Chương 6: Ăn miếng trả miếng
Loan Thiên Bình
10/04/2024
- Tôi không biết bên cạnh đạo diễn Trương còn có một con dê già nữa đó?
Vương Quân đi lại chỗ Lý Hồng Ngọc lấy áo khoác đắp lên người cô. Tên trợ lý Lưu thấy người đến là Đàm Mạnh Hùng liền quỳ gối chắp tay cầu xin tha
- Tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Đàm tổng xin hãy tha mạng cho tôi, tôi là bị ép mới phải làm chuyện này, phải rồi là… là… tiểu thư Dương Mộc Thanh bảo tôi làm việc này. Chính là cô ta ép tôi!!!!
- Cô ta dùng tiền dí vào đầu ép ngươi làm? Giữ người.
Vương Quân tiến lên khống chế trợ lý Lưu còn Đàm Mạnh Hùng thì bế cô ra xe. Trên đường ra xe cô không ngừng đụng chạm sờ soạn trên người hắn, hắn nhíu mày tỏ vẻ khó chịu nhưng vẫn sải bước nhanh ra xe, để cô ngồi vào ghế phụ giúp cô thắt dây an toàn. Cô được đà kéo cổ hắn xuống định hôn thì hắn nhanh tay đẩy mặt cô sang một bên. Vòng qua xe ngồi vào ghế lái hắn đạp ga thẳng đến bệnh viện nhanh nhất có thể.
- Hmm, giúp tôi đi, nhanh lên, tôi không chịu được nữa rồi.
Đàm Mạnh Hùng không muốn thừa nước đục thả câu thì cái người nào đó lại cứ muốn ngoe nguẩy đuôi trước mặt hắn. Đàm Mạnh Hùng trực tiếp vác cô lên vai đi vào phòng khám.
- Bị hạ thuốc, giao cho cậu xử lí.
- Cậu định ăn chay tới bao giờ vậy hả? Tôi không có ý nghĩ gì đâu nhưng mà… cậu chịu nổi sao?
- Đóng mồm và làm việc của cậu đi.
Đàm Mạnh Hùng đã ra tới cửa, khi đóng cửa còn nghe tên bác sĩ nào đó la với theo
- Thật sự là chịu nổi à???
Nhìn cô gái nằm uốn éo trên giường bệnh bác sĩ chỉ chậc chậc lắc đầu. Nhanh lấy thuốc gây mê tiêm cho cô một liều. Sau đó truyền nước biển.
—————————
Trong một căn phòng nhỏ, Đàm Mạnh Hùng ngồi tựa lưng vào ghế, ánh mắt nhàn nhạt nhìn tên trợ lý Lưu như đang chờ hắn lên tiếng.
- Hôm đó cô Dương Mộc Thanh có hẹn gặp riêng tôi muốn nói chuyện về bộ phim Tang Chỉ Vân truyện nên tôi đã đồng ý. Khi gặp nhau cô ấy liền nói cho tôi ý đồ của cô ta. Nói rằng nếu tôi làm chuyện này xong sẽ cho tôi một khoản tiền lớn, con số tuỳ ý tôi viết. Thế là lòng tham con người nhất thời nổi lên, tôi mượn danh nghĩa là đạo diễn Trương cần gặp cô Lý Hồng Ngọc để trao đổi trực tiếp về vai diễn nên cô ấy dễ dàng đồng ý ngay. Đây đều là kế hoạch của Dương Mộc Thanh tôi chỉ nghe rồi làm theo mà thôi. Đàm tổng là tôi nhất thời bị đồng tiền làm cho mê muội, xin ngài hãy tha thứ cho tôi lần này đi, cầu xin ngài Đàm tổng!!!
- Được, vậy cậu giúp tôi làm một chuyện tôi liền có thể bỏ qua.
- Được! Được! Là chuyện gì tôi cũng có thể làm, ngài cứ tin tưởng ở tôi!!!
- Rất đơn giản đó là ăn miếng trả miếng, giúp cô ấy biết cảm giác bị tính kế là như thế nào.
Trợ lý Lưu ngơ người mấy giây sau mới phản ứng lại lời Đàm Mạnh Hùng vừa nói.
- Thế là tôi phải cùng với cô Dương Mộc Thanh…?
Đàm Mạnh Hùng không trả lời, đứng dậy mở cửa đi ra ngoài. Trợ lý Lưu thở phào vỗ vỗ lên ngực thầm nghĩ “sợ chết khiếp ông rồi”
Trợ lý Lưu không quên nghĩa vụ của mình liền móc điện thoại ra liên lạc với Dương Mộc Thanh
- Alo? Sao rồi hả? Cậu có làm đúng như tôi dặn không đó?
- Tất nhiên. Bây giờ chúng ta gặp nhau ở đâu đây? Tiền cô hứa sẽ đưa nếu như tôi làm xong việc cô còn nhớ chứ?
- Ha! Anh không biết tôi là ai sao? Dăm ba đồng bạc cắc ấy anh còn sợ tôi quỵt? Tôi đang ở Bar Moon phòng vip 103 đến đây mà lấy tiền.
- Được bây giờ tôi sẽ qua đó.
————————
Dương Mộc Thanh cầm ly rượu vang xoay nhẹ ba vòng rồi đưa lên thưởng thức.
“Lý Hồng Ngọc à? Cái tên này mà cũng muốn ôm đùi kim chủ nào đó rồi chống đối lại mình sao? Lần trước khiến tôi mất mặt trước mọi người thì tôi phải làm cho cô thân bại danh liệt không ngóc đầu lên nổi mới hả giận”
Một tên phục vụ nam mang rượu vào còn dẫn theo trợ lý Lưu đến, cô vừa nhìn thấy tên này đã nghĩ ngay đến việc hắn đã chà đạp Lý Hồng Ngọc thay mình ra sao, môi không kiềm chế được nhoẻn cười thích thú, nhân viên phục vụ rót rượu vào ly cô rồi cũng lui ra. Cô lại nâng ly nhấp một ngụm. Chà, rượu này thật ngon.
- Hình đâu? Đưa tôi xem!
- Không được, cô phải giao tiền ra trước thì tôi mới đưa hình cho cô được chứ. Nhỡ đâu cô có được thứ mình muốn rồi trở mặt không đưa tiền thì sao?
- Anh nghĩ cái tên Dương Mộc Thanh này chỉ để gọi thôi sao? Còn không đủ uy tín mà anh còn phải nghi ngờ? Mau đưa ảnh tôi xem trước đã.
- Tôi nói rồi! Tiền trao thì mới có cháo múc chứ. Cô muốn xem hình thì mau đưa tiền đừng giằng co mất thời gian của tôi. Nếu không tôi đi về trước đây, hình này xem như cô không cần thì tôi vứt đi vậy.
Vương Quân đi lại chỗ Lý Hồng Ngọc lấy áo khoác đắp lên người cô. Tên trợ lý Lưu thấy người đến là Đàm Mạnh Hùng liền quỳ gối chắp tay cầu xin tha
- Tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Đàm tổng xin hãy tha mạng cho tôi, tôi là bị ép mới phải làm chuyện này, phải rồi là… là… tiểu thư Dương Mộc Thanh bảo tôi làm việc này. Chính là cô ta ép tôi!!!!
- Cô ta dùng tiền dí vào đầu ép ngươi làm? Giữ người.
Vương Quân tiến lên khống chế trợ lý Lưu còn Đàm Mạnh Hùng thì bế cô ra xe. Trên đường ra xe cô không ngừng đụng chạm sờ soạn trên người hắn, hắn nhíu mày tỏ vẻ khó chịu nhưng vẫn sải bước nhanh ra xe, để cô ngồi vào ghế phụ giúp cô thắt dây an toàn. Cô được đà kéo cổ hắn xuống định hôn thì hắn nhanh tay đẩy mặt cô sang một bên. Vòng qua xe ngồi vào ghế lái hắn đạp ga thẳng đến bệnh viện nhanh nhất có thể.
- Hmm, giúp tôi đi, nhanh lên, tôi không chịu được nữa rồi.
Đàm Mạnh Hùng không muốn thừa nước đục thả câu thì cái người nào đó lại cứ muốn ngoe nguẩy đuôi trước mặt hắn. Đàm Mạnh Hùng trực tiếp vác cô lên vai đi vào phòng khám.
- Bị hạ thuốc, giao cho cậu xử lí.
- Cậu định ăn chay tới bao giờ vậy hả? Tôi không có ý nghĩ gì đâu nhưng mà… cậu chịu nổi sao?
- Đóng mồm và làm việc của cậu đi.
Đàm Mạnh Hùng đã ra tới cửa, khi đóng cửa còn nghe tên bác sĩ nào đó la với theo
- Thật sự là chịu nổi à???
