Chương 20: Phiên ngoại 1: Khang Ninh (6)
Chức Nhĩ
22/09/2022
Công chúa xuất giá chính là chuyện lớn, Chương Cảnh Hành ban cho Khang Ninh phủ công chúa, quy mô so với những công chúa triều trước thì lớn hơn rất nhiều.
Đêm tân hôn, Khang Ninh túm lấy cổ áo Chúc Dung uy hiếp hắn không được đổi ý, không được nạp thiếp, không được đến mấy nơi như thanh lâu kỹ viện.
Chúc Dung cười hôn lên khóe miệng nàng, giọng nói dịu dàng có thể làm chết người: "Thần tuân mệnh."
Hôn sau, Khang Ninh vẫn theo thường lệ vào cung thăm mẫu phi, thăm Trần Hoa Uyển, thăm Chương Thừa Hãn.
Mùa thu năm Cảnh Huy thứ ba mươi chín, Khang Ninh sinh hạ một bé gái, đặt tên là Chi Dao.
Mùa xuân năm Cảnh Huy thứ bốn mươi mốt, Chi Dao chạy vào Phượng Tê Cung, Khang Ninh vào tìm, thấy hậu viện có cả một rừng hoa quế, cành lá sum suê tươi tốt.
Cùng năm đó, Đức Khôn cung gặp hỏa hoạn, gió vừa đổi hướng, lửa đã bắt sang Phượng Tê Cung, hoàng đế đang thiết triều vội vã chạy đến gọi người dập lửa, nhưng cả một tòa cung vũ đã bị cháy sạch không còn gì.
Hoàng đế từ đây bệnh không dậy nổi.
Khi Khang Ninh tiến cung, hoàng đế đang ngồi trên chiếc giường quý phi ở hậu viện Phượng Tê Cung, trong lòng ôm một cái hộp gỗ, bên cạnh là một đĩa bánh hoa quế, trầm mặc nhìn những nhành cây đã bị cháy nham nhở, thấy nàng đến cũng không có phản ứng.
Một lát sau Chương Thừa Hãn cũng tới, Chương Cảnh Hành cuối cùng cũng cử động, nhìn hắn cười cười, Khang Ninh đột nhiên phát hiện ra phụ hoàng già rồi, bên thái dương đã lấm tấm tóc bạc, giọng nói cũng có chút khàn khàn: "Trẫm muốn đi tìm mẫu hậu của con, mấy năm nay ta đối xử với con không tốt, chắc nàng giận ta lắm."
"Uyển Nhi... trẫm rất nhớ nàng."
Khang Ninh quỳ trên mặt đất, nghe Toàn công công đứng bên cạnh giọng nói run rẩy kêu lên: "Bệ hạ hoăng."
Khang Ninh cầm lấy hộp gỗ, hoa văn trên hộp đã bị vuốt ve nhiều đến mức nhìn không rõ, trong hộp là một đoạn tóc được buộc bằng dây tơ hồng, còn có một tấm thiếp canh.
Vĩnh kết đồng hảo, hộ khanh trường ninh. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.
Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.
Khang Ninh nhớ tới tết Vu Lan năm ấy, nàng đã nhìn thấy trên bức họa hoàng hậu trong Phượng Tê Cung, trên hết rương này đến rương khác cất đầy kinh phật chép bằng chữ khải nhỏ xinh trong thư phòng, thậm chí cả trên bàn giấy đều tràn ngập tám chữ này.
Lúc ấy nàng không hiểu, chữ của phụ hoàng rõ ràng đẹp như vậy, vì sao còn phải phỏng theo chữ của người khác, nàng còn hỏi mẫu hậu, này tám chữ là ai viết.
Đây là lời hứa hẹn đối với một người, là lời thề nguyền thành kính thiêng liêng nhất.
Khang Ninh trước kia vẫn luôn cảm thấy, phụ hoàng là người không có tình cảm, nàng lớn như vậy rồi, số lần nhìn thấy phụ hoàng cười còn chưa đếm đủ một bàn tay, nhưng mẫu phi nói, phụ hoàng cười rộ lên cực kỳ đẹp, trong ánh mắt tựa như có hàng nghìn hàng vạn ngôi sao vậy, lúc người nhìn hoàng hậu nương nương thì lại dịu dàng vô hạn như đang đối đãi với vật báu tôn quý nhất thế gian.
Nhưng mà về sau, toàn bộ ánh sao trong mắt phụ hoàn đều rơi xuống, kể từ đó, người không hề cười thêm một lần nào nữa.
Người đã đem tất cả tình cảm của mình đặt lên người của hoàng hậu nương nương, đem sức lực cả cuộc đời này để yêu nàng, tình yêu này từ đầu tới cuối chỉ dành cho một người duy nhất, khiến cho người khác vĩnh viễn không có được một phân.
