Chương 21: Muốn hại chết con tôi
Loan Thiên Bình
11/04/2024
Một bóng đen đi qua ở bên ngoài hành lang, khi đi ngang phòng của Dương Mộc Thanh cô liền cảm nhận được khí tức của người bên ngoài khác với người bình thường. Cô đưa tay phải giựt ống đang truyền nước biển trên tay ra rồi bước xuống chuẩn bị đi ra ngoài đuổi theo. Đàm Mạnh Hùng ngồi ở bên nhìn thấy động tác của cô cũng không biết cô định làm gì, hắn đứng dậy theo.
- Cô định đi đâu?
Nhưng cô không trả lời mà nhanh chóng chạy ra ngoài, ở cuối dãy hành lang phòng bệnh cô nhìn thấy một cô gái. Sau tấm lưng ấy chỉ là một màu đen kịt. Cô xác định được mục tiêu liền đuổi theo. Cô vừa đi vừa vận dụng tinh thần lực che giấu đi khí tức của mình, do hơi thở của cô khá đặc biệt sợ rằng đối phương phát hiện mà chạy đi mất. Mà lúc này Đàm Mạnh Hùng cũng đuổi theo kịp cô, tay đặt lên vai cô.
- Cô đang theo dõi ai à?
Hiện tại hai người đang đứng nép vào một góc khuất gần lối thoát hiểm chỉ ló mỗi cái đầu ra để nhìn tình hình. Ở đây là khoa nhi, cô gái lúc nãy chỉ đứng đó nhìn vào bên trong, chỉ khoảng năm phút thì người đó đã rời đi. Cô nhướn mi nhìn thấy người đã đi trong lòng đang suy nghĩ có nên đuổi theo nữa không thì bên trong người nhà của bệnh nhân chạy ra hô to
- Bác sĩ, y tá! Có ai ở đây không mau đến giúp con tôi.
Người đàn ông chạy nhanh đến phòng bác sĩ trực ca gấp gáp muốn bác sĩ đến xem tình hình con của mình, vừa chạy vừa nói tình trạng của đứa bé.
- Nó đang nằm ngủ thì đột nhiên cơ thể căng cứng hai tay ôm lấy cổ mà ngẩng đầu lên như đang mắc nghẹn gì vậy. Môi nó tím tái hết rồi. Mau lên đi!
Chết tiệt! Dương Mộc Thanh đành từ bỏ việc bám theo cô gái đó mà nhanh chân chạy về phía phòng bệnh.
Bác sĩ đang cấp cứu cho đứa trẻ theo phương pháp 5-5. Tức là vỗ vào lưng vùng giữa hai xương vai 5 lần, và ấn mạnh vào bụng 5 lần( liệu pháp heimlich). Thực hiện luân phiên việc vỗ lưng và ấn bụng cho đến khi vật thể rơi ra. Nhưng việc này càng kéo dài đứa bé có nguy cơ chết cho thiếu dưỡng khí mất. Chuyện này không thể chậm trễ Dương Mộc Thanh đi đến đẩy vị bác sĩ ra, không có thời gian giải thích cô đặt đứa bé nằm ngửa lại trên giường. Dồn nội lực vào bàn tay phải rồi đưa từ ngực lên cổ. Như có lực đẩy từ bên trong, cô bé ngồi nửa người dậy, mặt quay sang một bên nôn ra thứ dịch nhầy sền sệt hơi đục. Cha của đứa bé thấy tự nhiên từ đâu xuất hiện ra cô gái này lại cản trở bác sĩ cứu con của ông nên liền tức giận nắm lấy bả vai của cô đẩy mạnh người cô ra.
- Cô đang làm cái quái gì vậy hả? Mau tránh ra cho bác sĩ làm! Muốn hại chết nó hay gì! Ông còn đứng đó làm gì mau làm tiếp đi chứ!
Cũng không thể trách người giám hộ được vì thực tế mà nói ở đây ngoài cô ra thì mọi người đều không thấy đứa bé nôn ra được chất nhầy đó ra ngoài, họ chỉ thấy cô bé nôn khan vài cái mà thôi. Nên người cha gấp gáp đẩy cô ra là chuyện bình thường, cũng may là cô kịp thời ra tay không thì e là đến bác sĩ cũng không cứu nổi.
Đứa bé nôn ra được chất nhầy làm nghẹt cổ của mình ra nên sắc mặt dần trở nên hồng hào. Bác sĩ khi đến muốn cấp cứu tiếp cũng không có chuyện cho mình nữa rồi.
- Đứa bé đã qua cơn nguy kịch rồi xin người nhà yên tâm.
- Chuyện này là sao? Mới vừa rồi con bé còn khó thở vậy mà?
- Trước mắt chúng tôi sẽ theo dõi thêm, con nghỉ ngơi đi nhé!
Khi vị bác sĩ xoay người đi ra ngoài cô và hắn cũng đi theo sau. Mặc dù có chút hoài nghi nhưng ông cũng không có chứng cứ gì chứng minh cho việc cô gái này đã làm gì để đứa bé không còn mắc nghẹn nữa và có thật sự đã mắc nghẹn vật gì ở cổ không. Nên chỉ đành theo dõi thêm tình hình sức khoẻ của đứa bé vậy. Đàm Mạnh Hùng cứ nghĩ cô sẽ đi về phòng nhưng không ngờ cô lại rẽ trái đi về hướng cô gái lúc nãy rời đi.
- Nghe thiên hạ kháo nhau rằng ngươi rất có năng lực vậy có thể tra ra cô gái vừa rồi ở đâu không?
- Cô muốn biết để làm gì?
- Làm được hay không?
- Tôi giúp cô cũng được nhưng mà có qua phải có lại đúng không?
Đúng là phàm nhân. Thế giới quan của cô và hắn khác biệt hoàn toàn. Nếu việc cô có thể giúp cô liền giúp không cần phải nhận lại điều gì. Chuyện của hắn vốn dĩ là việc cần cô phải ra tay cho dù hắn không nói cô cũng chủ động giúp đỡ. Nhưng tên này làm mình thấy ghét quá đi.
- Được thôi, chuyện của ngươi ta sẽ tìm cách giải quyết. Nhưng nói trước với ngươi hiện tại năng lực của ta chưa khôi phục hoàn toàn nên ngươi phải đợi thêm một thời gian nữa.
- Không sao! Chỉ cần cô đồng ý tôi có thể đợi.
- Phải điều tra nhanh chỗ của cô gái đó, tôi cần quan sát hành động của cô ấy để đưa ra phán đoán. Chuyện này liên quan đến tính mạng con người nên mong ngươi làm việc năng suất một chút.
Sau hắn thấy cô bắt đầu giống sếp còn mình là trợ lý của cô vậy nhỉ? Không đúng, nói không chừng cô còn chẳng thèm xem hắn là trợ lý mà là tên sai vặt thì không phải là thảm hơn sao?
- Cô định đi đâu?
Nhưng cô không trả lời mà nhanh chóng chạy ra ngoài, ở cuối dãy hành lang phòng bệnh cô nhìn thấy một cô gái. Sau tấm lưng ấy chỉ là một màu đen kịt. Cô xác định được mục tiêu liền đuổi theo. Cô vừa đi vừa vận dụng tinh thần lực che giấu đi khí tức của mình, do hơi thở của cô khá đặc biệt sợ rằng đối phương phát hiện mà chạy đi mất. Mà lúc này Đàm Mạnh Hùng cũng đuổi theo kịp cô, tay đặt lên vai cô.
- Cô đang theo dõi ai à?
Hiện tại hai người đang đứng nép vào một góc khuất gần lối thoát hiểm chỉ ló mỗi cái đầu ra để nhìn tình hình. Ở đây là khoa nhi, cô gái lúc nãy chỉ đứng đó nhìn vào bên trong, chỉ khoảng năm phút thì người đó đã rời đi. Cô nhướn mi nhìn thấy người đã đi trong lòng đang suy nghĩ có nên đuổi theo nữa không thì bên trong người nhà của bệnh nhân chạy ra hô to
- Bác sĩ, y tá! Có ai ở đây không mau đến giúp con tôi.
Người đàn ông chạy nhanh đến phòng bác sĩ trực ca gấp gáp muốn bác sĩ đến xem tình hình con của mình, vừa chạy vừa nói tình trạng của đứa bé.
- Nó đang nằm ngủ thì đột nhiên cơ thể căng cứng hai tay ôm lấy cổ mà ngẩng đầu lên như đang mắc nghẹn gì vậy. Môi nó tím tái hết rồi. Mau lên đi!
Chết tiệt! Dương Mộc Thanh đành từ bỏ việc bám theo cô gái đó mà nhanh chân chạy về phía phòng bệnh.
Bác sĩ đang cấp cứu cho đứa trẻ theo phương pháp 5-5. Tức là vỗ vào lưng vùng giữa hai xương vai 5 lần, và ấn mạnh vào bụng 5 lần( liệu pháp heimlich). Thực hiện luân phiên việc vỗ lưng và ấn bụng cho đến khi vật thể rơi ra. Nhưng việc này càng kéo dài đứa bé có nguy cơ chết cho thiếu dưỡng khí mất. Chuyện này không thể chậm trễ Dương Mộc Thanh đi đến đẩy vị bác sĩ ra, không có thời gian giải thích cô đặt đứa bé nằm ngửa lại trên giường. Dồn nội lực vào bàn tay phải rồi đưa từ ngực lên cổ. Như có lực đẩy từ bên trong, cô bé ngồi nửa người dậy, mặt quay sang một bên nôn ra thứ dịch nhầy sền sệt hơi đục. Cha của đứa bé thấy tự nhiên từ đâu xuất hiện ra cô gái này lại cản trở bác sĩ cứu con của ông nên liền tức giận nắm lấy bả vai của cô đẩy mạnh người cô ra.
- Cô đang làm cái quái gì vậy hả? Mau tránh ra cho bác sĩ làm! Muốn hại chết nó hay gì! Ông còn đứng đó làm gì mau làm tiếp đi chứ!
Cũng không thể trách người giám hộ được vì thực tế mà nói ở đây ngoài cô ra thì mọi người đều không thấy đứa bé nôn ra được chất nhầy đó ra ngoài, họ chỉ thấy cô bé nôn khan vài cái mà thôi. Nên người cha gấp gáp đẩy cô ra là chuyện bình thường, cũng may là cô kịp thời ra tay không thì e là đến bác sĩ cũng không cứu nổi.
Đứa bé nôn ra được chất nhầy làm nghẹt cổ của mình ra nên sắc mặt dần trở nên hồng hào. Bác sĩ khi đến muốn cấp cứu tiếp cũng không có chuyện cho mình nữa rồi.
- Đứa bé đã qua cơn nguy kịch rồi xin người nhà yên tâm.
- Chuyện này là sao? Mới vừa rồi con bé còn khó thở vậy mà?
- Trước mắt chúng tôi sẽ theo dõi thêm, con nghỉ ngơi đi nhé!
Khi vị bác sĩ xoay người đi ra ngoài cô và hắn cũng đi theo sau. Mặc dù có chút hoài nghi nhưng ông cũng không có chứng cứ gì chứng minh cho việc cô gái này đã làm gì để đứa bé không còn mắc nghẹn nữa và có thật sự đã mắc nghẹn vật gì ở cổ không. Nên chỉ đành theo dõi thêm tình hình sức khoẻ của đứa bé vậy. Đàm Mạnh Hùng cứ nghĩ cô sẽ đi về phòng nhưng không ngờ cô lại rẽ trái đi về hướng cô gái lúc nãy rời đi.
- Nghe thiên hạ kháo nhau rằng ngươi rất có năng lực vậy có thể tra ra cô gái vừa rồi ở đâu không?
- Cô muốn biết để làm gì?
- Làm được hay không?
- Tôi giúp cô cũng được nhưng mà có qua phải có lại đúng không?
Đúng là phàm nhân. Thế giới quan của cô và hắn khác biệt hoàn toàn. Nếu việc cô có thể giúp cô liền giúp không cần phải nhận lại điều gì. Chuyện của hắn vốn dĩ là việc cần cô phải ra tay cho dù hắn không nói cô cũng chủ động giúp đỡ. Nhưng tên này làm mình thấy ghét quá đi.
- Được thôi, chuyện của ngươi ta sẽ tìm cách giải quyết. Nhưng nói trước với ngươi hiện tại năng lực của ta chưa khôi phục hoàn toàn nên ngươi phải đợi thêm một thời gian nữa.
- Không sao! Chỉ cần cô đồng ý tôi có thể đợi.
- Phải điều tra nhanh chỗ của cô gái đó, tôi cần quan sát hành động của cô ấy để đưa ra phán đoán. Chuyện này liên quan đến tính mạng con người nên mong ngươi làm việc năng suất một chút.
Sau hắn thấy cô bắt đầu giống sếp còn mình là trợ lý của cô vậy nhỉ? Không đúng, nói không chừng cô còn chẳng thèm xem hắn là trợ lý mà là tên sai vặt thì không phải là thảm hơn sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.