Chương 6: Tình cảm đơn phương
Nam Lý
03/04/2023
Vào học trở lại, chúng tôi dù bị cuốn theo thời gian ôn tập bất kể ngày đêm cũng không quên trò tiêu khiển muôn thuở của bọn con gái: Tám chuyện thiên hạ. Ngoài mặt tôi không quan tâm, ít tham gia bàn luận nhưng thực ra trong lòng cũng tò mò, cũng nghe ngóng tình hình như ai. Thì ra lần trước Vũ Gia Nghi thực sự có đến lớp tìm Thiên Khánh, hơn nữa lại còn công khai. Hành động này của Vũ Gia Nghi làm tôi thấy kỳ lạ và bất an, tính cách của cô ấy thì làm sao dễ dàng vậy chứ? Chẳng lẽ cô ấy thực sự thích hắn? Không thể nào!
"Thật á? Cũng đúng, nghe nói Thiên Khánh sát gái dữ lắm, cao thủ tình trường mà. Có điều, tán tỉnh được Gia Nghi thật sự rất khó, vậy mà hắn ta cũng làm được!"
"Mấy bà quên rồi hả? Lần trước ở tiệc sinh nhật Gia Nghi, hắn ta không biết bơi vậy mà" ùm "một phát, nhảy xuống nước để cứu Gia Nghi luôn đó."
"Tôi ghen tị với Vũ Gia Nghi chết mất! Bao nhiêu chàng trai tốt vậy mà đều vây quanh cô ấy hết là sao!"
"Chứ chẳng lẽ lại vây quanh bà à? Ha ha."
Nguyễn Lý Tường Như, mày hãy tập trung vào bài tập, chỉ còn mấy tháng nữa là thi rồi, đừng để tâm đến mấy chuyện linh tinh như thế nữa. Hắn ta là bạn thân của mày, nhưng hắn là người lớn, hắn có quyền quyết định cuộc sống của mình, quyết định người con gái của đời mình, mày đừng có xen vào chuyện riêng của người ta nữa. Hãy lo chuyện của mình trước đi! Đừng có bao đồng như thế!
"Ông đi về đi, tôi đã nói là Vũ Gia Nghi không có ở trong lớp mà. Ông có đứng đây lâu hơn nữa cũng vậy thôi. Mau về lớp đi."
"Ôi chao! Đó không phải là nam sinh ưu tú nhất trường tụi mình hả? Trời đất, cũng lại là một fan của Vũ Gia Nghi hả?"
"Ông trời thật là quá bất công mà! Hu hu. Nam thần đều quỳ dưới chân cô ta ư?"
"Vũ Gia Nghi, chắc kiếp trước nó cứu cả hành tinh hay sao mà kiếp này may mắn quá vậy!"
Tôi nhìn ra cửa, thấy cậu nam sinh kia cầm bó hoa hồng, đứng ngây trước cửa lớp, không ngừng tìm kiếm bóng hình của một ai đó. Bỗng nhiên:
"Thằng mọt sách, mày lập tức biến về lớp, Gia Nghi là bạn gái của tao!"
"Vũ Gia Nghi làm sao có thể làm bạn gái của mày chứ!" Cậu nam sinh đó phẫn nộ hét lên, nhưng nhanh chóng rụt cổ vì dân anh chị phía sau bắt đầu lên tiếng dọa nạt:
"Tao là đại ca, tao nói như thế nào thì là vậy. Mày muốn bị đấm cho vỡ kính không hả? Cút!"
"Các người.. được lắm! Chờ đó.. Tôi sẽ mách giáo viên.."
Một màn trước mắt làm lớp chúng tôi ai cũng câm nín. Tôi cũng không ngờ tên du côn này cũng thích Gia Nghi, hơn nữa còn xài tới chiêu này. Thảo này mấy hôm nay ít thấy người đến tán tỉnh cô ấy hơn. Trong đầu tôi bỗng lóe lên một suy nghĩ: Chết rồi, vậy June thì sao?
