến từ trên không, cũng không lạnh lùng. Công chúa nói năng nhỏ nhẹ, dịu dàng dò hỏi, trong đó thậm chí còn ẩn chứa hi vọng chỉ thuộc về người mẹ.
Tuế Văn có thể đoán được câu trả lời tiếp theo của mình sẽ là gì.
Quả nhiên, hắn nghe thấy giọng nói ấm thuần của mình: "Mẫu thân, con hiểu."
"Con cùng Thời Thiên Ẩm......"
Những lời này lập tức làm Tuế Văn nâng cao cảnh giác, nhưng thân thể trước sau vẫn bình tĩnh như thế, chỉ ngồi quỳ trên mặt đất, chờ đợi lời nói tiếp theo của công chúa.
"Ta không phản đối hai đứa kết giao, nhưng nó không thể ảnh hưởng đến bất kì quyết định nào của con, con có hiểu không?"
"Con hiểu, mẫu thân..."
Đoạn đối thoại này kết thúc ở đây.
Cảnh tượng trước mắt lại một lần nữa trở nên mơ hồ.
Công chúa biến mất, Thời Thiên Ẩm xuất hiện.
Tuế Văn dần dần nhận ra, có lẽ đối với bản thân mình trong quá khứ, công chúa và Thời Thiên Ẩm là tồn tại quan trọng nhất...
Lúc này, tình huống có vẻ tương đối bình tĩnh.
Hắn sống cùng với Thời Thiên Ẩm một thời gian.
Bọn họ cùng thức, cùng ngủ, cùng sinh hoạt, gió cuốn nhẹ nhàng quanh họ, hoa trên cây cũng trở nên rực rỡ.
Tất cả đều rất tốt đẹp cho đến khi hắn ủ bầu rượu kia.
Đêm nay, sắc rượu xanh như sắc nước hồ lấp lánh dưới ánh trăng xuất hiện trước mặt Thời Thiên Ẩm.
Thời Thiên Ẩm mặt mày phi dương, cả khuôn mặt đều tràn ngập vẻ hưng phấn.
Cậu đặt ly rượu dưới ánh trăng, ly ngọc rượu ngọc, ly bạch ngọc, rượu lục ngọc.
Cậu hít thật sâu hương rượu.
Cam liệt mênh mông, thoảng hương tùng trúc theo gió đêm lẻn vào trong ngực.
Cậu gõ nhịp tán thưởng, hỏi Tuế Văn: "Rượu thơm quá, tên nó là gì vậy?"
Tuế Văn nói: "Nó còn chưa có tên, có điều... Gọi là Ngàn Năm đi."
Ánh trăng sâu kín, ánh rượu lấp lánh.
Hai người cùng nhau uống hết bầu rượu này.
Thời Thiên Ẩm nói, cười, lại dần dần choáng váng, ghé vào trên bàn, ngáp một cái thật dài, nghiêng nhìn Tuế Văn.
Cậu nói: "Tuế Văn."
Tuế Văn: "Ừ."
Cậu lại nhỏ giọng: "Ca ca."
Tuế Văn: "Ừ."
Cậu nở một nụ cười, không nói chuyện nữa, chậm rãi nhắm mắt lại, dần dần biến mất dưới ánh đèn.
Tuế Văn nhìn một màn này.
Hắn nhìn Thời Thiên Ẩm dần dần biến mất trước mắt mình, tâm tựa hồ cũng bị ai đó nhẹ nhàng siết lại.
Đây là cảm giác trước kia của mình hay là cảm giác hiện tại của mình?
Giây phút này, Tuế Văn có hơi không phân biệt được rõ ràng lắm.
Sau đó, hắn cảm thấy mình đang nâng tay lên.
Tay hắn dừng trước Thời Thiên Ẩm.
Bóng ma che đậy tầm mắt của người nhưng sẽ không che giấu được sự tồn tại thật sự, tay hắn dừng trên người Thời Thiên Ẩm, cảm giác được da thịt nóng bỏng và hơi thở ấm áp còn nóng hơn của con người của yêu quái sau khi say.
Bàn tay hắn dừng trên mặt Thời Thiên Ẩm một lúc, cho đến khi cơn gió đêm lành lạnh thổi trên đầu ngón tay hắn.
Hắn khôi phục lại tinh thần, thu tay lại, cởi áo khoác ngoài khoác lên người Thời Thiên Ẩm.
Giọt nến mềm ấm không kịp cháy rơi xuống dưới.
Trong vầng sáng, hắn nhìn rõ người đang nằm trong phòng.
Một lúc lâu sau, âm thanh khe khẽ vang lên trong phòng.
Tuế Văn nghe thấy mình nói: "Thời gian đối với ta có ý nghĩa......"
Bình minh đến đêm đen tản mất, giọt nến tan đi.
Tuế Văn cảm thấy bản thân chỉ ngồi ở nơi này một lúc, lại dường như đã ngồi đó rất lâu.
Tất cả mọi thứ xung quanh không thay đổi, bản thân vẫn ngồi ở vị trí cũ, ngay cả ánh trăng trên bầu trời cũng vẫn treo mình ở cùng một vị trí, giống như đúc so với buổi tối Thời Thiên Ẩm uống say kia.
Nhưng đúng là đã vô số ngày trôi qua, Thời Thiên Ẩm ghé vào bàn cũng đã sớm ngủ ở trên giường.
Ngay sau đó, Thời Thiên Ẩm tỉnh lại.
Tuế Văn cũng xoay người về phía đối phương.
Hai bên đối diện.
Thời Thiên Ẩm lập tức sửng sốt, mặt đầy kì quái: "Tuế Văn, sao bộ dáng của ngươi lại thay đổi?"
Quang ảnh gập lại.
Tuế Văn nhìn thấy bản thân từ tấm gương trong nhà.
Rút đi vẻ ngây ngô của thiếu niên, hắn đã có hình dáng của thanh niên, cùng với hình dáng trong phần mộ không khác nhau là bao.
Hắn nghe thấy bản thân mình cười khẽ, sung sướng tựa rượu thơm tràn đầy trong lòng: "Ai bảo đệ say lâu như vậy..."
BTV: Huynh đệ văn mà lại không phải huynh đệ văn.
Bắt đầu từ chương sau là những chương BTV mong chờ nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.