Chương 62: Lôi Trung Đình lật mặt
Loan Thiên Bình
21/05/2024
Tất nhiên là ba cái tát vừa nãy không phải Thiên Tôn tự mình đích thân
ra tay mà là dùng thần lực khiến Tam Điềm tự vả mặt chính bản thân.
Nhiệt độ xung quanh lạnh xuống, không ai dám hành động sơ suất nữa. Vì
ngay cả Thế Đế cũng không ra tay ngăn cản thì họ lo chuyện bao đồng làm
gì.
Dương Mộc Thanh đưa tay lên che miệng ngáp một tiếng. Cô lười biếng dựa người vào ghế vắt chéo chân.
- Còn đợi đến khi nào mới bắt đầu vậy?
Thế Đế dùng mắt ra hiệu cho Tam Điềm lui về ghế ngồi. Ông đi thẳng đến nơi cao nhất ngồi xuống. Khi ông giơ tay phải lấy lá cờ được cắm ở gần rồi quăng xuống võ đài. Tiếng trống “thùng thình” vang lên đầy hào hùng.
- Các thí sinh có mặt ở đây ngày hôm nay đều đã rèn luyện trau dồi kỹ năng suốt 50 năm qua. Bây giờ là lúc phải thể hiện sức mạnh của chính mình. Như các vị đã biết. Người chiến thắng trong cuộc thi đấu võ lâm sẽ được ở lại Lục Thiên Châu tu luyện và những ai thua cuộc nếu còn mạng thì sẽ quay về lại Ngu Vực chờ đợi kỳ thi tiếp theo. Ta tuyên bố cuộc thi đấu bắt đầu.
Phía dưới võ đài từng cặp thí sinh tranh võ. Ngũ vị trưởng lão không hề bỏ sót một người tìm năng nào, liên tục chiêu mộ họ về viện. Cô nhàm chán muốn ngủ một giấc. Thời gian qua đi, những cặp thí sinh tranh đấu với nhau kịch tính đến nghẹt thở mà Dương Mộc Thanh thì đã thở đều đều đi vào giấc ngủ.
“Tăng tăng tịch tình tang tang”
Cô gái vận y phục tím hồng ngồi xếp bằng nghiêm chỉnh khảy đàn. Cô khảy thử vài nốt nhạc nhưng cũng đủ làm Dương Mộc Thanh tỉnh giấc.
- Ta sẽ đàn một khúc nhạc cho chàng!
Vân Thuỳ tay khảy đàn mắt thì nhìn nam nhân vận y phục đỏ cam trước mặt. Trong mắt chứa đầy ý cười hạnh phúc.
Tiếng nhạc đầy tình yêu da diết khiến lòng cô như có con kiến đang bò bên trong. Thoát chốc tâm trạng cô có chút phức tạp. Âm phổ này nghe có chút quen tai.
Nhưng Vân Thuỳ chỉ đàn được một đoạn giữa chừng nam nhân đó đã thi triển nội lực triệu hồi lôi điện đánh thẳng đến chỗ cô ấy ngồi đàn. Trong con ngươi Vân Thuỳ ánh lên một màu vàng chói mắt của tia lôi điện đang bay đến. Cô không thể tin vào mắt mình mà cứ trừng to mắt không kịp phản ứng đã bị đánh trúng vào giữa ngực.
Vân Thuỳ phun ra một ngụm máu đỏ tươi, máu văng vào cây đàn cổ rồi nó hấp thụ hết. Chỉ còn máu trên dây đàn vẫn còn đọng lại.
- Chàng… Trung Đình đây là ý gì?
- Nếu yêu ta thì nàng không nên cản trở con đường thăng tiến của ta mới phải. Nàng nhận thua đi.
- Haha! Ta cản trở chàng? Là ai đã nói muốn cùng ta suốt đời suốt kiếp ở Ngu Vực hả? Là chính miệng chàng!
- Chuyện đó cứ xem như gió thoảng qua tai đi.
- Thì ra bấy lâu nay chỉ có ta ngu muội xem tình cảm chàng dành cho ta luôn là chân thật nhất. Bây giờ chỉ một câu nói của chàng mà ta liền trở thành một đứa ngốc. Trung Đình chàng thật biết cách biến ta thành trò hề trước mặt mọi người.
- Hôm nay ngươi nên nhận thua sớm thì hơn. Niệm tình giữa hai chúng ta nên mới nhắc nhở trước một câu.
Lôi Trung Đình không để cho Vân Thuỳ có cơ hội nói. Hắn liên tục chưởng thêm vài tia lôi điện bay đến. Lần này cô không chịu đựng nữa mà phòng thủ vô cùng cẩn thận. Vân Thuỳ khảy đàn, một tấm chắn màu tím nhạt được dựng lên phía trước thành công chặn ba tia lôi điện lại. Nhưng ba tia còn lại đã thành công xuyên qua tấm chắn bay thẳng đến trúng cô.
Lôi Trung Đình dùng thuật dịch chuyển sang hướng khác đột kích, Vân Thuỳ luôn đi trước một bước ngăn chặn được những đòn tấn công của hắn. Nhiều lần tấn công không thành hắn đổi chiến thuật khác.
Lôi Trung Đình: -Đằng Vân!
Dưới chân hắn được tăng thêm linh lực và giúp cho tốc độ di chuyển của hắn nhanh và linh hoạt. Hắn liên tục chạy vòng tròn quanh chỗ Vân Thuỳ ngồi nhằm làm đối phương phân tâm. Tìm cơ hội xuất chiêu đột kích.
Vân Thuỳ hỗn loạn khó tập trung khảy đàn được nữa. Cô nhắm mắt lại hô lên:
- Hồ Giã Huyễn Cảnh!
Ngay sau tiếng hô đó rất nhiều ảo ảnh được tạo ra giống y đúc Vân Thuỳ. Bây giờ đến lượt Lôi Trung Đình thất thế. Phải nói rằng những bí thuật mà Vân Thuỳ được học từ sư phụ rất khó để phá giải. Lúc này tốc độ di chuyển của hắn bị chậm lại. Vân Thuỳ dùng thời cơ này tiếp tục ra tay:
- Toả Tâm Cực!
Trên võ đài, dưới chân hai người đứng xuất hiện một bàn cờ. Như mọi người nhìn thấy thì Lôi Trung Đình và Vân Thuỳ đã bước vào bí cảnh chơi cờ. Nếu Trung Đình có thể thành công phá được ván cờ này thì Vân Thuỳ sẽ bị phản phệ và trọng thương là điều khó tránh khỏi. Còn nếu hắn không phá được vòng vây này mà thoát ra thì sẽ bị cấu xé linh căn.
- Trận đấu này nàng đặt cược ai sẽ thắng?
Thiên Tôn ngồi bên cạnh Dương Mộc Thanh tự nhiên bắt chuyện. Cô theo phản xạ quay đầu về phía phát ra âm thanh.
Dương Mộc Thanh đưa tay lên che miệng ngáp một tiếng. Cô lười biếng dựa người vào ghế vắt chéo chân.
- Còn đợi đến khi nào mới bắt đầu vậy?
Thế Đế dùng mắt ra hiệu cho Tam Điềm lui về ghế ngồi. Ông đi thẳng đến nơi cao nhất ngồi xuống. Khi ông giơ tay phải lấy lá cờ được cắm ở gần rồi quăng xuống võ đài. Tiếng trống “thùng thình” vang lên đầy hào hùng.
- Các thí sinh có mặt ở đây ngày hôm nay đều đã rèn luyện trau dồi kỹ năng suốt 50 năm qua. Bây giờ là lúc phải thể hiện sức mạnh của chính mình. Như các vị đã biết. Người chiến thắng trong cuộc thi đấu võ lâm sẽ được ở lại Lục Thiên Châu tu luyện và những ai thua cuộc nếu còn mạng thì sẽ quay về lại Ngu Vực chờ đợi kỳ thi tiếp theo. Ta tuyên bố cuộc thi đấu bắt đầu.
Phía dưới võ đài từng cặp thí sinh tranh võ. Ngũ vị trưởng lão không hề bỏ sót một người tìm năng nào, liên tục chiêu mộ họ về viện. Cô nhàm chán muốn ngủ một giấc. Thời gian qua đi, những cặp thí sinh tranh đấu với nhau kịch tính đến nghẹt thở mà Dương Mộc Thanh thì đã thở đều đều đi vào giấc ngủ.
“Tăng tăng tịch tình tang tang”
Cô gái vận y phục tím hồng ngồi xếp bằng nghiêm chỉnh khảy đàn. Cô khảy thử vài nốt nhạc nhưng cũng đủ làm Dương Mộc Thanh tỉnh giấc.
- Ta sẽ đàn một khúc nhạc cho chàng!
