Chương 45: Có thể nhốt con cả đời không?
Loan Thiên Bình
26/04/2024
Trương Mộc Tuệ nhận thức mình nghĩ oan cho con gái nên lấy tay sờ chóp mũi nói lãng sang chuyện khác.
- Ngày kia bên phía Âu gia có gửi thiệp mời đến con cùng ta dự tiệc đi. Là lễ mừng thọ của ông Âu. Ta hỏi qua trợ lí của con rồi, không cần tốn thời gian nghĩ cách từ chối mẹ đâu.
- Cũng về nhà rồi ăn cơm với cha mẹ luôn đi.
Trên bàn ăn Dương Mộc Thanh quan sát hai người họ, nhìn kỹ thì cũng có nét giống phụ hoàng và mẫu hậu của cô ngày xưa. Thấy cô không động đũa bà lên tiếng:
- Sau còn chưa ăn nữa, gầy như thế rồi còn giảm cân gì nữa, mẹ biết làm nghệ sĩ phải đẹp nhưng con gầy như này mẹ nhìn mà xót ruột quá! Hay là con về đây ở với mẹ vài ngày, để mẹ nấu mấy món ngon cho con ăn tẩm bổ.
Dương Thanh Huy dùng chân đá vào chân vợ mình dưới bàn. Phải biết rằng đứa nhỏ này mỗi lần nhắc đến việc làm diễn viên bị thiệt thòi thế này thế kia là nó lại làm ầm ĩ lên không nhìn mặt bọn họ mấy tuần. Giờ đang ăn cơm không khéo lại đứng dậy bỏ ngang không chừng. Biết mình vừa lỡ lời bà lo lắng quan sát biểu cảm của cô.
Dương Mộc Thanh đặt đũa xuống, tim bà như đặt xuống theo.
- Con sẽ không giải nghệ trước khi đạt được danh phong Ảnh Hậu. Còn việc hôm nay mẹ tìm đến nhà con hy vọng sau này có sự thông báo trước.
- Con vẫn không chịu dọn về đây? Mẹ không đồng ý. Con thân gái lại ở một mình làm sao mẹ có thể an tâm cho được.
- Chung cư ở đó an ninh rất cao.
- Ngộ nhỡ con ở một mình đột nhiên ngất xỉu lại không có ai phát hiện kịp thời thì sao? Nếu không về đây thì mẹ cho vệ sĩ đến nhà con.
- Con sẽ không về cũng không cần vệ sĩ.
- Quản gia! Đóng cổng lại cho tôi.
- Mẹ đây là muốn nhốt con lại? Cánh cổng đó cao đến nổi có thể nhốt con suốt đời được à?
- Con nói đúng đó, em bình tĩnh lại đi.
- Vậy thì con phải đồng ý cho mẹ đưa vệ sĩ đến nhà con. Còn không thì đừng nói chuyện với mẹ nữa.
Lần này Trương Mộc Tuệ vô cùng kiên quyết. Cả Dương Thanh Huy cũng lần đầu thấy vợ mình chống đối lại con gái có chút khó tin. Dương Mộc Thanh không lay động được bà cũng đành chọn phương án thứ hai.
- Được rồi, thế thì vệ sĩ sẽ do con chọn.
- Vậy thì tốt! Ăn miếng thịt này đi cục cưng của mẹ.
Bà cười tươi gắp miếng thịt bỏ vào chén của cô như chưa có cuộc cãi vã nào vừa xảy ra.
————————————
Tại quán bar Moon. Đàm Mạnh Hùng đã xuất hiện sau mấy ngày chạy theo Dương Mộc Thanh. Người đàn ông đang cầm ly rượu vang, tựa lưng vào ghế sofà trong lòng còn có thêm một người phụ nữ nhìn anh cười đểu:
- Tôi còn nghĩ cậu có sắc bỏ bạn đang định đá ra khỏi nhóm đây.