Chuông tan học reo lên liên hồi. Tôi quơ hết sách vở trên bàn tống vào cặp, gấp gáp phóng ra cửa đi thẳng đến lớp của June:
"Sao? Thiên Khánh không có trong lớp? Vậy bây giờ cậu ta đang ở đâu vậy?"
Tiếc là tôi đến trễ một chút, không ngờ hắn ta ra về sớm như vậy. Tôi lấy xe đạp, đạp như bay đến bãi đất trống phía sau trường. Trong lòng tôi không ngừng cầu nguyện, mặc dù hắn ta đào hoa thật, hắn ta ngốc thật nhưng mà vì một cô gái như Gia Nghi lại bị đánh cho tơi bời thì đúng là không nên chút nào. Hì hục đạp gần đến bãi đất trống, tôi đã nghe tiếng ẩu đả cũng những tiếng chửi liên tục:
"Mày chán sống à? Còn dám đánh trả? Tao cho mày chết!"
Tiếp đó là tiếng đánh thùm thụp, tôi còn nghe cả tiếng như thể hắn đang bị té nhào vậy. Nhất thời không suy nghĩ được nhiều, tôi quẳng xe đạp sang một bên nhắm mắt chạy ào vào, hét lên:
"Tất cả dừng tay lại!"
Không gian bỗng chốc yên tĩnh đến kỳ quái. Xong rồi, toi đời rồi, chỗ người ta đánh nhau, giải quyết "ân oán giang hồ" mà tôi lại bước ra hùng hổ đòi làm nữ hiệp, phen này chắc sẽ bị đánh cho tơi tả mất! Tôi càng nghĩ thì càng không có can đảm mở mắt. Chỉ biết nhắm mắt hét lên:
"Rõ ràng là do Vũ Gia Nghi, tất cả mọi người hà tất gì mà phải liều mạng mình như vậy hả? Nếu bị giám thị phát hiện thì sao?"
Hình như có gì đó sai sai thì phải? Sao tôi có cảm giác không đúng nhỉ? Theo lý thì hắn ta phải la lên kêu tôi cứu chứ, có đâu mà im lặng như chết rồi vậy nhỉ? Tôi lấy hết can đảm, thầm nghĩ trong bụng "chết thì chết!" mở bừng mắt ra.
"Hả? Ủa?"
Trước mắt tôi là một cảnh đánh nhau thật, nhưng trong đám người đó không hề có bóng dáng của June. Nói cách khác là tôi ngốc nghếch tự động xen vào chuyện riêng của người ta. Trời ơi, lần này đúng là "họa vô đơn chí" rồi.
"Con nhỏ này ở đâu chui ra vậy hả? Mày nói điên nói khùng cái quái gì ở đây vậy?"
Ơ, ơ.. Làm sao đây? Tôi thấy đàn chị kia hùng hổ trợn mắt như sắp sửa ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Đôi mắt kẻ viền đen, gắn mi giả to đùng kia như phóng đại hơn trước mặt tôi, móng tay nhọn hoắc sơn màu đen như sắp sửa găm vào da thịt tôi. Tôi sợ đến mức lùi lại sát tường, lắp bắp giải thích:
"Không.. Chỉ là.. hiểu lầm thôi mà! Hiểu lầm. Hi hi.. Mọi người cứ tiếp tục, đừng để ý đến tôi!"
"Lúc nãy mày nói giám thị là ý gì đây? Mày đi báo giám thị á? Con ranh nhiều chuyện!"
"Không! Không! Tôi có kịp báo ai đâu!"
"Á à, Nói vậy tức là mày đã có ý định sẽ báo á? Con ranh này, tao thấy mày chán sống rồi. Tao sẽ cắt trụi tóc mày."
Trời ơi! Hôm nay tôi ăn trúng cái gì mà lại giải thích không đầu không đuôi thế này? Còn nữa, con nhỏ này lấy đâu ra cây kéo thế? Nó tính cắt tóc mình thật sao hả?
"Khoan.. khoan đã. Có gì từ từ nói. A!"
Tôi lùi lùi định bỏ chạy thì tóc lại bị kéo mạnh, nhìn thấy cây kéo sắp sửa cắt một đoạn tóc, trong lòng chỉ còn biết cầu khấn ông trời, tưởng tượng cảnh ngày mai đến trường với mái tóc lởm chởm người không ra người, thú không ra thú mà thấy lòng đau đớn vô cùng. Ngoại hình của tôi cũng coi là dễ nhìn thôi, nay có thêm bộ tóc mới như thế chắc xong đời mất!
Ngay lúc tôi tuyệt vọng nhất, chỉ nghe thấy con đó hét lên một tiếng, mở mắt ra, một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mắt tôi.
"June?"
"Con nhỏ này, mày dám cắt tóc bạn tao?" Hắn ta trừng mắt làm nhỏ đó sợ hãi lùi lại mấy bước, ngay lúc tụi kia còn đang thất thần đứng ngây ra đó, chưa hiểu chuyện gì thì hắn ta đã kéo tôi đi một mạch.
Mãi cho đến khi một làn gió tươi mát thổi vào xoa dịu tâm hồn tôi làm cho tôi bừng tỉnh. Khi nãy đúng là "thoát chết trong gang tấc". Chúng tôi đứng bên bờ sông, im lặng không ai nói với ai câu gì, không khí giữa chúng tôi cứ như thế nặng nề dần, tôi đành mở miệng nói trước:
"E hèm. Tại tôi tưởng.."
"Tưởng người bị đánh là tôi hả?"
Tôi ê mặt, chỉ biết ngậm miệng nghe hắn dạy đời. Chậc, có trách thì trách bình thường tôi cũng hay mắng, hay chê hắn ngốc này kia, đúng là nhân quả mà! Nhưng vì lần này hắn đã ra tay giúp tôi, nên tôi sẽ không cãi lại. Hừ!
"June, tôi khuyên ông đừng đeo đuổi Vũ Gia Nghi nữa. Ông không biết thôi, Gia Nghi vốn dĩ không thật lòng với ai cả. Nó chỉ ỡm ờ, mập mờ như vậy thôi chứ không có ý định sẽ làm bạn gái của ai hết, kể cả ông. Nếu nó thật sự thích ông thì bây giờ đã đồng ý làm bạn gái của ông rồi, chứ tại sao phải đặt điều kiện là ông phải đậu vào Đại học chứ? Vũ Gia Nghi không phải người đơn giản đâu, suy nghĩ của nó so với tụi mình còn cao hơn mấy bậc mà. Ông tỉnh táo lại chút đi."
"Bà nghĩ tôi ngốc đến mức không biết điều đó hay sao?"
Hả? Nói vậy có nghĩa là.. hắn cũng biết điều này á?
"Tôi đương nhiên biết Gia Nghi chỉ hứa suông thôi. Nhưng mà, tôi vẫn tin rằng chỉ cần cố gắng thì.. thì biết đâu cô ấy sẽ cảm động trước tình cảm của tôi?"
Đúng là cố chấp mà, hắn ta quả là một tên cứng đầu cứng cổ. Tôi đã khuyên hết lời như vậy rồi mà vẫn không hiểu là sao? Vậy mà tôi còn vọng tưởng, nghĩ rằng hắn ta sẽ hiểu, sẽ từ bỏ, xem ra tôi đề cao mình quá rồi.
"June, lỡ như.. tôi nói lỡ như Gia Nghi vẫn không thích ông thì sao? Lúc đó ông định tiếp tục hả?"
"Tôi cũng chưa biết. Hiện tại tôi cũng mơ hồ lắm, cũng không biết mình muốn gì, thích gì, làm gì nữa. Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên đi. Mọi chuyện tới đâu thì tới."
Tôi muốn trách hắn nhưng rồi lại không biết mở lời kiểu gì nữa, chỉ biết thở dài một tiếng. Cũng không dám hỏi hắn định đơn phương Gia Nghi cho đến bao giờ.
"Nếu Vũ Gia Nghi thẳng thừng từ bỏ ông thì sao?" Trong đầu tôi lóe lên một suy nghĩ, không nhịn được mà hỏi. Hắn dõi mắt nhìn ra xa:
"Thì tôi sẽ buông tay, không tiếp tục theo đuổi nữa."
Hay lắm! Chí ít phải như vậy chứ! Mọi chuyện là từ Vũ Gia Nghi, vậy nếu cô ấy đồng ý nói "không" thì ổn rồi. Khổ nỗi cô ấy toàn thích chơi trò mập mờ, đùa giỡn tình cảm người khác. Trò chơi này cũng thật ác đó!
"Thật á? Cũng đúng, nghe nói Thiên Khánh sát gái dữ lắm, cao thủ tình trường mà. Có điều, tán tỉnh được Gia Nghi thật sự rất khó, vậy mà hắn ta cũng làm được!"
"Mấy bà quên rồi hả? Lần trước ở tiệc sinh nhật Gia Nghi, hắn ta không biết bơi vậy mà" ùm "một phát, nhảy xuống nước để cứu Gia Nghi luôn đó."
"Tôi ghen tị với Vũ Gia Nghi chết mất! Bao nhiêu chàng trai tốt vậy mà đều vây quanh cô ấy hết là sao!"
"Chứ chẳng lẽ lại vây quanh bà à? Ha ha."
Nguyễn Lý Tường Như, mày hãy tập trung vào bài tập, chỉ còn mấy tháng nữa là thi rồi, đừng để tâm đến mấy chuyện linh tinh như thế nữa. Hắn ta là bạn thân của mày, nhưng hắn là người lớn, hắn có quyền quyết định cuộc sống của mình, quyết định người con gái của đời mình, mày đừng có xen vào chuyện riêng của người ta nữa. Hãy lo chuyện của mình trước đi! Đừng có bao đồng như thế!
"Ông đi về đi, tôi đã nói là Vũ Gia Nghi không có ở trong lớp mà. Ông có đứng đây lâu hơn nữa cũng vậy thôi. Mau về lớp đi."
"Ôi chao! Đó không phải là nam sinh ưu tú nhất trường tụi mình hả? Trời đất, cũng lại là một fan của Vũ Gia Nghi hả?"
"Ông trời thật là quá bất công mà! Hu hu. Nam thần đều quỳ dưới chân cô ta ư?"
"Vũ Gia Nghi, chắc kiếp trước nó cứu cả hành tinh hay sao mà kiếp này may mắn quá vậy!"
Tôi nhìn ra cửa, thấy cậu nam sinh kia cầm bó hoa hồng, đứng ngây trước cửa lớp, không ngừng tìm kiếm bóng hình của một ai đó. Bỗng nhiên:
"Thằng mọt sách, mày lập tức biến về lớp, Gia Nghi là bạn gái của tao!"
"Vũ Gia Nghi làm sao có thể làm bạn gái của mày chứ!" Cậu nam sinh đó phẫn nộ hét lên, nhưng nhanh chóng rụt cổ vì dân anh chị phía sau bắt đầu lên tiếng dọa nạt:
"Tao là đại ca, tao nói như thế nào thì là vậy. Mày muốn bị đấm cho vỡ kính không hả? Cút!"
"Các người.. được lắm! Chờ đó.. Tôi sẽ mách giáo viên.."
Một màn trước mắt làm lớp chúng tôi ai cũng câm nín. Tôi cũng không ngờ tên du côn này cũng thích Gia Nghi, hơn nữa còn xài tới chiêu này. Thảo này mấy hôm nay ít thấy người đến tán tỉnh cô ấy hơn. Trong đầu tôi bỗng lóe lên một suy nghĩ: Chết rồi, vậy June thì sao?
Chuông tan học reo lên liên hồi. Tôi quơ hết sách vở trên bàn tống vào cặp, gấp gáp phóng ra cửa đi thẳng đến lớp của June:
"Sao? Thiên Khánh không có trong lớp? Vậy bây giờ cậu ta đang ở đâu vậy?"
