Hàng Xóm Lưu Manh

Chương 10: Tôi giúp Linh nấu cơm, Linh hôn tôi một cái.

Cún

04/01/2021

\#10

Tôi nào dám bắt bẻ mẹ tôi thiếu liêm sỉ cơ chứ, một là sẽ bị nói là con cái mất dạy, hai là sẽ bị mẫu hậu cùng phụ hoàng băm ra thịt ra vứt cho chó ăn. Nghẹn đắng nuốt cay, tôi cố nuốt hết tức miếng cơm một trong ngậm ngùi, tôi hiểu thế nào là cơm chan nước mắt rồi. Cũng may đồ ăn toàn là món tôi thích, nên vẫn có thể nhét vào bụng được. Cuối cùng bố mẹ tôi cũng ăn xong. Bố tôi nhìn tôi :

"Không ngờ con gái bố nấu cơm lại ngon thế, từ mai công việc nấu cơm giao lại cho con nhé, để mẹ còn có thời gian nghỉ ngơi."

Bố, con có nói là con nấu đâu, tôi quay sang nhìn hắn, xịu mặt xuống, ánh mắt cầu cứu mong hắn nói đỡ giúp vì hiện tại chỉ còn hắn là vị cứu tinh duy nhất, mẹ tôi theo phe bố là chắc chắn rồi. Hắn bỗng nhiên cười, làm tôi khó hiểu. Tôi phải mở miệng nói khẩu hình, mong hắn hiểu được lời của tôi. Thật may, hắn đã gật đầu đồng ý nói giúp tôi. Không ngờ là hắn lại giúp, xong việc tôi phải cảm ơn hắn mới được, nghĩ kĩ thì tên này cũng có một chút xíu tốt bụng đấy chứ. Hắn buông đũa, lên tiếng :

"Bác, bác nói đúng đấy, Linh nấu ăn rất ngon, từ ngày mai cứ để bạn ấy lo việc cơm nước đi ạ."

Bố mẹ tôi cười ha hả, sau đó khoác tay nhau vào phòng, bỏ lại cho tôi một câu :

"Cái Linh dọn dẹp rồi bảo Toàn dạy tiếng anh đi nhá, học thì ngu như bò tót ý."

Tôi không nhìn được cao giọng giận dỗi :

"Bố! Mẹ!"

Nhưng lại bị lườm, cuối cùng phải im lặng không dám làm gì. Sau khi chắc chắn bố mẹ đã đóng cửa phòng, không nghe thấy ngoài này đang có động tĩnh gì, tôi mới quay sang, hằm hằm nhìn hắn. Tất cả là tại cái tên hàng xóm đê tiện, xấu xa, bỉ ổi này. Hắn không nói thế thì tôi còn có cơ hội không phải nấu cơm, nếu hắn để yên cho tôi tự nấu, có phải bố mẹ tôi sẽ không dám nhờ tôi nữa không.

Tôi lao đến, triệu hồi tuyệt chiêu một trăm cú đấm thần chưởng liên tiếp đánh vào người hắn không thương tiếc, thế mà tên ngu xi đần độn kia vẫn đứng nguyên chịu đòn, lúc tôi mệt lử, ngẩng mặt lên nhìn hắn, còn thấy hắn cười tươi mới lạ chứ, đúng là đầu óc không bình thường. Tôi thở hồng hộc, mắt trợn ngược lên lườm hắn. Hắn chẳng hề sợ hãi, còn hỏi tôi :

"Mệt rồi à? Nghỉ tí đi rồi đánh tiếp."

Ô cê, thích thì chiều. Tôi hất mặt lên, hắng giọng hỏi hắn :

"Tôi bảo cậu giúp tôi, cậu cũng hứa là giúp tôi rồi mà sao còn lật lọng?"

Hắn ra vẻ ngây thơ vô tội, chẳng khác gì lũ trẻ con bị mẹ mắng, uất ức trả lời :

"Tôi bảo tôi giúp cậu, nhưng ý tôi là giúp cậu khiến bố mẹ tin tưởng cậu hơn."

"Được, tôi sai."

Do tôi quá tin người thôi, tôi cũng thật ngu ngốc, ngu quá nên mới đi nhờ hắn, đi tin tưởng hắn. Hắn thắng thế, cười như mấy con khỉ đực tìm được khỉ cái, dùng tay xoa mạnh vào đầu tôi. Tôi cực ghét ai xoa đầu tôi, đặc biệt là hắn, tôi quát lên :

"Rối hết tóc tôi rồi này."

"Hay là Linh cao trọc đi, để tôi xoa cho dễ, Linh cũng đỡ bị rối tóc."

Sống với hắn nổi một tuần, chắc não tôi hỏng mất. Toàn nghĩ ra những cái câu không thể tưởng tượng nổi.

"Im ngay trước khi tôi cạo sạch lông trên người cậu."



Quả nhiên, tôi dọa như vậy khiến hắn sợ hay sao ý. Hắn lấy tay ôm lấy phần hạ bộ, lắc lắc đầu :

"Phu nhân tha tội, cạo đi anh sẽ cảm thấy trống trải lắm."

Hắn xưng hộ kiểu dị hợm như thế đã quá nhiều, tôi cũng dần quen rồi, bỗng thấy hứng thú muốn trêu hắn nữa, tôi tiếp tục :

"Yên tâm, ta sẽ không làm cho con chim của ngươi trụi lông đâu, ta chỉ muốn giúp ngươi cạo sạch lông nách để ngươi có thể tự tin mặc áo hai dây thể hiện cá tính thôi."

Tôi chắc chắn, tôi nói như này, đến bố hắn cũng chẳng nói lại được cho mà xem. Miệng lưỡi của tôi khá lợi hại đấy chứ. Chưa kịp hả hê vì trêu trọc được hắn, thì một giọng nói nghiêm nghị đã vang vào tai tôi :

"Linh, con nói linh tinh cái gì thế?"

Trời ơi, chẳng nhẽ câu vừa rồi mẹ tôi sẽ thấy rồi sao? Toang, toang thật rồi các bạn ạ. Tôi quay bước toan bỏ chạy thì bị hắn túm cổ lại, hừ, tiểu nhân, cay tôi lắm đúng không, cay lắm nên mới giữ tôi lại thế này. Tôi gằn giọng :

"Buông."

"Đứng yên đấy!"

Lại là giọng của mẹ tôi. Lần này là xong thật rồi, bị bắt quả tang ăn nói linh tinh tại trận, kiểu này nhẹ là răng môi tôi sẽ lẫn lộn, nặng là lợi không còn răng. Tôi nuốt nước bọt, cố gắng giải thích :

"Mẹ yêu, không phải như thế đâu."

"Bị bắt sống mà còn dám cãi à?"

Ôi trời ơi, đáng sợ quá, mẹ tôi hiện tại chỉ cần gắn thêm hai cái sừng lên đầu thôi là thành quái vật rồi đấy, thật quá đáng sợ đi mà. Theo phản xạ, tôi núp sau hắn, bám tay vào áo hắn, len lén nhìn mẹ.

Hắn đột nhiên tốt bụng, nói giúp tôi :

"Mẹ, con với Linh chỉ đang trêu nhau thôi, chứ không có gì đâu, mẹ đừng mắng Linh, tội nghiệp con lắm."

Mắng tôi thì tội nghiệp tôi chứ liên quan gì đến hắn mà tội nghiệp. Tôi im lặng không nói lại hắn mà tập chung nhìn phản ứng của mẹ. Đúng lúc này bỗng nghe thấy tiếng của bố tôi vọng ra :

"Mẹ nó làm gì mà lâu thế, vào đây nhanh lên xem nào."

Tự nhiên tôi thấy yêu bố dã man. Bình thường yêu một, giờ thì yêu mười. Bố ơi ai lớp diu ba nghìn!!! Mẹ tôi vẫn chưa vào ngay mà nghiêm khắc dạy dỗ tôi :

"Con gái con lứa, lần sau không được nói năng thô lỗ như thế nghe chưa, nay tạm tha."

Tôi nhảy cẫng lên vui mừng, ôm chầm lấy người đối diện.

"Đã nói xong đâu, nay tạm tha, phạt dọn nhà vệ sinh một tuần."



Thế đấy, có buồn không cơ chứ. Mẹ tôi đi vội, nói to để cho bố nghe thấy :

"Em vào ngay đây."

Tự nhiên cơ thể tôi nhẹ bẫng, hắn bế tôi lên, trầm giọng :

"Ôm chặt thế."

Ồ, thì ra lúc tôi kích động đã nhảy lên ôm hắn. Nhục, nhục quá đi. Quá là mất mặt. Tôi nhảy xuống, chuyển chủ đề :

"Biến đi, cậu toàn đem đến rắc rối."

"Rắc rối? Tôi nhớ là tôi chỉ mang cho cậu một người chồng vô cùng hoàn mỹ thôi mà."

"Hoàn mỹ à, hoàn mỹ thì nấu cơm, rửa bát cho tôi đi."

Chỉ tại hắn mà tôi mới ra nông nỗi này, đáng nhẽ hắn phải làm thì đúng hơn.

"Hay thế này đi, tôi giúp Linh nấu cơm, Linh hôn tôi một cái, tôi giúp Linh rửa bát, Linh cho tôi hôn một cái."

Hắn thản nhiên nói như đây là việc ở huyện, quá đỗi bình thường. Hừ, ngu gì, ăn gì mà khôn thế.

"Không bao giờ, đã đi ở nhờ rồi còn ra điều khoản, tôi tự làm được."

Tôi xắn tay áo, chuẩn bị cho công việc rửa bát. Đang đợi nước xả đầy vào bồn thì hắn đi đến, nhúng tay vào nước sau đó nhì nhèo kêu nước lạnh. Lạnh thật đó, lạnh thì sao hắn không rửa cho tôi đi, kêu lạnh thì cũng có giúp tôi ấm hơn được đâu.

"Thôi trời lạnh, nước lạnh, cậu lại đang đến tháng, đi ra đi để tôi rửa cho."

Hắn nói với tôi vậy đấy, nhưng đó là trong trí tưởng tượng của tôi, còn thực tế, hắn bỏ đi. Vài chục giây sau lại xuất hiện cùng với cái bình đun nước siêu tốc. Hắn vừa đổ nước nóng vào bồn rửa bát, vừa nói :

"Tôi đổ nước nóng cho Linh đỡ cóng tay đấy, đang đến tháng rửa bát bằng nước ấm đi cho nó an toàn."

Đấy, làm gì có chuyện như trong mấy mẩu ngôn tình mà tôi vẫn đọc chứ, tất cả chỉ là vô thực mà thôi.

Đang hì hục rửa bát, tự nhiên eo tôi bị hắn vòng tay ôm lấy, hắn đứng sát vào người tôi làm da gà, da ốc của tôi nổi hết lên, tôi đuổi hắn :

"Điên à, làm cái gì đấy?"

Hắn ôm càng chặt, miệng thủ thỉ bên tai tôi :

"Tôi sợ Linh rửa bát lạnh, tôi sưởi ấm cho Linh."

\_\_\_\_còn\_\_\_\_

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hàng Xóm Lưu Manh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook