Hàng Xóm Lưu Manh

Chương 7: Bờ tường đóng đinh

Cún

04/01/2021

**Chương 7**

Tôi tròn mắt nhìn hắn, như quát lên :

"Trong đầu cậu chỉ có những suy nghĩ đồi bại, vô đạo đức như vậy thôi sao?"

Tôi chống tay lên ngực hắn, cố gắng ngồi dậy, hôm nay muốn vận động cũng thật ngại, thật khó. Hắn giữ tôi lại, vẻ mặt vô cùng oan ức :

"Oan ức, chính phu nhân mới là người có những suy nghĩ đồi bại."

Bị nói trúng tim đen, tôi chợt bối rối chẳng biết phải nói gì, đành chuyển chủ đề khác :

"Thả tôi ra."

"Được, gọi một tiếng husband đi."

Lại là "husband", rốt cuộc nó là cái quái quỷ gì mà từ hôm qua đến hôm nay hắn lại bắt tôi nói chứ? Chắc chắn khi nào đi học tôi sẽ hỏi mấy đứa bạn của mình. Cái tư thế này không thể tiếp diễn thêm một giây phút nào nữa, tôi đáp ứng yêu cầu của hắn một cái qua loa :

"Hớt ben."

"Phát âm không chuẩn đâu, lần sau phải phát âm đúng, nếu không sẽ bị phạt."

Hắn nói rồi buông tôi ra, tôi vui mừng chưa kịp ngồi dậy thì đầu lại bị hắn giữ lại, một bên má của tôi bỗng nhói lên. Hắn lại cắn tôi. Đồ chó điên. Đúng là không nhờn với chó cũng bị chó cắn, tôi đâu thể để yên. Bình thường chỉ có tên ngu mới động vào đàn bà đến tháng, tôi không chịu thua kém, cầm lấy tay hắn đưa lên miệng, tôi nghiến rất mạnh, dùng rất nhiều sức, nhìn dấu vết trên tay của hắn tôi mới gật đầu hài lòng, nó rất đáng sợ, vừa đỏ vừa tím, vết thịt tưởng chừng sắp bị đứt ra, có chỗ còn rỉ máu, nước bọt của tôi dính tèm lem trên tám giấu răng sắc nhọn. Khi cắn hắn tai tôi còn kịp nghe tiếng hắn khẽ rít, haha chắc chắn là rất đau rồi, trong lòng tôi hả hê lắm.

Tôi bước xuống giường, tư thế vô cùng oai phong lẫm liệt, nhìn hắn bằng ánh mắt dọa dẫm, thách thức, đã sợ tôi chưa nào? Vậy mà hắn vẫn còn cười được mọi người ạ, cười rất đểu là đằng khác, gương mặt của hắn lúc này nhìn thật giống với tên đẹp trai lưu manh đê tiện. Hắn nhảy xuống giường, nắm lấy một tay tôi nâng lên, cúi nhẹ người nói :

"Đa tạ phu nhân đã cho anh một danh phận."



Ban đầu tôi không hiểu ý của hắn nói gì, mãi đến vài chục giây sau mới có thể tiêu hóa được. Ý của hắn chính là tôi cắn hắn tức đã đánh dấu chủ quyền lên người hắn, hắn là của tôi, những cô gái khác không thể động vào hắn. Trời ơi tôi tức muốn điên người, nổ não. Ở với hắn đầu óc tôi không thể dùng suy nghĩ của những người bình thường mà đối phó được.

"Điên, tự nhiên lao vào cắn tôi."

Tôi bực mình lẩm bẩm.

Hắn lại làm bộ như mình là người chịu oan ức :

"Từ sáng mải lo cho cậu nên chưa có gì nhét vào bụng, đói đến hoa mắt nên nhìn má cậu cứ tưởng miếng bún đậu chấm mắm tôm, không nhịn được mà cắn một miếng."

Hắn kiếm đâu ra cái lí do vô lí đến vậy, dù là nói dối nhưng hết thứ để so sánh rồi sao? Hắn lại dám ví má tôi như miếng bún đậu mắm tôm!!! Trước đây ai cũng nói má tôi là hai cái bánh bao, chưa ai từng nói như hắn, đúng là chỉ có tên thần kinh mới có thể tưởng tượng phong phú đến vậy.

Tôi thở dài, tôi đã quá mệt mỏi rồi, tôi muốn đi nằm nghỉ. Có lẽ thấy tôi chán chẳng muốn đáp lại hắn mà trèo lên giường đắp chăn đi ngủ, hắn cũng hết hứng thú trêu đùa hay sao ý mà bỏ ra ngoài. Tốt lắm, bỏ đi luôn đi. Không có gì làm phân tâm, cơn đau bụng lại kéo đến hành hạ. Tôi hờn trách bố mẹ, tại sao lại sinh ra tôi là con gái mà không phải con trai. Lúc đó tôi rất ước tôi có chim thay vì có bím, thật khổ sở mà. Tháng nào cũng bị hành lên hạ xuống, một đứa con gái như tôi để vượt qua thì quả là khó khăn.