Tiếc là tôi đến trễ một chút, không ngờ hắn ta ra về sớm như vậy. Tôi lấy xe đạp, đạp như bay đến bãi đất trống phía sau trường. Trong lòng tôi không ngừng cầu nguyện, mặc dù hắn ta đào hoa thật, hắn ta ngốc thật nhưng mà vì một cô gái như Gia Nghi lại bị đánh cho tơi bời thì đúng là không nên chút nào. Hì hục đạp gần đến bãi đất trống, tôi đã nghe tiếng ẩu đả cũng những tiếng chửi liên tục:
"Mày chán sống à? Còn dám đánh trả? Tao cho mày chết!"
Tiếp đó là tiếng đánh thùm thụp, tôi còn nghe cả tiếng như thể hắn đang bị té nhào vậy. Nhất thời không suy nghĩ được nhiều, tôi quẳng xe đạp sang một bên nhắm mắt chạy ào vào, hét lên:
"Tất cả dừng tay lại!"
Không gian bỗng chốc yên tĩnh đến kỳ quái. Xong rồi, toi đời rồi, chỗ người ta đánh nhau, giải quyết "ân oán giang hồ" mà tôi lại bước ra hùng hổ đòi làm nữ hiệp, phen này chắc sẽ bị đánh cho tơi tả mất! Tôi càng nghĩ thì càng không có can đảm mở mắt. Chỉ biết nhắm mắt hét lên:
"Rõ ràng là do Vũ Gia Nghi, tất cả mọi người hà tất gì mà phải liều mạng mình như vậy hả? Nếu bị giám thị phát hiện thì sao?"
Hình như có gì đó sai sai thì phải? Sao tôi có cảm giác không đúng nhỉ? Theo lý thì hắn ta phải la lên kêu tôi cứu chứ, có đâu mà im lặng như chết rồi vậy nhỉ? Tôi lấy hết can đảm, thầm nghĩ trong bụng "chết thì chết!" mở bừng mắt ra.
"Hả? Ủa?"
Trước mắt tôi là một cảnh đánh nhau thật, nhưng trong đám người đó không hề có bóng dáng của June. Nói cách khác là tôi ngốc nghếch tự động xen vào chuyện riêng của người ta. Trời ơi, lần này đúng là "họa vô đơn chí" rồi.
"Con nhỏ này ở đâu chui ra vậy hả? Mày nói điên nói khùng cái quái gì ở đây vậy?"
Ơ, ơ.. Làm sao đây? Tôi thấy đàn chị kia hùng hổ trợn mắt như sắp sửa ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Đôi mắt kẻ viền đen, gắn mi giả to đùng kia như phóng đại hơn trước mặt tôi, móng tay nhọn hoắc sơn màu đen như sắp sửa găm vào da thịt tôi. Tôi sợ đến mức lùi lại sát tường, lắp bắp giải thích:
"Không.. Chỉ là.. hiểu lầm thôi mà! Hiểu lầm. Hi hi.. Mọi người cứ tiếp tục, đừng để ý đến tôi!"
"Lúc nãy mày nói giám thị là ý gì đây? Mày đi báo giám thị á? Con ranh nhiều chuyện!"
"Không! Không! Tôi có kịp báo ai đâu!"
"Á à, Nói vậy tức là mày đã có ý định sẽ báo á? Con ranh này, tao thấy mày chán sống rồi. Tao sẽ cắt trụi tóc mày."
Trời ơi! Hôm nay tôi ăn trúng cái gì mà lại giải thích không đầu không đuôi thế này? Còn nữa, con nhỏ này lấy đâu ra cây kéo thế? Nó tính cắt tóc mình thật sao hả?
"Khoan.. khoan đã. Có gì từ từ nói. A!"
Tôi lùi lùi định bỏ chạy thì tóc lại bị kéo mạnh, nhìn thấy cây kéo sắp sửa cắt một đoạn tóc, trong lòng chỉ còn biết cầu khấn ông trời, tưởng tượng cảnh ngày mai đến trường với mái tóc lởm chởm người không ra người, thú không ra thú mà thấy lòng đau đớn vô cùng. Ngoại hình của tôi cũng coi là dễ nhìn thôi, nay có thêm bộ tóc mới như thế chắc xong đời mất!
Ngay lúc tôi tuyệt vọng nhất, chỉ nghe thấy con đó hét lên một tiếng, mở mắt ra, một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mắt tôi.
"June?"
"Con nhỏ này, mày dám cắt tóc bạn tao?" Hắn ta trừng mắt làm nhỏ đó sợ hãi lùi lại mấy bước, ngay lúc tụi kia còn đang thất thần đứng ngây ra đó, chưa hiểu chuyện gì thì hắn ta đã kéo tôi đi một mạch.
Mãi cho đến khi một làn gió tươi mát thổi vào xoa dịu tâm hồn tôi làm cho tôi bừng tỉnh. Khi nãy đúng là "thoát chết trong gang tấc". Chúng tôi đứng bên bờ sông, im lặng không ai nói với ai câu gì, không khí giữa chúng tôi cứ như thế nặng nề dần, tôi đành mở miệng nói trước:
"E hèm. Tại tôi tưởng.."
"Tưởng người bị đánh là tôi hả?"
Tôi ê mặt, chỉ biết ngậm miệng nghe hắn dạy đời. Chậc, có trách thì trách bình thường tôi cũng hay mắng, hay chê hắn ngốc này kia, đúng là nhân quả mà! Nhưng vì lần này hắn đã ra tay giúp tôi, nên tôi sẽ không cãi lại. Hừ!
"June, tôi khuyên ông đừng đeo đuổi Vũ Gia Nghi nữa. Ông không biết thôi, Gia Nghi vốn dĩ không thật lòng với ai cả. Nó chỉ ỡm ờ, mập mờ như vậy thôi chứ không có ý định sẽ làm bạn gái của ai hết, kể cả ông. Nếu nó thật sự thích ông thì bây giờ đã đồng ý làm bạn gái của ông rồi, chứ tại sao phải đặt điều kiện là ông phải đậu vào Đại học chứ? Vũ Gia Nghi không phải người đơn giản đâu, suy nghĩ của nó so với tụi mình còn cao hơn mấy bậc mà. Ông tỉnh táo lại chút đi."
"Bà nghĩ tôi ngốc đến mức không biết điều đó hay sao?"
Hả? Nói vậy có nghĩa là.. hắn cũng biết điều này á?
"Tôi đương nhiên biết Gia Nghi chỉ hứa suông thôi. Nhưng mà, tôi vẫn tin rằng chỉ cần cố gắng thì.. thì biết đâu cô ấy sẽ cảm động trước tình cảm của tôi?"
Đúng là cố chấp mà, hắn ta quả là một tên cứng đầu cứng cổ. Tôi đã khuyên hết lời như vậy rồi mà vẫn không hiểu là sao? Vậy mà tôi còn vọng tưởng, nghĩ rằng hắn ta sẽ hiểu, sẽ từ bỏ, xem ra tôi đề cao mình quá rồi.
"June, lỡ như.. tôi nói lỡ như Gia Nghi vẫn không thích ông thì sao? Lúc đó ông định tiếp tục hả?"
"Tôi cũng chưa biết. Hiện tại tôi cũng mơ hồ lắm, cũng không biết mình muốn gì, thích gì, làm gì nữa. Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên đi. Mọi chuyện tới đâu thì tới."
Tôi muốn trách hắn nhưng rồi lại không biết mở lời kiểu gì nữa, chỉ biết thở dài một tiếng. Cũng không dám hỏi hắn định đơn phương Gia Nghi cho đến bao giờ.
"Nếu Vũ Gia Nghi thẳng thừng từ bỏ ông thì sao?" Trong đầu tôi lóe lên một suy nghĩ, không nhịn được mà hỏi. Hắn dõi mắt nhìn ra xa:
"Thì tôi sẽ buông tay, không tiếp tục theo đuổi nữa."
Hay lắm! Chí ít phải như vậy chứ! Mọi chuyện là từ Vũ Gia Nghi, vậy nếu cô ấy đồng ý nói "không" thì ổn rồi. Khổ nỗi cô ấy toàn thích chơi trò mập mờ, đùa giỡn tình cảm người khác. Trò chơi này cũng thật ác đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.