Chương 4: Gặp Nguy Hiểm
Loan Thiên Bình
10/04/2024
Lý Hồng Ngọc ngồi trên xe cùng Đàm Mạnh Hùng đến nơi ký hợp đồng. Điểm hẹn là một nhà hàng Hàn Quốc nằm gần phía ngoại ô nên đi đến đó cũng mất khá nhiều thời gian. Đúng lúc chiếc xe vượt qua đoạn đường cao tốc đang tiến vào nơi khá vắng vẻ thì đột ngột có hai chiếc xe ô tô đen không biển số xuất hiện, hướng về phía xe Đàm Mạnh Hùng xả đạn. Một tên cố nhắm vào bánh xe làm bể lốp khiến xe hơi chao đảo.
Nhận thấy tình hình không ổn, Vương Quân cầm chặt tay lái cố gắng điều khiển chiếc xe, Đàm Mạnh Hùng rút súng lục ngắn vắt sau lưng quần, tháo dây an toàn, hạ cửa kính xe xuống rồi nhoài nửa người ra bên ngoài nhắm lốp xe của đối phương mà bắn. Bắn hai ba phát đạn xong Đàm Mạnh Hùng liền thu người lại, khoảng 3 giây sau đó kính hậu bên phải bị đạn ghim vào nứt vỡ. Nếu lúc nãy hắn không kịp thu người về thì đã bị đạn rồi.
- Trợ lý Vương đổi chỗ cho tôi, anh hãy trợ giúp Đàm tổng bên cánh trái đi.
Lý Hồng Ngọc vừa nói xong cũng nhoài người lên định ngồi vào ghế lái thì kính hậu bên trái cũng bị bắn cho vỡ nát, xe bị quăng về phía bên phải khiến cô cũng ngã theo nhưng nhanh chóng giữ vững người trèo lên lại. Sau khi có thêm Vương Quân giúp đỡ, tình hình có vẻ dễ thở hơn vừa rồi. Lý Hồng Ngọc lại đạp ga hết cỡ lao về phía trước, xe phía sau đuổi theo cũng tăng tốc bám theo nhưng nào ngờ đến ngã ba Lý Hồng Ngọc xoay vô lăng nhanh chóng đảo hướng khiến xe phía sau không dừng kịp mà tông thẳng vào cột đèn rồi bốc cháy.
- Súng gần hết đạn rồi, chậm tốc độ lại!
Đàm Mạnh Hùng vừa nói mắt nhắm vào bánh xe bóp cò. Cô cũng hiểu ý giảm tốc độ lại chiếc xe đằng sau đã dừng lại không thể chạy được nữa.
Vương Quân: cô Lý à tôi muốn nôn rồi@#
Lý Hồng Ngọc nhìn lên kính quan sát phía sau rồi đưa mắt nhìn hai bên rồi nói:
- Đàm tổng chưa lên tiếng tôi không dám dừng.
- Nhảy khỏi xe! Cả ba!
Giọng nói từ Đàm Mạnh Hùng vang lên có chút gấp gáp, cô tấp xe nhanh vào lề, cả ba liền nhanh chân phóng ra bên ngoài rồi chạy cách xa xe được một khoảng thì chiếc ô tô cũng bốc cháy.
Lý Hồng Ngọc giơ tay lên che gương mặt như một phản xạ tự nhiên. Cô xin đi, gương mặt này của cô còn phải dùng để kiếm cơm đấy.
- Cô che mặt làm gì? Với nhan sắc đó còn sợ gì nữa?
Đàm Mạnh Hùng kịp quay sang quan sát cô, thấy nét mặt sợ hãi đó hắn nói vậy chỉ là muốn đánh lạc hướng tâm lý của cô mà thôi. Mà Lý Hồng Ngọc nghe xong câu này cũng tức không thôi cô buông tay xuống chống nạnh trừng mắt hắn mà lớn tiếng:
- Nè nè nè, Đàm tổng đây là có ý gì chứ? Vừa rồi tôi còn mới cứu vớt anh một bàn thua trông thấy đó, câu đầu tiên không cảm ơn mà anh còn chê nhan sắc của tôi nữa hả? Hừ, lúc nãy đáng nhẽ ra tôi nên dừng xe ẩu một chút cho anh đập mặt chơi.
- Gương mặt tôi có bị va chạm thì cũng vẫn đẹp trai ngời ngời đấy thôi, khiến cô thất vọng rồi.
Đàm Mạnh Hùng Không đôi co với cô nữa mà nhắc máy nghe điện thoại, cô không thể cãi tiếp với hắn nên cũng hặm hực liếc mắc nhìn hắn chằm chằm.
- Còn muốn vai nữ chính thì cụp cái pha xuống đi!
Đàm Mạnh Hùng nghe điện thoại xong lúc đi ngang qua cô cũng không quên lên tiếng nhắc nhở thái độ của cô. Tuy việc cô giúp hắn thoát vụ phiền phức vừa rồi là thật nhưng hắn không chấp nhận việc mình bị ai đó tỏ thái độ khinh khỉnh liếc mắc này. Giống như cô không hề sợ hắn sẽ làm gì tổn hại cô vậy, cho nên hắn mới vờ hù doạ thế thôi chứ hắn đã hứa cho cô vai diễn đấy mà
- Ôi! Tôi chỉ đang nhìn xem Đàm tổng có bị thương hư hao gì ở đâu không thôi mà!