Nhìn cô gái nằm uốn éo trên giường bệnh bác sĩ chỉ chậc chậc lắc đầu. Nhanh lấy thuốc gây mê tiêm cho cô một liều. Sau đó truyền nước biển.
—————————
Trong một căn phòng nhỏ, Đàm Mạnh Hùng ngồi tựa lưng vào ghế, ánh mắt nhàn nhạt nhìn tên trợ lý Lưu như đang chờ hắn lên tiếng.
- Hôm đó cô Dương Mộc Thanh có hẹn gặp riêng tôi muốn nói chuyện về bộ phim Tang Chỉ Vân truyện nên tôi đã đồng ý. Khi gặp nhau cô ấy liền nói cho tôi ý đồ của cô ta. Nói rằng nếu tôi làm chuyện này xong sẽ cho tôi một khoản tiền lớn, con số tuỳ ý tôi viết. Thế là lòng tham con người nhất thời nổi lên, tôi mượn danh nghĩa là đạo diễn Trương cần gặp cô Lý Hồng Ngọc để trao đổi trực tiếp về vai diễn nên cô ấy dễ dàng đồng ý ngay. Đây đều là kế hoạch của Dương Mộc Thanh tôi chỉ nghe rồi làm theo mà thôi. Đàm tổng là tôi nhất thời bị đồng tiền làm cho mê muội, xin ngài hãy tha thứ cho tôi lần này đi, cầu xin ngài Đàm tổng!!!
- Được, vậy cậu giúp tôi làm một chuyện tôi liền có thể bỏ qua.
- Được! Được! Là chuyện gì tôi cũng có thể làm, ngài cứ tin tưởng ở tôi!!!
- Rất đơn giản đó là ăn miếng trả miếng, giúp cô ấy biết cảm giác bị tính kế là như thế nào.
Trợ lý Lưu ngơ người mấy giây sau mới phản ứng lại lời Đàm Mạnh Hùng vừa nói.
- Thế là tôi phải cùng với cô Dương Mộc Thanh…?
Đàm Mạnh Hùng không trả lời, đứng dậy mở cửa đi ra ngoài. Trợ lý Lưu thở phào vỗ vỗ lên ngực thầm nghĩ “sợ chết khiếp ông rồi”
Trợ lý Lưu không quên nghĩa vụ của mình liền móc điện thoại ra liên lạc với Dương Mộc Thanh
- Alo? Sao rồi hả? Cậu có làm đúng như tôi dặn không đó?
- Tất nhiên. Bây giờ chúng ta gặp nhau ở đâu đây? Tiền cô hứa sẽ đưa nếu như tôi làm xong việc cô còn nhớ chứ?
- Ha! Anh không biết tôi là ai sao? Dăm ba đồng bạc cắc ấy anh còn sợ tôi quỵt? Tôi đang ở Bar Moon phòng vip 103 đến đây mà lấy tiền.
- Được bây giờ tôi sẽ qua đó.
————————
Dương Mộc Thanh cầm ly rượu vang xoay nhẹ ba vòng rồi đưa lên thưởng thức.
“Lý Hồng Ngọc à? Cái tên này mà cũng muốn ôm đùi kim chủ nào đó rồi chống đối lại mình sao? Lần trước khiến tôi mất mặt trước mọi người thì tôi phải làm cho cô thân bại danh liệt không ngóc đầu lên nổi mới hả giận”
Một tên phục vụ nam mang rượu vào còn dẫn theo trợ lý Lưu đến, cô vừa nhìn thấy tên này đã nghĩ ngay đến việc hắn đã chà đạp Lý Hồng Ngọc thay mình ra sao, môi không kiềm chế được nhoẻn cười thích thú, nhân viên phục vụ rót rượu vào ly cô rồi cũng lui ra. Cô lại nâng ly nhấp một ngụm. Chà, rượu này thật ngon.
- Hình đâu? Đưa tôi xem!
- Không được, cô phải giao tiền ra trước thì tôi mới đưa hình cho cô được chứ. Nhỡ đâu cô có được thứ mình muốn rồi trở mặt không đưa tiền thì sao?
- Anh nghĩ cái tên Dương Mộc Thanh này chỉ để gọi thôi sao? Còn không đủ uy tín mà anh còn phải nghi ngờ? Mau đưa ảnh tôi xem trước đã.
- Tôi nói rồi! Tiền trao thì mới có cháo múc chứ. Cô muốn xem hình thì mau đưa tiền đừng giằng co mất thời gian của tôi. Nếu không tôi đi về trước đây, hình này xem như cô không cần thì tôi vứt đi vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.