Chương 50
Cún
04/01/2021
Chương 49
Tôi nói lớn:
"Anh đừng vu oan giá hoạ. Chị đừng nghe hắn nói lời đường mật, tin em đi."
Chỉ vì sự linh hoạt trong giao tiếp mà khiến bao cô gái bị mê hoặc, nghe theo. Tôi cố gắng giải thích, mong rằng Phạm Quỳnh Anh sẽ nghe theo tôi.
Chị ta rời khỏi vòng tay của Nam, đi đến gần tôi.
"Hôm nọ mày ăn tát chưa kinh à?"
"Tôi có ý tốt, chuyện hôm trước chị sai tôi chưa nói gì, nay khuyên chị thật lòng chị không nghe. Mấy nữa bị anh ta lợi dụng đến không còn một mảnh vải trên thân thì đừng hối hận."
Đang trong cơn tức giận tên cặn bã Trịnh Văn Nam, gan tôi cũng lớn lên nhiều. Cùng là con gái, cùng là người bị hại, Phạm Quỳnh Anh đừng ngu ngốc nữa có được không?
Chị ta quát lên:
"Mày câm mồm, không ăn được thì đạp đổ à?"
Thôi thật sự muốn tát cho chị ta tỉnh ngộ.
Tôi lựa chọn nín nhịn. Vẫn còn Facebook có chứa tin nhắn, lúc đó cãi nhau cũng không muộn. Tôi quay người kéo ba đứa bạn rời đi.
Tóc tôi bị một bàn tay giật lại, trong lòng đoán được là ai, tôi đưa tay giữ chân tóc trạn bị đau, đưa chân đạp mạnh ra đằng sau, trúng bụng của Quỳnh Anh, chị ta đau nên sức lực nắm tóc tôi cũng giảm, tôi nắm chặt cổ tay chị ta, khoá lại. Tôi đã từng nói hồi mẫu giáo tôi có đi học võ phòng thân, tuy đã quên gần hết nhưng võ đã ngấm vào máu rồi, tôi chỉ không đánh được hắn thôi chứ lũ con gái chân yếu tay mềm này thì có thể.
Tôi lạnh giọng:
"Chị nghĩ có thể đánh tôi thêm lần nữa?"
Phạm Quỳnh Anh không bỏ cuộc, nghiến răng đưa nốt tay còn lại nhắm vào má tôi, gầm gừ:
"Mày..."
Tôi dễ dàng bắt lại được, nhanh chóng đưa tay tát mạnh vào mặt chị ta. Chắc đau lắm đây, lòng bàn tay tôi còn thấy rát chẳng là, huống chi mặt chị ta. Nỗi uất ức dồn nén từ chiều hôm đó tôi đặt hết vào cái tát đó.
"Đừng thích là tát, quả báo sau này bị chó cắn nát mặt nghe chưa?"
Tôi mặc kệ đám người, hùng hục rời đi. Thấy mình ngầu như mấy chị nữ cường trong truyện ghê.
Tát được một cái mà tâm trạng thoải mái ra bao nhiêu, tôi càng hừng hực ý chí muốn lật được bộ mặt thật của Trịnh Văn Nam.
Mấy đứa bạn đi sau trầm trồ:
"Linh à, tao không ngờ mày còn có cả khả năng này đấy."
"Tát kêu cái "bốp" to tướng luôn, chắc đau lắm."
Tôi hất mặt:
"Chẳng đau thì sao, tao còn thấy tay tao đau nữa cơ mà, nói không nghe thì phải tát cho tỉnh."
"Mày không sợ bị chị ta trả thù à? Người của Quanh Thổi Kèn đông lắm."
Ừ giờ mới nhớ ra, tôi tát Phạm Quỳnh Anh như vậy nếu chị ta gọi người đánh tôi thì sao? Lúc nãy vì nóng nảy quá nên tôi chưa suy nghĩ đến chuyện này. Cầu mong hắn sớm lấy lại được nick Facebook cho tôi tôi mới có thể toàn thây trở về. Chứ tôi sợ đau lắm. Thoáng nghĩ đến những cái giật tóc cùng cái tát hôm nọ, tôi không khỏi rùng mình.
Lo lắng nhưng tôi vẫn mở miệng an ủi lũ bạn thân:
"Chắc không sao đâu, chị ta nói sẽ không làm gì tao đến lúc nick Facebook tao được khôi phục mà."
\*\*\*
Tối nay hắn lại tiếp tục làm phiền tôi, lần này hắn có lí do để biện minh.
Tôi giơ chân đạp hắn, đuổi hắn đi:
"Đi về, sao cậu suốt ngày bám lấy tôi thế?"
"Linh bị sắc đẹp của tôi làm cho ảo tưởng à?"
Hắn dùng tay giữ chặt cổ chân tôi, mặt bày tỏ sự không bằng lòng. Hắn cúi xuống, nhìn sâu vào trong váy tôi.
Tôi quên mất là hôm nay mình mặc váy, vội giãy giũa. Thật nhục nhã chân tôi còn yếu hơn cả tay của hắn, tôi không tài nào thoát khỏi bàn tay gân guốc kia.
Mắt hắn cứ nhìn chằm chằm vào trong váy tôi, gương mặt vô cùng biến thái.
Tôi đưa tay xuống thân dưới, cố gắng ép sát váy vào để không bị lộ, luôn miệng quát tháo:
"Biến thái, ai cho cậu nhìn, móc mắt bây giờ!"
"Cút ra, cút!!!"
Hắn cuối cùng cũng buông tha cho tôi, mặc tôi lườm hắn muốn cháy mắt, hắn vẫn hả hê, không biết xấu hổ mà nói:
"Hôm nay Linh đổi phong cách mặc màu đen à? Trơn hay ren thế?"
"Mắt cậu mù à, rõ ràng tôi mặc màu xanh!"
Tôi không hề nhận ra mình đã lỡ miệng.
Hắn không tin lời tôi nói, cầm lấy gấu váy của tôi đòi vạch lên:
"Linh nói dối, màu đen rõ ràng, để tôi vạch lên xem cho rõ."
Tôi cấu mạnh vào tay hắn, nhanh chóng quấn người trong chăn, bản thân đã an toàn tôi mới chửi rủa:
"Cút đi cho tôi! Đồ d\*m tục."
Mặt hắn tối sầm, giọng cũng hạ xuống:
"Linh lại muốn bị tôi trừng phạt à?"
Ây ây không được nha, tôi đã chửi bậy đâu. Tôi lắc đầu không dám phát ngôn linh tinh nữa, chết như chơi đấy!
"Thôi không trêu Linh nữa, nick cậu sắp lấy lại được rồi, còn bước cuối cùng thôi."
Hắn ngồi xuống giường tôi, nhìn tôi đầy ý tứ.
"Thì cậu lấy nốt đi, nói với tôi làm gì?"
"Nhưng mà Linh phải chụp ảnh khoả thân mới có thể lấy lại được."
Lúc đấy tôi không hề chú ý đến vấn đề hắn đang nói nên cũng không hiểu câu hắn vừa nói, miệng qua loa trả lời:
"Ừ chụp thì chụp nhanh rồi về đi."
Ngay sau đó hắn đã vồ lấy tôi như con khủng long thèm thịt người, cười vô cùng xấu xa:
"Nhanh nào, cởi váy ra đi Linh, chụp xong còn về, tôi cũng bận lắm."
Tôi lúc này mới có thể định hình được tình huống hiện tại, hoảng hốt hỏi:
"Sao lại chụp khoả thân, cậu bị hâm à?"
"Chụp thì mới lấy lại Facebook được chứ."
Hắn rất ngây thơ trả lời.
Tôi lăn người thoát ra khỏi hắn, quát lên:
"Cậu nghĩ tôi tin? Tôi đâu có ngu?"