- Cậu ta tìm gái thật à? Tôi còn tưởng tên này sắp tu thành chính quả rồi chứ!
- Thật! Hôm đó hắn đưa một cô gái bị hạ xuân dược đến chỗ tôi mà không đụng đến nữa mà. Tôi nghi ngờ cậu lắm đấy!
Nhóm ba người gồm Âu Chí Kiên, Trương Gia Vũ, Ngô Khiêm mỗi người trêu một câu. Đàm Mạnh Hùng cười hừ lạnh.
- Ngứa da hả? Hôm nay đẹp ngày làm một trận không?
- Tôi mới trồng răng chưa được 2 tháng nữa cậu lại định chơi trò gì.
- Hôm nay tôi gặp người răng còn chắc hơn cậu đấy! Hay là do tôi già yếu rồi? Để xác thực chuyện này tôi cần cậu chứng minh xem cái nào đúng! Nào ra đây!
- Ngô Khiêm cậu định thấy bạn chết mà không cứu à?
- Tôi có quen cậu ta sao? Hình như không có! Đàm tổng anh cứ tự nhiên!
- Tôi nói cậu đấy Ngô Khiêm.
- Hahahaha! Cậu đánh mạnh vào Mạnh Hùng, phải phải chỗ đấy nhiều máu đó!
Tất nhiên Ngô Khiêm không thể nào là đối thủ của Đàm Mạnh Hùng. Nhanh chóng trên mặt cậu ta đã chỗ xanh chỗ tím, bã vai thì có chút đau nhứt. Âu Chí Kiên từ nãy giờ xem kịch mới lên tiếng.
- Tư thế này đẹp lắm!
“Tách tách” là âm thanh chụp hình phát ra từ điện thoại của Âu Chí Kiên. Đàm Mạnh Hùng ngồi ở trên bụng Ngô Khiêm, và Ngô Khiêm đang dùng tay chặn những cú đấm như trời giáng xuống của anh.
- Cho cậu 3 giây để xoá!
- Cho chục giây tôi cũng không xoá.
- ÂU CHÍ KIÊN!
- Ngày kia bên phía Âu gia có gửi thiệp mời đến con cùng ta dự tiệc đi. Là lễ mừng thọ của ông Âu. Ta hỏi qua trợ lí của con rồi, không cần tốn thời gian nghĩ cách từ chối mẹ đâu.
- Cũng về nhà rồi ăn cơm với cha mẹ luôn đi.
Trên bàn ăn Dương Mộc Thanh quan sát hai người họ, nhìn kỹ thì cũng có nét giống phụ hoàng và mẫu hậu của cô ngày xưa. Thấy cô không động đũa bà lên tiếng:
- Sau còn chưa ăn nữa, gầy như thế rồi còn giảm cân gì nữa, mẹ biết làm nghệ sĩ phải đẹp nhưng con gầy như này mẹ nhìn mà xót ruột quá! Hay là con về đây ở với mẹ vài ngày, để mẹ nấu mấy món ngon cho con ăn tẩm bổ.
Dương Thanh Huy dùng chân đá vào chân vợ mình dưới bàn. Phải biết rằng đứa nhỏ này mỗi lần nhắc đến việc làm diễn viên bị thiệt thòi thế này thế kia là nó lại làm ầm ĩ lên không nhìn mặt bọn họ mấy tuần. Giờ đang ăn cơm không khéo lại đứng dậy bỏ ngang không chừng. Biết mình vừa lỡ lời bà lo lắng quan sát biểu cảm của cô.
Dương Mộc Thanh đặt đũa xuống, tim bà như đặt xuống theo.
- Con sẽ không giải nghệ trước khi đạt được danh phong Ảnh Hậu. Còn việc hôm nay mẹ tìm đến nhà con hy vọng sau này có sự thông báo trước.
- Con vẫn không chịu dọn về đây? Mẹ không đồng ý. Con thân gái lại ở một mình làm sao mẹ có thể an tâm cho được.
- Chung cư ở đó an ninh rất cao.
- Ngộ nhỡ con ở một mình đột nhiên ngất xỉu lại không có ai phát hiện kịp thời thì sao? Nếu không về đây thì mẹ cho vệ sĩ đến nhà con.
- Con sẽ không về cũng không cần vệ sĩ.
- Quản gia! Đóng cổng lại cho tôi.
- Mẹ đây là muốn nhốt con lại? Cánh cổng đó cao đến nổi có thể nhốt con suốt đời được à?
- Con nói đúng đó, em bình tĩnh lại đi.
- Vậy thì con phải đồng ý cho mẹ đưa vệ sĩ đến nhà con. Còn không thì đừng nói chuyện với mẹ nữa.
Lần này Trương Mộc Tuệ vô cùng kiên quyết. Cả Dương Thanh Huy cũng lần đầu thấy vợ mình chống đối lại con gái có chút khó tin. Dương Mộc Thanh không lay động được bà cũng đành chọn phương án thứ hai.
- Được rồi, thế thì vệ sĩ sẽ do con chọn.
- Vậy thì tốt! Ăn miếng thịt này đi cục cưng của mẹ.
Bà cười tươi gắp miếng thịt bỏ vào chén của cô như chưa có cuộc cãi vã nào vừa xảy ra.
————————————
Tại quán bar Moon. Đàm Mạnh Hùng đã xuất hiện sau mấy ngày chạy theo Dương Mộc Thanh. Người đàn ông đang cầm ly rượu vang, tựa lưng vào ghế sofà trong lòng còn có thêm một người phụ nữ nhìn anh cười đểu:
- Tôi còn nghĩ cậu có sắc bỏ bạn đang định đá ra khỏi nhóm đây.
- Cậu ta tìm gái thật à? Tôi còn tưởng tên này sắp tu thành chính quả rồi chứ!
- Thật! Hôm đó hắn đưa một cô gái bị hạ xuân dược đến chỗ tôi mà không đụng đến nữa mà. Tôi nghi ngờ cậu lắm đấy!
Nhóm ba người gồm Âu Chí Kiên, Trương Gia Vũ, Ngô Khiêm mỗi người trêu một câu. Đàm Mạnh Hùng cười hừ lạnh.
- Ngứa da hả? Hôm nay đẹp ngày làm một trận không?
- Tôi mới trồng răng chưa được 2 tháng nữa cậu lại định chơi trò gì.
- Hôm nay tôi gặp người răng còn chắc hơn cậu đấy! Hay là do tôi già yếu rồi? Để xác thực chuyện này tôi cần cậu chứng minh xem cái nào đúng! Nào ra đây!
- Ngô Khiêm cậu định thấy bạn chết mà không cứu à?
- Tôi có quen cậu ta sao? Hình như không có! Đàm tổng anh cứ tự nhiên!
- Tôi nói cậu đấy Ngô Khiêm.
- Hahahaha! Cậu đánh mạnh vào Mạnh Hùng, phải phải chỗ đấy nhiều máu đó!
Tất nhiên Ngô Khiêm không thể nào là đối thủ của Đàm Mạnh Hùng. Nhanh chóng trên mặt cậu ta đã chỗ xanh chỗ tím, bã vai thì có chút đau nhứt. Âu Chí Kiên từ nãy giờ xem kịch mới lên tiếng.
- Tư thế này đẹp lắm!
“Tách tách” là âm thanh chụp hình phát ra từ điện thoại của Âu Chí Kiên. Đàm Mạnh Hùng ngồi ở trên bụng Ngô Khiêm, và Ngô Khiêm đang dùng tay chặn những cú đấm như trời giáng xuống của anh.
- Cho cậu 3 giây để xoá!
- Cho chục giây tôi cũng không xoá.
- ÂU CHÍ KIÊN!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.