Chương 41: Chúng không phải đồng bọn
Loan Thiên Bình
23/04/2024
- Thấy ngươi ăn ngon miệng ta ngại nhắc nhở.
“Dù sao cũng không đủ độc chết ngươi”Dương Mộc Thanh nghĩ thầm trong bụng.
Đàm Mạnh Hùng nghe cô trả lời như vậy liền đi lên trước đối mặt cô.
- Cô đang trả thù tôi đúng không?
- Biết thế thì tốt, tránh qua một bên.
Cô không hề phủ nhận việc mình đã làm. Lần trước cô đã bảo hắn không được nắm tay cô rồi, cộng thêm việc lái xe nhanh như đi ăn cướp vừa rồi thì cô thấy hắn đáng nhận sự trừng phạt này. Cô giơ tay đẩy vào bã vai hắn để gạt tên này qua một bên. Vì cô lờ mờ thấy phía trước có người thì tên này đã đi lên che tầm nhìn của cô lại.
Đi thêm vài bước cô thấy rõ đó là một thanh niên trẻ đang có ý định tiếp cận cây sồi to phía trước.
Đàm Mạnh Hùng bị bỏ lại phía sau lúc này đang định tiến lên trước khi thấy có người xuất hiện ở đây mà cô lại chỉ đứng ngây ra đấy.
Âm thanh “Xì…Xì…Xì” đột nhiên phát ra cùng đó là một làn khói trắng mờ tản ra từ gốc cây sồi. Dương Mộc Thanh xoay người đưa một tay che mũi tay còn lại cũng đặt lên mũi và miệng của Đàm Mạnh Hùng, bước chân hắn cũng vì hành động này mà chững lại. Bốn mắt nhìn nhau, cô huy động thần lực tạo một vòng chắn xong thì buông tay ra. Xoay người lại nhìn cậu thanh niên có mái tóc màu nâu đen, cơ thể hơi loạng choạng không đứng vững.
Cô tháo sợi dây thường xuân xuống quăng về hướng cậu ta, sợi dây vươn đến ôm trọn lấy người thanh niên. Cô thu dây kéo hắn vào trong vòng chắn bảo vệ. Cô nâng cầm cậu ta lên nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Đồng tử đã bắt đầu giãn ra, có dấu hiệu khó thở sau đó là co giật.
Cô đè hắn xuống đất để nghiêng sang một bên, vỗ mạnh vào lưng khiến hắn ho. Sau vài lần thì cậu ta phun ra máu đen nhầy. Cô lật người hắn lại xem thì thấy đồng tử đã hồi phục lại như thường. Nhưng chỉ ngay sau đó hắn đã vươn người dậy tung chưởng về phía cô, cô né người sang một bên bắt lấy cánh tay người này khoá chéo lại vòng ra sau lưng giữ chặt. Thấy vậy hắn co hai chân lại sau đó dũi ra lấy thế phóng người dậy quật cô ra phía trước.
Đàm Mạnh Hùng lao đến gạt hai chân khiến tên này mất thế nằm sấp xuống. Cô nhân cơ hội này đè lên người hắn rồi dùng sợi dây thường xuân trói lại. Cô còn chưa làm xong thì đã nghe Đàm Mạnh Hùng hô to
- Phía sau! Cẩn thận!
Đàm Mạnh Hùng ôm cô lăn sang một bên. Bóng đen từ đằng sau đang lao lên chủ ý tấn công anh và cô nhưng may là đã kịp thời tránh được, bóng đen quay người lại, trên khuôn mặt chỉ có một cái miệng to ở chính giữa. Lại thêm một tên đàn ông nữa xuất hiện.
Âm thanh “Xì…Xì…Xì” phát ra từ cây sồi ban nãy đã dứt tiếp theo người đàn ông này lại xuất hiện từ đằng sau. Dương Mộc Thanh nhếch môi cười một tiếng như đã hiểu tất cả.
