Hàng Xóm Lưu Manh

Chương 101

Cún

04/01/2021

Chương 100

Mặt tôi nóng đến mức muốn bốc khói. Bác sĩ, ánh mắt nào của chị cho thấy tôi mới bị cưỡng hiếp xong?

Tôi lắc đầu, xua tay:

"Không... không phải đâu chị!"

Tôi phải đòi lại tôn nghiêm cho bạn trai mình chứ. Quan hệ cùng bạn trai mà lại để người ngoài nhìn vào tưởng mình bị cưỡng hiếp, điều này không nên diễn ra.

"Nếu là sự thật thì cứ báo cho người nhà, cảnh sát, tìm cách giải quyết ổn thoả đi. Vùng kín của em bị tổn thương nặng đấy."

Bác sĩ thao thao bất tuyệt mặc cho da mặt tôi đã chuyển sang đỏ gắt, tôi muốn khép chân lại ngay, không cho cô bác sĩ này chứng kiến thêm chút nào nữa.

Tôi phủ nhận:

"Không đâu chị, là bạn trai em!"

"Bạn trai? Em bị cưỡng ép quan hệ tình dục sao?"

Bác sĩ nhướng mày ngạc nhiên. Ôi tôi muốn độn thổ! Bác sĩ hình như quan tâm thái quá thì phải?

Tôi trả lời:

"Em tự nguyện ạ."

"Ồ, bạn trai em "mạnh" quá, nhìn nơi này nát tươm rồi."

Cổ họng tôi nghẹn lại. Nát tươm? Nát cái gì mà nát, tôi mới chỉ phát sinh quan hệ mới hắn, tuy tần xuất có hơi nhiều thật nhưng làm gì đến nỗi. Không biết vị bác sĩ này có hiểu thế nào là nát không nữa

Tuy có phần bực bội nhưng tôi không bày tỏ ra ngoài, chỉ gãi đầu cười trừ.

Một vài quy trình thăm khám, bác sĩ kết luận tôi bị băng huyết, xương sườn có dấu hiệu bị rạn nhẹ, vùng kín bị chấn thương, bầm tím. Cũng may các cấp độ đều vừa vừa không quá nặng, không đến nỗi phải nằm viện, chỉ cần làm theo chỉ dẫn của bác sĩ là được. Mẹ tôi mà biết tôi ra nông nỗi này chắc đời tôi đi tu mất!

Một đống tiền phí khám bệnh, thuốc thang, tiền sinh hoạt tháng này của tôi rơi vào mức độ âm vô cùng. Tôi nghiến răng, xin làm thêm ở quán trà sữa lấy tiền sống qua ngày. Vừa học vừa làm, trên người vẫn đang mang bệnh, lại bận công tác chuyển nơi trọ, đến trâu bò cũng phải kiệt sức. Sau khi chuyển đến chỗ Mây ở thì tôi lăn ra ốm nặng, hại bạn phải nghỉ học một ngày ở nhà chạy chữa, chăm sóc tôi. Cho đến đêm tôi vẫn li bì sốt, Mây coi như thức trắng đếm trông nom tôi.

Hôm sau tôi có thể ngồi dậy, nhìn bạn tiều tuỵ, thiếu sức sống đến đáng thương, tôi chỉ biết mếu máo cảm ơn bạn rất nhiều. Cảm ơn ông trời đã cho tôi một đứa bạn tốt như vậy.

Vừa mới ôm, hôn tới tấp lên mặt nó thì Mây lại thẳng tay vả một cú đau điếng vào lòng tôi. Trước cửa phòng trọ có một vị khách tới thăm. Tôi ngớ người nhìn mẹ chồng tay xách nách mang đủ đống đồ đạc chật vật mở cửa. Vừa thấy tôi, mẹ hắn đã chạy lại xót xa:

"Ôi con gái của mẹ, sao lại ra nông nỗi này..."

Tại con trai mẹ đấy! Tôi chỉ thầm nghĩ trong lòng như vậy thôi.

Tôi ngước mắt lên nhìn Mây, nó nhún vai, xua tay, lắc đầu bỏ lại một câu rồi chạy đi mất:

"Cô chăm sóc Linh hộ cháu nha, cháu đi học đây ạ. Tao đi học đây, bye mày nhé!"

Tôi khó thở, đẩy mãi mới thoát ra khỏi vòng tay mẹ chồng. Tôi chưa tin nổi sự việc xảy ra trước mắt, lắp bắp hỏi:

"Mẹ... sao mẹ lại ở đây?"

"Bạn con bảo con bị ốm, mẹ con còn bận việc đến trưa mới lên được nên mẹ lên đây trước, con gái của mẹ đã uống thuốc chưa? Để mẹ xem có sốt không sao?"



Mây à, mày chết với tao!

Mẹ trực tiếp đưa trán áp vào trán tôi, kêu lên:

"Ôi trời sao trán con nóng thế này? Đã uống thuốc chưa con?"

Tôi đành ngậm ngùi chấp nhận sự thật, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng. Tôi là đứa con dâu sướng nhất thế giới rồi, làm gì có mẹ chồng nào chiều con dâu như mẹ chồng tôi.

Tôi ngoan ngoãn trả lời:

"Con đỡ rồi ạ, con uống thuốc rồi."

Mẹ lo lắng đến nỗi sờ khắp chân tay tôi, rồi tiếp tục nói:

"Uống mà vẫn chưa đỡ à? Con còn sốt cao lắm! Để mẹ kẹp nhiệt độ cho nào..."

Túi mẹ Hằng như cái túi thần kì của Doraemon ý, lôi hẳn ra một cái nhiệt kế. Tôi kẹp vào nách, một hồi sau đưa cho mẹ xem. Mẹ tròn mắt, hét lên:

"Ôi con yêu ơi, 38.5 độ rồi, nào mẹ đưa con đi bệnh viện nhé, ở nhà không ổn đâu con."

Khoé miệng tôi giật giật, làm gì đến nỗi nặng như thế? Tôi từ chối:

"Dạ thôi mẹ, con không muốn đi bệnh viện đâu, con uống thuốc rồi mà..."

Tôi sử dụng nũng nịu chưởng, sà vào lòng mẹ nỉ non. Hê hê, mẹ chồng tôi được cái dễ yếu lòng, lập tức đổ rạp:

"Vâng nghe con gái không đi bệnh viện nữa. Mẹ gọi bác sĩ đến khám rồi tiêm cho con mấy liều nhé, như vậy mới nhanh khỏi."

Tiêm? Con trai mẹ "tiêm" con chưa đủ sao? Cũng vì con trai mẹ "tiêm" mà con mới thảm như này đấy! Tôi sợ tiêm lắm, lắc đầu nguậy nguậy:

"Con sợ lắm... con uống thuốc được rồi."

Công sức tôi van nài một hồi lâu, mẹ Hằng cũng mềm lòng, để tôi nằm ở đây và không phải tiêm nữa.

Tôi đưa mẹ cưng như trứng, hứng như hoa, chăm tôi như một cô công chúa. Mẹ đút hoa quả cho tôi ăn, ngồi kể chuyện cho tôi, kể cả những chuyện hồi nhỏ của hắn nữa.

Ngồi nói chuyện với mẹ khiến tâm trạng tôi thoải mái hẳn ra, mẹ tâm lí lắm luôn.

\*\*\*

"Mẹ... mẹ làm gì đấy?"

Tôi tò mò hỏi, suốt từ nãy cứ thấy mẹ bấm bấm điện thoại liên hồi.

"À, mẹ đang hỏi em gái mẹ, xem với triệu chứng của con thì có cần cho đi bệnh viện không."

"Con ổn mà... mà em gái mẹ làm bác sĩ ạ?"

Mẹ Hằng gật đầu, vẻ mặt vô cùng tự hào:

"Đúng rồi con, cô ấy giỏi lắm, mới 25 tuổi đầu tháng đã kiếm trăm triệu rồi."

Tôi ngạc nhiên:



"Ồ, bác sĩ gì thế mẹ?"

"Bác sĩ phụ khoa."

Đùa, ai lại đi hỏi bác sĩ phụ khoa bao giờ. Tôi cười cười:

"Mẹ cứ đùa..."

"Không đâu con, trước cô học Y đa khoa nên cái gì cũng biết một chút. Mẹ vừa gửi ảnh của con cho cô ấy xem mặt cháu dâu tương lai đấy."

Tôi ngượng ngùng:

"Mẹ..."

Đột nhiên gương mặt vui vẻ, háo hức của mẹ Hằng biến mất, trầm mặc không trả lời tôi.

Tôi khó hiểu đẩy tay mẹ:

"Mẹ... mẹ sao thế?"

Vài giây sau, mẹ quay ra hỏi tôi:

"Con gái, sao con lại giấu mẹ chuyện nghiêm trọng như vậy?"

Đầu óc tôi mụ mị, hoàn toàn không hiểu mẹ nói gì.

"Sao... sao ạ? Con có giấu chuyện gì đâu?"

Đột nhiên, trong đầu tôi hiện ra một suy nghĩ. Em gái mẹ là bác sĩ phụ khoa, còn rất trẻ, làm việc ở bệnh viện lớn. Đừng nói... đừng nói đó chính là người khám bệnh cho tôi hôm nọ nhé?

Không thể! Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy được!

Ừ, thế mà nó xảy ra thật. Oái oăm vậy đấy!

Dòng tin nhắn trong điện thoại lọt vào mắt tôi, kể về tình hình của tôi trước đó. Tôi nuốt nước bọt, cố gắng vớt vát chút tia hy vọng còn sót lại, chối bay:

"Không phải đâu mẹ, có lẽ cô ấy nhầm rồi, con chưa đi khám phụ khoa bao giờ hết."

Để phụ huynh biết về bệnh tình của tôi thì xấu hổ, tủi nhục biết bao.

Mẹ Hằng nhíu mày, nghi ngờ:

"Cô ấy kể rằng con nói vết thương đó là do con cùng bạn trai phát sinh quan hệ gây ra, mà bạn trai con lại là Toàn, chẳng nhẽ con có bạn trai khác?"

Tôi giật bắn mình, mẹ tôi suy diễn ghê quá.

"Không phải mà mẹ, con yêu Toàn, con cũng chưa từng đi khám, nhầm người mà mẹ!"

"Con cởi quần ra để mẹ kiểm tra xem nào!"

\_\_còn\_\_

Ăn mừng chương 100 thì lên 1k like đi cả nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hàng Xóm Lưu Manh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook