Hàng Xóm Là Người Yêu Kiếp Trước
Chương 25: Xuất hiện thêm một người
Thập Ngũ Vỹ
24/11/2022
Sau khi xử lí xong đám người phiền toái kia, Phan Vân Kiều đi tìm Triệu Thế Hiển, cô đã hứa dẫn bé Tí đi chơi, thì phải có trách nhiệm trông thằng bé.
"Em giải quyết ổn thoả rồi sao?"
"Ừm."
Cô đúng thật là người phụ nữ mạnh mẽ, đáng lẽ ra anh định ra mặt cho bọn họ một bài học, nhưng cô lại có thể giải quyết một cách ngon ơ.
Mua được vài món đồ, hai người dẫn cậu bạn nhỏ đi ăn cơm. Chẳng biết hôm nay là ngày gì, mà Phan Vân Kiều mua vé lại gặp bạn cũ.
"Cậu bây giờ làm ở đây sao?"
Đối phương có vẻ hơi ngại, cúi đầu hết mức có thể, Phan Vân Kiều cũng chẳng muốn làm phiền người ta làm việc, lấy vé mà đi thôi. Cô cũng không phải là con người tự kiêu, cô biết ngoài kia có rất nhiều người hoàn cảnh khó khăn hơn cô. Chính vì vậy, Phan Vân Kiều rất biết ơn bố mẹ đã cho cô một cuộc sống đầy đủ, nhưng không vì thế mà cô đồng ý lấy tên nhà họ Triệu kia đâu.
Đợi Phan Vân Kiều đi khỏi, cô gái kia mới ngẩng đầu, nhìn bóng dáng cô với ánh mắt đầy ghen tỵ. Sau bao nhiêu năm, Phan Vân Kiều vẫn vậy, vẫn đẹp hút hồn như vậy. Còn cô ta cũng chẳng khác xưa là mấy, mãi mãi sống dưới đáy của xã hội.
Cô đến chỗ anh, lại thấy có một số cô gái bao quanh.
"Anh cho em xin nick Facebook nha!"
"Anh đẹp trai quá à~~~"
"Đây là em trai anh ạ?"
Triệu Thế Hiển cũng thấy Phan Vân Kiều đang tiến tới, anh không muốn cô hiểu lầm, liền nhìn thẳng về hướng cô, mà lên tiếng: "Con trai tôi đấy, còn kia là vợ tôi."
Người đàn ông đã chính thức tuyên bố mình đã có chủ, mấy cô gái cũng không mặt dày ở đấy, khen bé Tí dễ thương mấy câu rồi rời đi. Phan Vân Kiều đứng như trời trồng ở đó.
Ôi trời ạ! Cô chưa có mảnh tình vắt vai mà đã có con rồi!
"Anh đang nói gì vậy hả?"
Khuôn mặt cô nóng bừng, suýt chút nữa đã ném ly nước trên tay vào mặt Triệu Thế Hiển.
"Thì anh chỉ nói trước vậy cho quen ý mà."
"A...a...anh...."
Cô lắp ba lắp bắp, chủ yếu là cô cũng thích anh, nghe anh nói vậy, con tim cũng hơi rộn ràng một tí. Nhưng ngoài mặt vẫn phải giữ giá, tỏ vẻ tức giận.
"Anh làm sao?"
"Vô sỉ!"
Học cái thói đấy từ đâu không biết? Càng ngày càng khó dạy!
Phan Vân Kiều toan bỏ đi, thì bị Triệu Thế Hiển giữ lại.
"Em không xem phim à?"
"Không xem!" Làm ơn đi, mặt cô bây giờ đã đỏ lắm rồi! Cô phải vào nhà vệ sinh một chút.
Anh không phải tên ngốc, bật cười rồi cũng bỏ cô ra. Cô gái của anh thật đáng yêu.
Tên Triệu Thế Hiển đó thật đáng ghét!
Thẹn quá hoá giận, suốt quãng đường, cô chỉ hận ban nãy sao không cào vào mặt anh mấy phát.
Đang rửa tay, cô nghe thấy tiếng khóc thút thít trong nhà vệ sinh, vì lo lắng, Phan Vân Kiều mạnh dạn gõ cửa buồng vệ sinh đó.
"Cô gái, cô có sao không?"
Đáp lại cô chỉ là tiếng khóc, thiếu kiên nhẫn, Phan Vân Kiều gõ thêm mấy lần nữa.
"Tôi ổn..."
Giọng nói này rất quen? Bán tính bán nghi, Phan Vân Kiều lên tiếng: "Lan, là cậu sao?"
"Sao cô biết tôi?"
Đúng rồi, Phan Vân Kiều đứng đợi nửa ngày trời, cuối cùng cô gái kia cũng ra. Mái tóc bù xù, vài lọn tóc dính trên trán, gương mặt lấm tấm mồ hôi, hốc mắt đỏ ửng do khóc, nhìn rất thương.
"Cậu có chuyện gì sao?"
Dù gì cũng là bạn cũ, Phan Vân Kiều chẳng phải kẻ bội bạc. Nếu có gì khó khăn, giúp được thì cô chắc chắn sẽ giúp. Cô nhắn tin kêu Triệu Thế Hiển về trước, tinh thần Lan có vẻ không ổn lắm.
Dỗ mãi, cô ấy mới nói: "Mình ở nhờ nhà cậu ít ngày được không?"
Yêu cầu có hơi đột ngột, nhưng...
"Được." Phan Vân Kiều không nỡ thấy người khó khăn mà mặc kệ, mà còn là một cô gái chân yếu tay mềm nữa.
Lúc cô đưa Lan về, Triệu Thế Hiển và bé Tí đang chuẩn bị đồ ăn tối.
"Sao nhà cậu?"
"À, mình thuê cùng bạn để giảm bớt tiền thuê nhà, nhưng cậu yên tâm đi. Chúng mình ở tầng trên, hai tầng cách biệt nhau mà."
"Ừm."
Anh khá bất ngờ, tự nhiên xuất hiện một cô gái trong nhà.
"Hai người tắm rửa đi."
Do không mang quần áo, nên Lan mặc tạm quần áo của Phan Vân Kiều.
"Cậu yên tâm, mấy đồ này mình chưa mặc lần nào, đồ lót mình mới mua hai ngày trước thôi."
"Ừm." Cô ấy khá kiệm lời.
||||| Truyện đề cử: Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp |||||
Bây giờ, Lan đã hiểu tại sao ngày trước Phan Vân Kiều có nhiều bạn bè đến vậy rồi. Cho dù cô ấy và Phan Vân Kiều không chơi chung, nhưng nhiều năm gặp lại vẫn giúp cô ấy nhiệt tình như vậy.
Trong lúc Lan đi tắm, Triệu Thế Hiển lên thăm dò tình hình, lai lịch và tiểu sử của cô gái này.
Gia đình Lan rất khó khăn, điều này từ khi cô đi học đã biết. Cô ấy nợ chủ nhà mấy tháng tiền trọ nên đã bị đuổi đi, giờ vẫn chưa tìm được nhà, công việc lại không ổn định.
"Hay anh nhận cô ấy vào quán anh làm?"
"Vào quán anh sao? Đủ người rồi với cả quán anh chủ yếu toàn nam, ít nữ lắm. Cô ấy ốm yếu như vậy, vào không làm được việc đâu."
Làm ở quán không phải chuyện đơn giản, bưng bê nhìn có vẻ nhẹ nhưng rất vất vả. Có một số món ăn nóng, chẳng may làm rơi có thể bị bỏng, nghề dịch vụ đôi lúc gặp một số khách hàng khó tính. Con gái mềm yếu như vậy, anh sợ Lan vào sẽ không chịu được khổ.
"Vậy để em hỏi Nhi và Phú."
"Ừm, tí nữa kêu cô ấy xuống nhà ăn cơm đấy."
Cô không biết nấu nướng, nên thường xuống nhà anh ăn chực. Lâu dần thành quen, anh cũng biết ý nên đều chuẩn bị phần ăn cho cô.
Trên bàn ăn, Triệu Thế Hiển chăm sóc bé Tí như một người cha hiền thực thụ. Lan không nén nổi tò mò lên tiếng hỏi: "Đây có thật là cháu cậu không đó?"
"Mình cũng chẳng biết đây có phải cháu mình không nữa cơ."
Đối với bé Tí, một cậu nhóc từ trên trời rớt xuống này, cô có linh cảm cho nhóc ở đây sẽ khiến cuộc sống thường ngày của cô bị đảo lộn.
Nghe câu trả lời như vậy, Lan tròn mặt ngạc nhiên.
"Ăn đi quý cô, cô mà cứ đờ người ra như vậy tí nữa Kiều sẽ ăn hết phần của cô đó."
Vừa nói vừa gắp thức ăn cho Lan, yêu ai yêu cả đường đi. Triệu Thế Hiển yêu cô như vậy, đương nhiên sẽ quan tâm đến bạn bè cô một chút. Để cô cảm nhận được mình là một người đàn ông trước mắt.
Lúc này, Lan mới để ý kĩ đến người con trai trước mặt. Khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt sáng, sống mũi cao thẳng, cùng bờ môi mỏng khi cười lên thật sự rất duyên. Tựa như mọi điều tinh tuý nhất đều hội tụ ở anh. Người này... vừa mới gắp thức ăn cho cô ấy.
Suốt những năm qua, khi còn đi học luôn bị bọn con trai trong lớp trêu chọc, đến khi đi làm không gặp mấy tên chủ nợ hung dữ thì là mấy vị khách thô lỗ. Lần đầu tiên, cô ấy gặp được một người con trai ấm áp như vậy.
"Em giải quyết ổn thoả rồi sao?"
"Ừm."
Cô đúng thật là người phụ nữ mạnh mẽ, đáng lẽ ra anh định ra mặt cho bọn họ một bài học, nhưng cô lại có thể giải quyết một cách ngon ơ.
Mua được vài món đồ, hai người dẫn cậu bạn nhỏ đi ăn cơm. Chẳng biết hôm nay là ngày gì, mà Phan Vân Kiều mua vé lại gặp bạn cũ.
"Cậu bây giờ làm ở đây sao?"
Đối phương có vẻ hơi ngại, cúi đầu hết mức có thể, Phan Vân Kiều cũng chẳng muốn làm phiền người ta làm việc, lấy vé mà đi thôi. Cô cũng không phải là con người tự kiêu, cô biết ngoài kia có rất nhiều người hoàn cảnh khó khăn hơn cô. Chính vì vậy, Phan Vân Kiều rất biết ơn bố mẹ đã cho cô một cuộc sống đầy đủ, nhưng không vì thế mà cô đồng ý lấy tên nhà họ Triệu kia đâu.
Đợi Phan Vân Kiều đi khỏi, cô gái kia mới ngẩng đầu, nhìn bóng dáng cô với ánh mắt đầy ghen tỵ. Sau bao nhiêu năm, Phan Vân Kiều vẫn vậy, vẫn đẹp hút hồn như vậy. Còn cô ta cũng chẳng khác xưa là mấy, mãi mãi sống dưới đáy của xã hội.
Cô đến chỗ anh, lại thấy có một số cô gái bao quanh.
"Anh cho em xin nick Facebook nha!"
"Anh đẹp trai quá à~~~"
"Đây là em trai anh ạ?"
Triệu Thế Hiển cũng thấy Phan Vân Kiều đang tiến tới, anh không muốn cô hiểu lầm, liền nhìn thẳng về hướng cô, mà lên tiếng: "Con trai tôi đấy, còn kia là vợ tôi."
Người đàn ông đã chính thức tuyên bố mình đã có chủ, mấy cô gái cũng không mặt dày ở đấy, khen bé Tí dễ thương mấy câu rồi rời đi. Phan Vân Kiều đứng như trời trồng ở đó.
Ôi trời ạ! Cô chưa có mảnh tình vắt vai mà đã có con rồi!
"Anh đang nói gì vậy hả?"
Khuôn mặt cô nóng bừng, suýt chút nữa đã ném ly nước trên tay vào mặt Triệu Thế Hiển.
"Thì anh chỉ nói trước vậy cho quen ý mà."
"A...a...anh...."
Cô lắp ba lắp bắp, chủ yếu là cô cũng thích anh, nghe anh nói vậy, con tim cũng hơi rộn ràng một tí. Nhưng ngoài mặt vẫn phải giữ giá, tỏ vẻ tức giận.
"Anh làm sao?"
"Vô sỉ!"
Học cái thói đấy từ đâu không biết? Càng ngày càng khó dạy!
Phan Vân Kiều toan bỏ đi, thì bị Triệu Thế Hiển giữ lại.
"Em không xem phim à?"
"Không xem!" Làm ơn đi, mặt cô bây giờ đã đỏ lắm rồi! Cô phải vào nhà vệ sinh một chút.
Anh không phải tên ngốc, bật cười rồi cũng bỏ cô ra. Cô gái của anh thật đáng yêu.
Tên Triệu Thế Hiển đó thật đáng ghét!
Thẹn quá hoá giận, suốt quãng đường, cô chỉ hận ban nãy sao không cào vào mặt anh mấy phát.
Đang rửa tay, cô nghe thấy tiếng khóc thút thít trong nhà vệ sinh, vì lo lắng, Phan Vân Kiều mạnh dạn gõ cửa buồng vệ sinh đó.
"Cô gái, cô có sao không?"
Đáp lại cô chỉ là tiếng khóc, thiếu kiên nhẫn, Phan Vân Kiều gõ thêm mấy lần nữa.
"Tôi ổn..."
Giọng nói này rất quen? Bán tính bán nghi, Phan Vân Kiều lên tiếng: "Lan, là cậu sao?"
"Sao cô biết tôi?"
Đúng rồi, Phan Vân Kiều đứng đợi nửa ngày trời, cuối cùng cô gái kia cũng ra. Mái tóc bù xù, vài lọn tóc dính trên trán, gương mặt lấm tấm mồ hôi, hốc mắt đỏ ửng do khóc, nhìn rất thương.
"Cậu có chuyện gì sao?"
Dù gì cũng là bạn cũ, Phan Vân Kiều chẳng phải kẻ bội bạc. Nếu có gì khó khăn, giúp được thì cô chắc chắn sẽ giúp. Cô nhắn tin kêu Triệu Thế Hiển về trước, tinh thần Lan có vẻ không ổn lắm.
Dỗ mãi, cô ấy mới nói: "Mình ở nhờ nhà cậu ít ngày được không?"
Yêu cầu có hơi đột ngột, nhưng...
"Được." Phan Vân Kiều không nỡ thấy người khó khăn mà mặc kệ, mà còn là một cô gái chân yếu tay mềm nữa.
Lúc cô đưa Lan về, Triệu Thế Hiển và bé Tí đang chuẩn bị đồ ăn tối.
"Sao nhà cậu?"
"À, mình thuê cùng bạn để giảm bớt tiền thuê nhà, nhưng cậu yên tâm đi. Chúng mình ở tầng trên, hai tầng cách biệt nhau mà."
"Ừm."
Anh khá bất ngờ, tự nhiên xuất hiện một cô gái trong nhà.
"Hai người tắm rửa đi."
Do không mang quần áo, nên Lan mặc tạm quần áo của Phan Vân Kiều.
"Cậu yên tâm, mấy đồ này mình chưa mặc lần nào, đồ lót mình mới mua hai ngày trước thôi."
"Ừm." Cô ấy khá kiệm lời.
||||| Truyện đề cử: Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp |||||
Bây giờ, Lan đã hiểu tại sao ngày trước Phan Vân Kiều có nhiều bạn bè đến vậy rồi. Cho dù cô ấy và Phan Vân Kiều không chơi chung, nhưng nhiều năm gặp lại vẫn giúp cô ấy nhiệt tình như vậy.
Trong lúc Lan đi tắm, Triệu Thế Hiển lên thăm dò tình hình, lai lịch và tiểu sử của cô gái này.
Gia đình Lan rất khó khăn, điều này từ khi cô đi học đã biết. Cô ấy nợ chủ nhà mấy tháng tiền trọ nên đã bị đuổi đi, giờ vẫn chưa tìm được nhà, công việc lại không ổn định.
"Hay anh nhận cô ấy vào quán anh làm?"
"Vào quán anh sao? Đủ người rồi với cả quán anh chủ yếu toàn nam, ít nữ lắm. Cô ấy ốm yếu như vậy, vào không làm được việc đâu."
Làm ở quán không phải chuyện đơn giản, bưng bê nhìn có vẻ nhẹ nhưng rất vất vả. Có một số món ăn nóng, chẳng may làm rơi có thể bị bỏng, nghề dịch vụ đôi lúc gặp một số khách hàng khó tính. Con gái mềm yếu như vậy, anh sợ Lan vào sẽ không chịu được khổ.
"Vậy để em hỏi Nhi và Phú."
"Ừm, tí nữa kêu cô ấy xuống nhà ăn cơm đấy."
Cô không biết nấu nướng, nên thường xuống nhà anh ăn chực. Lâu dần thành quen, anh cũng biết ý nên đều chuẩn bị phần ăn cho cô.
Trên bàn ăn, Triệu Thế Hiển chăm sóc bé Tí như một người cha hiền thực thụ. Lan không nén nổi tò mò lên tiếng hỏi: "Đây có thật là cháu cậu không đó?"
"Mình cũng chẳng biết đây có phải cháu mình không nữa cơ."
Đối với bé Tí, một cậu nhóc từ trên trời rớt xuống này, cô có linh cảm cho nhóc ở đây sẽ khiến cuộc sống thường ngày của cô bị đảo lộn.
Nghe câu trả lời như vậy, Lan tròn mặt ngạc nhiên.
"Ăn đi quý cô, cô mà cứ đờ người ra như vậy tí nữa Kiều sẽ ăn hết phần của cô đó."
Vừa nói vừa gắp thức ăn cho Lan, yêu ai yêu cả đường đi. Triệu Thế Hiển yêu cô như vậy, đương nhiên sẽ quan tâm đến bạn bè cô một chút. Để cô cảm nhận được mình là một người đàn ông trước mắt.
Lúc này, Lan mới để ý kĩ đến người con trai trước mặt. Khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt sáng, sống mũi cao thẳng, cùng bờ môi mỏng khi cười lên thật sự rất duyên. Tựa như mọi điều tinh tuý nhất đều hội tụ ở anh. Người này... vừa mới gắp thức ăn cho cô ấy.
Suốt những năm qua, khi còn đi học luôn bị bọn con trai trong lớp trêu chọc, đến khi đi làm không gặp mấy tên chủ nợ hung dữ thì là mấy vị khách thô lỗ. Lần đầu tiên, cô ấy gặp được một người con trai ấm áp như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.