Đàm Mạnh Hùng ngược lại là một lòng lo lắng hỏi nhỏ
- Một mình cô có đấu lại hai tên yêu quái kia không?
- Ngươi đang nghi ngờ năng lực của ta?
- Chẳng phải lúc nãy bị quật cho nằm sãi lai ra đất à?
Dương Mộc Thanh liếc mắt nhìn hắn rồi quay lại nhìn tên kia miệng vừa nói:
- Ngươi nói sai rồi! Là ta không định ra tay với tên nhóc đó.
Tên nhóc đó là do trúng phải khói độc nên xuất hiện ảo giác âm thanh, khả năng cao là người đàn ông trước mặt này điều khiển hắn muốn tấn công cô và Đàm Mạnh Hùng. Vì vậy cô chỉ đang muốn khống chế tên nhóc tóc nâu này lại thôi.
- Các người quá nhiều chuyện rồi! Đúng lúc ta cần bổ sung thêm dương khí. Lại thêm hai người nữa tự tìm đường chết Haha
Người đàn ông không có tóc, da màu nâu sậm trông vô cùng nhẫn nhụi lao về phía cô và hắn. Dương Mộc Thanh đứng dậy, lần này dây thường xuân đã dùng để trói tên kia nên cô sẽ triệu hồi Liệt Hoả vậy.
Cô vung tay ngang qua phải, những chiếc lá cây cùng vài nhành cây nhỏ gãy rụng dưới đất bay lên giữa không trung, tay trái chưởng ra. Lập tức vô số đám lửa nhỏ bay ra gặp phải lá cây bốc cháy càng thêm dữ dội. Người đàn ông không dừng lại kịp cả người lao vào bức tường lửa do Dương Mộc Thanh bày ra.
- Aaaa! Nóng quá, aaa. Rát quá da của taaa
Sau tiếng la hét dài thì không còn nghe thấy nữa và người đàn ông cũng biến đâu mất.
——————
*Nằm sải lai: là nằm bẹp ra đất không còn sức lực. Còn có hiểu là bại trận trong chiến đấu.
“Dù sao cũng không đủ độc chết ngươi”Dương Mộc Thanh nghĩ thầm trong bụng.
Đàm Mạnh Hùng nghe cô trả lời như vậy liền đi lên trước đối mặt cô.
- Cô đang trả thù tôi đúng không?
- Biết thế thì tốt, tránh qua một bên.
Cô không hề phủ nhận việc mình đã làm. Lần trước cô đã bảo hắn không được nắm tay cô rồi, cộng thêm việc lái xe nhanh như đi ăn cướp vừa rồi thì cô thấy hắn đáng nhận sự trừng phạt này. Cô giơ tay đẩy vào bã vai hắn để gạt tên này qua một bên. Vì cô lờ mờ thấy phía trước có người thì tên này đã đi lên che tầm nhìn của cô lại.
Đi thêm vài bước cô thấy rõ đó là một thanh niên trẻ đang có ý định tiếp cận cây sồi to phía trước.
Đàm Mạnh Hùng bị bỏ lại phía sau lúc này đang định tiến lên trước khi thấy có người xuất hiện ở đây mà cô lại chỉ đứng ngây ra đấy.
Âm thanh “Xì…Xì…Xì” đột nhiên phát ra cùng đó là một làn khói trắng mờ tản ra từ gốc cây sồi. Dương Mộc Thanh xoay người đưa một tay che mũi tay còn lại cũng đặt lên mũi và miệng của Đàm Mạnh Hùng, bước chân hắn cũng vì hành động này mà chững lại. Bốn mắt nhìn nhau, cô huy động thần lực tạo một vòng chắn xong thì buông tay ra. Xoay người lại nhìn cậu thanh niên có mái tóc màu nâu đen, cơ thể hơi loạng choạng không đứng vững.
Cô tháo sợi dây thường xuân xuống quăng về hướng cậu ta, sợi dây vươn đến ôm trọn lấy người thanh niên. Cô thu dây kéo hắn vào trong vòng chắn bảo vệ. Cô nâng cầm cậu ta lên nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Đồng tử đã bắt đầu giãn ra, có dấu hiệu khó thở sau đó là co giật.
Cô đè hắn xuống đất để nghiêng sang một bên, vỗ mạnh vào lưng khiến hắn ho. Sau vài lần thì cậu ta phun ra máu đen nhầy. Cô lật người hắn lại xem thì thấy đồng tử đã hồi phục lại như thường. Nhưng chỉ ngay sau đó hắn đã vươn người dậy tung chưởng về phía cô, cô né người sang một bên bắt lấy cánh tay người này khoá chéo lại vòng ra sau lưng giữ chặt. Thấy vậy hắn co hai chân lại sau đó dũi ra lấy thế phóng người dậy quật cô ra phía trước.
Đàm Mạnh Hùng lao đến gạt hai chân khiến tên này mất thế nằm sấp xuống. Cô nhân cơ hội này đè lên người hắn rồi dùng sợi dây thường xuân trói lại. Cô còn chưa làm xong thì đã nghe Đàm Mạnh Hùng hô to
- Phía sau! Cẩn thận!
Đàm Mạnh Hùng ôm cô lăn sang một bên. Bóng đen từ đằng sau đang lao lên chủ ý tấn công anh và cô nhưng may là đã kịp thời tránh được, bóng đen quay người lại, trên khuôn mặt chỉ có một cái miệng to ở chính giữa. Lại thêm một tên đàn ông nữa xuất hiện.
Âm thanh “Xì…Xì…Xì” phát ra từ cây sồi ban nãy đã dứt tiếp theo người đàn ông này lại xuất hiện từ đằng sau. Dương Mộc Thanh nhếch môi cười một tiếng như đã hiểu tất cả.
Đàm Mạnh Hùng ngược lại là một lòng lo lắng hỏi nhỏ
- Một mình cô có đấu lại hai tên yêu quái kia không?
- Ngươi đang nghi ngờ năng lực của ta?
- Chẳng phải lúc nãy bị quật cho nằm sãi lai ra đất à?
Dương Mộc Thanh liếc mắt nhìn hắn rồi quay lại nhìn tên kia miệng vừa nói:
- Ngươi nói sai rồi! Là ta không định ra tay với tên nhóc đó.
Tên nhóc đó là do trúng phải khói độc nên xuất hiện ảo giác âm thanh, khả năng cao là người đàn ông trước mặt này điều khiển hắn muốn tấn công cô và Đàm Mạnh Hùng. Vì vậy cô chỉ đang muốn khống chế tên nhóc tóc nâu này lại thôi.
- Các người quá nhiều chuyện rồi! Đúng lúc ta cần bổ sung thêm dương khí. Lại thêm hai người nữa tự tìm đường chết Haha
Người đàn ông không có tóc, da màu nâu sậm trông vô cùng nhẫn nhụi lao về phía cô và hắn. Dương Mộc Thanh đứng dậy, lần này dây thường xuân đã dùng để trói tên kia nên cô sẽ triệu hồi Liệt Hoả vậy.
Cô vung tay ngang qua phải, những chiếc lá cây cùng vài nhành cây nhỏ gãy rụng dưới đất bay lên giữa không trung, tay trái chưởng ra. Lập tức vô số đám lửa nhỏ bay ra gặp phải lá cây bốc cháy càng thêm dữ dội. Người đàn ông không dừng lại kịp cả người lao vào bức tường lửa do Dương Mộc Thanh bày ra.
- Aaaa! Nóng quá, aaa. Rát quá da của taaa
Sau tiếng la hét dài thì không còn nghe thấy nữa và người đàn ông cũng biến đâu mất.
——————
*Nằm sải lai: là nằm bẹp ra đất không còn sức lực. Còn có hiểu là bại trận trong chiến đấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.