\_\_còn\_\_
Tí Cún up tiếp.
Tôi nói lớn:
"Anh đừng vu oan giá hoạ. Chị đừng nghe hắn nói lời đường mật, tin em đi."
Chỉ vì sự linh hoạt trong giao tiếp mà khiến bao cô gái bị mê hoặc, nghe theo. Tôi cố gắng giải thích, mong rằng Phạm Quỳnh Anh sẽ nghe theo tôi.
Chị ta rời khỏi vòng tay của Nam, đi đến gần tôi.
"Hôm nọ mày ăn tát chưa kinh à?"
"Tôi có ý tốt, chuyện hôm trước chị sai tôi chưa nói gì, nay khuyên chị thật lòng chị không nghe. Mấy nữa bị anh ta lợi dụng đến không còn một mảnh vải trên thân thì đừng hối hận."
Đang trong cơn tức giận tên cặn bã Trịnh Văn Nam, gan tôi cũng lớn lên nhiều. Cùng là con gái, cùng là người bị hại, Phạm Quỳnh Anh đừng ngu ngốc nữa có được không?
Chị ta quát lên:
"Mày câm mồm, không ăn được thì đạp đổ à?"
Thôi thật sự muốn tát cho chị ta tỉnh ngộ.
Tôi lựa chọn nín nhịn. Vẫn còn Facebook có chứa tin nhắn, lúc đó cãi nhau cũng không muộn. Tôi quay người kéo ba đứa bạn rời đi.
Tóc tôi bị một bàn tay giật lại, trong lòng đoán được là ai, tôi đưa tay giữ chân tóc trạn bị đau, đưa chân đạp mạnh ra đằng sau, trúng bụng của Quỳnh Anh, chị ta đau nên sức lực nắm tóc tôi cũng giảm, tôi nắm chặt cổ tay chị ta, khoá lại. Tôi đã từng nói hồi mẫu giáo tôi có đi học võ phòng thân, tuy đã quên gần hết nhưng võ đã ngấm vào máu rồi, tôi chỉ không đánh được hắn thôi chứ lũ con gái chân yếu tay mềm này thì có thể.
Tôi lạnh giọng:
"Chị nghĩ có thể đánh tôi thêm lần nữa?"
Phạm Quỳnh Anh không bỏ cuộc, nghiến răng đưa nốt tay còn lại nhắm vào má tôi, gầm gừ:
"Mày..."
Tôi dễ dàng bắt lại được, nhanh chóng đưa tay tát mạnh vào mặt chị ta. Chắc đau lắm đây, lòng bàn tay tôi còn thấy rát chẳng là, huống chi mặt chị ta. Nỗi uất ức dồn nén từ chiều hôm đó tôi đặt hết vào cái tát đó.
"Đừng thích là tát, quả báo sau này bị chó cắn nát mặt nghe chưa?"
Tôi mặc kệ đám người, hùng hục rời đi. Thấy mình ngầu như mấy chị nữ cường trong truyện ghê.
Tát được một cái mà tâm trạng thoải mái ra bao nhiêu, tôi càng hừng hực ý chí muốn lật được bộ mặt thật của Trịnh Văn Nam.
Mấy đứa bạn đi sau trầm trồ:
"Linh à, tao không ngờ mày còn có cả khả năng này đấy."
"Tát kêu cái "bốp" to tướng luôn, chắc đau lắm."
Tôi hất mặt:
"Chẳng đau thì sao, tao còn thấy tay tao đau nữa cơ mà, nói không nghe thì phải tát cho tỉnh."
"Mày không sợ bị chị ta trả thù à? Người của Quanh Thổi Kèn đông lắm."
Ừ giờ mới nhớ ra, tôi tát Phạm Quỳnh Anh như vậy nếu chị ta gọi người đánh tôi thì sao? Lúc nãy vì nóng nảy quá nên tôi chưa suy nghĩ đến chuyện này. Cầu mong hắn sớm lấy lại được nick Facebook cho tôi tôi mới có thể toàn thây trở về. Chứ tôi sợ đau lắm. Thoáng nghĩ đến những cái giật tóc cùng cái tát hôm nọ, tôi không khỏi rùng mình.
Lo lắng nhưng tôi vẫn mở miệng an ủi lũ bạn thân:
"Chắc không sao đâu, chị ta nói sẽ không làm gì tao đến lúc nick Facebook tao được khôi phục mà."
\*\*\*
Tối nay hắn lại tiếp tục làm phiền tôi, lần này hắn có lí do để biện minh.
Tôi giơ chân đạp hắn, đuổi hắn đi:
"Đi về, sao cậu suốt ngày bám lấy tôi thế?"
"Linh bị sắc đẹp của tôi làm cho ảo tưởng à?"
Hắn dùng tay giữ chặt cổ chân tôi, mặt bày tỏ sự không bằng lòng. Hắn cúi xuống, nhìn sâu vào trong váy tôi.
Tôi quên mất là hôm nay mình mặc váy, vội giãy giũa. Thật nhục nhã chân tôi còn yếu hơn cả tay của hắn, tôi không tài nào thoát khỏi bàn tay gân guốc kia.
Mắt hắn cứ nhìn chằm chằm vào trong váy tôi, gương mặt vô cùng biến thái.
Tôi đưa tay xuống thân dưới, cố gắng ép sát váy vào để không bị lộ, luôn miệng quát tháo:
"Biến thái, ai cho cậu nhìn, móc mắt bây giờ!"
"Cút ra, cút!!!"
Hắn cuối cùng cũng buông tha cho tôi, mặc tôi lườm hắn muốn cháy mắt, hắn vẫn hả hê, không biết xấu hổ mà nói:
"Hôm nay Linh đổi phong cách mặc màu đen à? Trơn hay ren thế?"
"Mắt cậu mù à, rõ ràng tôi mặc màu xanh!"
Tôi không hề nhận ra mình đã lỡ miệng.
Hắn không tin lời tôi nói, cầm lấy gấu váy của tôi đòi vạch lên:
"Linh nói dối, màu đen rõ ràng, để tôi vạch lên xem cho rõ."
Tôi cấu mạnh vào tay hắn, nhanh chóng quấn người trong chăn, bản thân đã an toàn tôi mới chửi rủa:
"Cút đi cho tôi! Đồ d\*m tục."
Mặt hắn tối sầm, giọng cũng hạ xuống:
"Linh lại muốn bị tôi trừng phạt à?"
Ây ây không được nha, tôi đã chửi bậy đâu. Tôi lắc đầu không dám phát ngôn linh tinh nữa, chết như chơi đấy!
"Thôi không trêu Linh nữa, nick cậu sắp lấy lại được rồi, còn bước cuối cùng thôi."
Hắn ngồi xuống giường tôi, nhìn tôi đầy ý tứ.
"Thì cậu lấy nốt đi, nói với tôi làm gì?"
"Nhưng mà Linh phải chụp ảnh khoả thân mới có thể lấy lại được."
Lúc đấy tôi không hề chú ý đến vấn đề hắn đang nói nên cũng không hiểu câu hắn vừa nói, miệng qua loa trả lời:
"Ừ chụp thì chụp nhanh rồi về đi."
Ngay sau đó hắn đã vồ lấy tôi như con khủng long thèm thịt người, cười vô cùng xấu xa:
"Nhanh nào, cởi váy ra đi Linh, chụp xong còn về, tôi cũng bận lắm."
Tôi lúc này mới có thể định hình được tình huống hiện tại, hoảng hốt hỏi:
"Sao lại chụp khoả thân, cậu bị hâm à?"
"Chụp thì mới lấy lại Facebook được chứ."
Hắn rất ngây thơ trả lời.
Tôi lăn người thoát ra khỏi hắn, quát lên:
"Cậu nghĩ tôi tin? Tôi đâu có ngu?"
\_\_còn\_\_
Tí Cún up tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.