Yên bình chưa được bao lâu thì tên trời đánh kia lại quay lại. Hắn làm tôi vô cùng ngỡ ngàng, bất ngờ.

Hắn lật chăn của tôi lên, lật luôn cái váy của tôi lên. Tôi xấu hổ đến nỗi chỉ muốn độn thổ. Đôi chân trắng nõn cùng với cái quần Hello Kitty lộ sạch sẽ ra ngoài, chắc chắn hắn đã nhìn không sót một chi tiết rồi. Theo phản xạ, tôi vội kéo váy xuống, hét ầm ĩ lên :

"Tên biến thái cậu làm cái quái gì vậy? Cút ra!!!"

Hắn lại lật váy tôi lên, tiếp đó phần bụng dưới của tôi bỗng bị đè lên bằng một thứ gì đó nặng nặng rất ấm. Hắn làm điều sai trái nhưng không hề biết nhận mình có lỗi, sắc thái mặt đầy vẻ oan ức, tội nghiệp. Hừ, hôm nay tôi không đánh hắn thì quả là quá nhân từ.

"Không quậy nữa, tôi đang giúp cậu bớt đau đấy."

Tôi mới ngớ người ra, chi tiết này chẳng phải chỉ có trong những câu truyện ngôn tình ngọt đến rụng lưỡi mà tôi đã từng đọc thôi sao? Chuyện gì đang xảy ra trước mắt tôi thế này. Hắn làm vậy khiến tôi bỗng chốc không biết phản ứng thế nào, vì quá ngạc nhiên. Không, có gì đó sai sai, ở trong truyện, không hề có chi tiết nam chính lật váy nữ chính lên, nhìn hắn xem, hắn tuy tay vẫn di chuyển túi chườm khắp vùng bụng dưới của tôi, nhưng cặp mắt của hắn lại nhìn chằm chằm vào đùi và quần chíp của tôi. Máu đồn lên não, tôi điên tiết dùng tay đánh vào vai hắn, sức tôi đập con muỗi cũng không chết, thế mà hắn lại yếu ớt đến nỗi mất trụ mà nghiêng người ngã ra, trùng hợp làm sao, mặt hắn đập ngay vào ngực tôi. Hãy cho tôi biết, hắn cố tình phải không? Cơ hội này vừa vặn để cho hắn tận hưởng sao?

Tôi chưa kịp đẩy hắn ra thì hắn đã tự mình thoát ra. Hắn nhìn tôi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc :

"Linh, tôi biết ý tốt của cậu, tuy đói thật nhưng ngực cậu bé quá, tôi ăn không đã. Đợi khi nào nó lớn nhé."



Ở chung với hắn, tôi không chết vì tức giận cũng chết vì chầm cảm á. Tôi thấy trầm cảm cực mạnh luôn. Lực bất tòng tâm, tôi hạ giọng :

"Tôi tự làm được, đưa cái túi cho tôi."

Không kịp để hắn đưa thì tôi đã giựt mạnh lấy, túi chườm quả là một thứ vô cùng thần thánh, cơn đau ở bụng dưới giảm nhẹ. Hắn đã làm túi chườm bằng cách cho gạo vào rang với muối, rồi cho vào túi giữ nhiệt, chẳng biết ai dạy hắn nhỉ.

Bụng tôi đã ổn hơn rất nhiều, có lẽ tôi nên cảm ơn hẳn nhỉ. Tôi chỉ nghĩ trong đầu thôi, vì tôi coi đây chính là cách hắn chuộc lỗi sau những lỗi lầm hắn gây ra cho tôi. Hắn không chịu rời đi, vẫn ở trong phòng. Tôi cũng mặc kể, bởi tôi biết có đuổi hắn cũng không đi.

Đang mơ màng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, ngực tôi bỗng bị một thứ gì đó tác động, mở mắt ra mới biết là hắn đã lợi dụng lúc tôi ngủ mà sờ ngực tôi. Tôi lập tức lấy tay che ngực, quát lên :

"Làm cái gì thế hả?"

"Đừng mặc áo ngực, bờ tường đóng hai cái đinh của Linh sẽ không lớn được đâu."

Tôi trợn mắt, cổ họng cứng ngắc không nói thành lời, câu nói của hắn khiến lòng tự trọng của tôi tổn thưởng sâu sắc. Cái gì mà bờ tường đóng đinh, đâu đến nỗi, rõ ràng vẫn nhấp nhô mà.

"Cậu...cậu.."

Tôi chỉ tay vào mặt hắn, tức đến nỗi chỉ lắp bắp được vài từ. Hắn cười to, xoa mạnh vào đầu tôi khiến tóc tôi rối bù lên :

"Tức giận nhiều tường cũng không thể phát triển thành núi được đâu. Tôi vừa mới bóp thử, toàn mút thôi, cậu không cần mặc áo độn đâu, cứ mặc cái áo hai dây của mấy bé lớp bốn, lớp năm hay mặc là được rồi, cho thoải mái."

Sức chịu đựng của tôi có giới hạn, tôi hét ầm lên :

"Đừng chê ngực tôi bé trong khi chim cậu không đủ to."

\_\_\_\_còn\_\_\_\_

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hàng Xóm Lưu Manh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook