Chương 13
Trừ Đồ
28/03/2018
Editor: sâu xanh
Beta: Katherine Kim
13.
Trịnh Lĩnh ngây ra chốc lát: “QQ của em ghi là hôm nay mà.”
“Trên QQ ghi bừa thôi. Sinh nhật ngày 11/11, nhìn sao cũng thấy giả giả chứ nhỉ?!”
“Ầy, anh còn đang nghĩ ngày này đẹp lắm, đặt bánh sinh nhật còn được giảm giá 70% đấy.”
Hoa Thất mở cửa cho Trịnh Lĩnh vào nhà. Hai người ngồi xuống bàn ăn cơm. Cậu vẫn chưa bật đèn, vì còn phải thổi nến và ước nữa.
“Vậy sinh nhật em là ngày nào?”
“Cũng sắp rồi, trùng với ngày giáng sinh.”
“Thật hả? Sao còn thấy giả hơn ngày hôm nay.”
“Thật mà!” Hoa Thất xòe tay: “Quà của em đâu?”
“Quà gì?”
“Quà sinh nhật đó!”
“Quà sinh nhật tất nhiên phải đến sinh nhật mới tặng chứ. Lúc đấy tặng còn tiết kiệm được quà giáng sinh luôn.”
“Hừ, đồ keo kiệt!”
Hai người cùng thưởng thức bữa tiệc lớn trước mặt. Đến bánh ga-tô, mỗi người chỉ ăn được một miếng nhỏ, còn lại cất vào tủ lạnh.
Hôm sau, Hoa Thất mang cơm tới chỗ làm cho Trịnh Lĩnh. Cơm nước xong, cậu lấy hai miếng bánh ga-tô ra, mỗi người gặm một miếng. Chị Lý nhìn thấy thì hỏi: “Sinh nhật em à?”
Hoa Thất lùng bùng trong miệng, không chịu nói rõ nguyên do.
Trịnh Lĩnh bảo: “Bánh còn nhiều quá, hay là đem đến chỗ làm cho mọi người cùng ăn.”
Hoa Thất cầm thìa nhỏ, xúc sạch kem bánh còn trên đĩa, cúi đầu nói: “Em không nỡ…”
“Ha ha ha!”
“Sinh nhật em vào tháng sau, anh sẽ mua cho em một cái bánh lớn chừng này nhé!” Trịnh Lĩnh khoa tay thể hiện độ lớn của cái bánh.
Hoa Thất ngẩng đầu lên nhìn, đúng là lớn thật, cũng hài lòng!
“Hừ, ăn không hết đâu, phí của.”
Chị Lý ở bên cạnh, ra vẻ bà già khó tính. Đăng bởi: admin
Beta: Katherine Kim
13.
Trịnh Lĩnh ngây ra chốc lát: “QQ của em ghi là hôm nay mà.”
“Trên QQ ghi bừa thôi. Sinh nhật ngày 11/11, nhìn sao cũng thấy giả giả chứ nhỉ?!”
“Ầy, anh còn đang nghĩ ngày này đẹp lắm, đặt bánh sinh nhật còn được giảm giá 70% đấy.”
Hoa Thất mở cửa cho Trịnh Lĩnh vào nhà. Hai người ngồi xuống bàn ăn cơm. Cậu vẫn chưa bật đèn, vì còn phải thổi nến và ước nữa.
“Vậy sinh nhật em là ngày nào?”
“Cũng sắp rồi, trùng với ngày giáng sinh.”
“Thật hả? Sao còn thấy giả hơn ngày hôm nay.”
“Thật mà!” Hoa Thất xòe tay: “Quà của em đâu?”
“Quà gì?”
“Quà sinh nhật đó!”
“Quà sinh nhật tất nhiên phải đến sinh nhật mới tặng chứ. Lúc đấy tặng còn tiết kiệm được quà giáng sinh luôn.”
“Hừ, đồ keo kiệt!”
Hai người cùng thưởng thức bữa tiệc lớn trước mặt. Đến bánh ga-tô, mỗi người chỉ ăn được một miếng nhỏ, còn lại cất vào tủ lạnh.
Hôm sau, Hoa Thất mang cơm tới chỗ làm cho Trịnh Lĩnh. Cơm nước xong, cậu lấy hai miếng bánh ga-tô ra, mỗi người gặm một miếng. Chị Lý nhìn thấy thì hỏi: “Sinh nhật em à?”
Hoa Thất lùng bùng trong miệng, không chịu nói rõ nguyên do.
Trịnh Lĩnh bảo: “Bánh còn nhiều quá, hay là đem đến chỗ làm cho mọi người cùng ăn.”
Hoa Thất cầm thìa nhỏ, xúc sạch kem bánh còn trên đĩa, cúi đầu nói: “Em không nỡ…”
“Ha ha ha!”
“Sinh nhật em vào tháng sau, anh sẽ mua cho em một cái bánh lớn chừng này nhé!” Trịnh Lĩnh khoa tay thể hiện độ lớn của cái bánh.
Hoa Thất ngẩng đầu lên nhìn, đúng là lớn thật, cũng hài lòng!
“Hừ, ăn không hết đâu, phí của.”
Chị Lý ở bên cạnh, ra vẻ bà già khó tính. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.