Cô nhanh miệng đáp lại rồi đi theo hắn lên một chiếc xe khác vừa tới đón bọn họ.
Nhận thấy tình hình không ổn, Vương Quân cầm chặt tay lái cố gắng điều khiển chiếc xe, Đàm Mạnh Hùng rút súng lục ngắn vắt sau lưng quần, tháo dây an toàn, hạ cửa kính xe xuống rồi nhoài nửa người ra bên ngoài nhắm lốp xe của đối phương mà bắn. Bắn hai ba phát đạn xong Đàm Mạnh Hùng liền thu người lại, khoảng 3 giây sau đó kính hậu bên phải bị đạn ghim vào nứt vỡ. Nếu lúc nãy hắn không kịp thu người về thì đã bị đạn rồi.
- Trợ lý Vương đổi chỗ cho tôi, anh hãy trợ giúp Đàm tổng bên cánh trái đi.
Lý Hồng Ngọc vừa nói xong cũng nhoài người lên định ngồi vào ghế lái thì kính hậu bên trái cũng bị bắn cho vỡ nát, xe bị quăng về phía bên phải khiến cô cũng ngã theo nhưng nhanh chóng giữ vững người trèo lên lại. Sau khi có thêm Vương Quân giúp đỡ, tình hình có vẻ dễ thở hơn vừa rồi. Lý Hồng Ngọc lại đạp ga hết cỡ lao về phía trước, xe phía sau đuổi theo cũng tăng tốc bám theo nhưng nào ngờ đến ngã ba Lý Hồng Ngọc xoay vô lăng nhanh chóng đảo hướng khiến xe phía sau không dừng kịp mà tông thẳng vào cột đèn rồi bốc cháy.
- Súng gần hết đạn rồi, chậm tốc độ lại!
Đàm Mạnh Hùng vừa nói mắt nhắm vào bánh xe bóp cò. Cô cũng hiểu ý giảm tốc độ lại chiếc xe đằng sau đã dừng lại không thể chạy được nữa.
Vương Quân: cô Lý à tôi muốn nôn rồi@#
Lý Hồng Ngọc nhìn lên kính quan sát phía sau rồi đưa mắt nhìn hai bên rồi nói:
- Đàm tổng chưa lên tiếng tôi không dám dừng.
- Nhảy khỏi xe! Cả ba!
Giọng nói từ Đàm Mạnh Hùng vang lên có chút gấp gáp, cô tấp xe nhanh vào lề, cả ba liền nhanh chân phóng ra bên ngoài rồi chạy cách xa xe được một khoảng thì chiếc ô tô cũng bốc cháy.
Lý Hồng Ngọc giơ tay lên che gương mặt như một phản xạ tự nhiên. Cô xin đi, gương mặt này của cô còn phải dùng để kiếm cơm đấy.
- Cô che mặt làm gì? Với nhan sắc đó còn sợ gì nữa?
Đàm Mạnh Hùng kịp quay sang quan sát cô, thấy nét mặt sợ hãi đó hắn nói vậy chỉ là muốn đánh lạc hướng tâm lý của cô mà thôi. Mà Lý Hồng Ngọc nghe xong câu này cũng tức không thôi cô buông tay xuống chống nạnh trừng mắt hắn mà lớn tiếng:
- Nè nè nè, Đàm tổng đây là có ý gì chứ? Vừa rồi tôi còn mới cứu vớt anh một bàn thua trông thấy đó, câu đầu tiên không cảm ơn mà anh còn chê nhan sắc của tôi nữa hả? Hừ, lúc nãy đáng nhẽ ra tôi nên dừng xe ẩu một chút cho anh đập mặt chơi.
- Gương mặt tôi có bị va chạm thì cũng vẫn đẹp trai ngời ngời đấy thôi, khiến cô thất vọng rồi.
Đàm Mạnh Hùng Không đôi co với cô nữa mà nhắc máy nghe điện thoại, cô không thể cãi tiếp với hắn nên cũng hặm hực liếc mắc nhìn hắn chằm chằm.
- Còn muốn vai nữ chính thì cụp cái pha xuống đi!
Đàm Mạnh Hùng nghe điện thoại xong lúc đi ngang qua cô cũng không quên lên tiếng nhắc nhở thái độ của cô. Tuy việc cô giúp hắn thoát vụ phiền phức vừa rồi là thật nhưng hắn không chấp nhận việc mình bị ai đó tỏ thái độ khinh khỉnh liếc mắc này. Giống như cô không hề sợ hắn sẽ làm gì tổn hại cô vậy, cho nên hắn mới vờ hù doạ thế thôi chứ hắn đã hứa cho cô vai diễn đấy mà
- Ôi! Tôi chỉ đang nhìn xem Đàm tổng có bị thương hư hao gì ở đâu không thôi mà!
Cô nhanh miệng đáp lại rồi đi theo hắn lên một chiếc xe khác vừa tới đón bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.