Vân Thuỳ tay khảy đàn mắt thì nhìn nam nhân vận y phục đỏ cam trước mặt. Trong mắt chứa đầy ý cười hạnh phúc.
Tiếng nhạc đầy tình yêu da diết khiến lòng cô như có con kiến đang bò bên trong. Thoát chốc tâm trạng cô có chút phức tạp. Âm phổ này nghe có chút quen tai.
Nhưng Vân Thuỳ chỉ đàn được một đoạn giữa chừng nam nhân đó đã thi triển nội lực triệu hồi lôi điện đánh thẳng đến chỗ cô ấy ngồi đàn. Trong con ngươi Vân Thuỳ ánh lên một màu vàng chói mắt của tia lôi điện đang bay đến. Cô không thể tin vào mắt mình mà cứ trừng to mắt không kịp phản ứng đã bị đánh trúng vào giữa ngực.
Vân Thuỳ phun ra một ngụm máu đỏ tươi, máu văng vào cây đàn cổ rồi nó hấp thụ hết. Chỉ còn máu trên dây đàn vẫn còn đọng lại.
- Chàng… Trung Đình đây là ý gì?
- Nếu yêu ta thì nàng không nên cản trở con đường thăng tiến của ta mới phải. Nàng nhận thua đi.
- Haha! Ta cản trở chàng? Là ai đã nói muốn cùng ta suốt đời suốt kiếp ở Ngu Vực hả? Là chính miệng chàng!
- Chuyện đó cứ xem như gió thoảng qua tai đi.
- Thì ra bấy lâu nay chỉ có ta ngu muội xem tình cảm chàng dành cho ta luôn là chân thật nhất. Bây giờ chỉ một câu nói của chàng mà ta liền trở thành một đứa ngốc. Trung Đình chàng thật biết cách biến ta thành trò hề trước mặt mọi người.
- Hôm nay ngươi nên nhận thua sớm thì hơn. Niệm tình giữa hai chúng ta nên mới nhắc nhở trước một câu.
Lôi Trung Đình không để cho Vân Thuỳ có cơ hội nói. Hắn liên tục chưởng thêm vài tia lôi điện bay đến. Lần này cô không chịu đựng nữa mà phòng thủ vô cùng cẩn thận. Vân Thuỳ khảy đàn, một tấm chắn màu tím nhạt được dựng lên phía trước thành công chặn ba tia lôi điện lại. Nhưng ba tia còn lại đã thành công xuyên qua tấm chắn bay thẳng đến trúng cô.
Lôi Trung Đình dùng thuật dịch chuyển sang hướng khác đột kích, Vân Thuỳ luôn đi trước một bước ngăn chặn được những đòn tấn công của hắn. Nhiều lần tấn công không thành hắn đổi chiến thuật khác.
Lôi Trung Đình: -Đằng Vân!
Dưới chân hắn được tăng thêm linh lực và giúp cho tốc độ di chuyển của hắn nhanh và linh hoạt. Hắn liên tục chạy vòng tròn quanh chỗ Vân Thuỳ ngồi nhằm làm đối phương phân tâm. Tìm cơ hội xuất chiêu đột kích.
Vân Thuỳ hỗn loạn khó tập trung khảy đàn được nữa. Cô nhắm mắt lại hô lên:
- Hồ Giã Huyễn Cảnh!
Ngay sau tiếng hô đó rất nhiều ảo ảnh được tạo ra giống y đúc Vân Thuỳ. Bây giờ đến lượt Lôi Trung Đình thất thế. Phải nói rằng những bí thuật mà Vân Thuỳ được học từ sư phụ rất khó để phá giải. Lúc này tốc độ di chuyển của hắn bị chậm lại. Vân Thuỳ dùng thời cơ này tiếp tục ra tay:
- Toả Tâm Cực!
Trên võ đài, dưới chân hai người đứng xuất hiện một bàn cờ. Như mọi người nhìn thấy thì Lôi Trung Đình và Vân Thuỳ đã bước vào bí cảnh chơi cờ. Nếu Trung Đình có thể thành công phá được ván cờ này thì Vân Thuỳ sẽ bị phản phệ và trọng thương là điều khó tránh khỏi. Còn nếu hắn không phá được vòng vây này mà thoát ra thì sẽ bị cấu xé linh căn.
- Trận đấu này nàng đặt cược ai sẽ thắng?
Thiên Tôn ngồi bên cạnh Dương Mộc Thanh tự nhiên bắt chuyện. Cô theo phản xạ quay đầu về phía phát ra âm thanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.