Sau khi phụ hoàng ly thế, mẫu phi trấn định chủ trì lễ tang, Chương Thừa Hãn kế thừa ngôi vị hoàng đế, sửa quốc hiệu thành Đức Thịnh.
Đích nữ của Trần thị Trần Hoa Uyển được phong làm hoàng hậu, đại điển sắc phong cử hành sau quốc tang ba năm.
Thục quý phi trở thành Thục thái phi, Khang Ninh từ công chúa biến thành Trưởng công chúa.
Mùa hạ năm Đức Thịnh thứ hai, hoàng hậu sinh đích tử, tên độc một chữ "Trạm".
Triệu đại tiểu thư sau khi tiến cung thăm hoàng trưởng tử thì về nhà uống thuốc độc tự sát, trước khi chết người mặc một chiếc váy dài màu cam thời còn xuân thì, trên cổ đeo một chiếc còi màu xanh.
Khi Khang Ninh tiến cung vấn an mẫu phi, cũng cầm theo lá thư Triệu di mẫu ngày ấy đến phó thác cho nàng đưa cho mẫu phi.
Mẫu phi cầm bức thư còn chưa mở ra hốc mắt đã đỏ lên, còn nói bức thư này người không thể đọc.
Khang Ninh biết Triệu di mẫu muốn đem bức thư này giao cho cữu cữu Trần gia ngày ấy đứng trước cửa lớn Triệu phủ. Nhưng cùng ngày nàng tự sát, cữu cữu Trần gia đã ôm thi thể của nàng đến ven một cái hồ ở vùng ngoại ô mai táng, sau đó cũng uống thuốc độc quyên sinh.
Không khí bi thương dần nhạt đi trong không khí tân niên náo nhiệt, đêm cuối cùng của năm cũ buông xuống, Khang Ninh và hoàng hậu đồng thời lâm bồn, đều là nữ nhi.
Nhị công chúa đặt tên là Nhĩ Niệm, tiểu quận chúa đặt tên là Chi Cẩn.
Năm Thịnh Đức thứ sáu, hoàng hậu sinh hạ tam hoàng tử, đặt tên một chữ duy nhất "Tuân".
Năm Đức Thịnh thứ tám, Khang Ninh sinh hạ tiểu quận vương, đặt tên là Trạch Dật.
Mùa xuân năm Thịnh Đức thứ mười ba, Thục thái phi đón sinh nhật năm mươi tuổi,
Khang Ninh mang theo ba đứa nhỏ tiến cung mừng thọ người.
Ồn ào cả ngày, sau đứa trẻ chơi đùa đã mệt liền ngủ thiếp đi, để lại bốn người Khang Ninh, Chúc Dung và đế hậu ngồi cùng Thái phi.
Năm người đang cười nói vui vẻ, có cung nữ dâng lên một mâm bánh hoa quế, Thục thái phi cầm lấy một miếng đưa cho hoàng hậu, cười tủm tỉm nói: "Uyển Nhi mau ăn đi, ngươi thích bánh hoa quế nhất, thừa dịp bệ hạ không ở đây, tranh thủ ăn nhiều một chút."
Trần Hoa Uyển hơi sửng sốt, nhận lấy miếng bánh hoa quế rồi cười gật đầu.
Khang Ninh ngồi bên cạnh nước mắt rơi như mưa.
Lại qua mấy ngày, Thục thái phi bệnh nặng, thái y bảo rằng người không còn ý muốn sống tiếp nữa.
Mấy ngày nay Khang Ninh đều trông nom bên cạnh Thục thái phi, người khi thì tỉnh táo khi thì hồ đồ, hồ đồ nhận lầm đế hậu thành tiên đế và tiên hoàng hậu, nói chuyện cùng với bọn họ, bảo bọn họ đừng cãi nhau, phải vĩnh viễn ở bên nhau.
Trước khi lâm chung Thục thái phi lại vô cùng tỉnh táo, người nắm lấy tay Khang Ninh dịu dàng nhìn nàng: "Đã làm mẹ của ba đứa trẻ rồi, sao vẫn còn thích khóc nhè như vậy?"
Khang Ninh khóc lóc van cầu người đừng rời đi, mấy lần cũng nói không ra lời, Chúc Dung lặng lẽ ôm nàng không nói lời nào.
Thục thái phi nói với Khang Ninh, bộ dáng nàng khóc lóc bây giờ cực kỳ giống tiên hoàng hậu lúc Thái hậu ly thế.
Tiên hoàng hậu cũng là một đứa trẻ thích khóc nhè, ngày ấy bởi vì miệng vết thương bị đau mà khóc một canh giờ.
"Đứa trẻ Triệu Uyển Nhi này rõ ràng là giả vờ ngốc nghếch, nàng đâu phải vì đau mà khóc, rõ ràng là không được gặp trưởng tỷ nên mới lấy lý do ấy mà khóc."
Nàng cho rằng nàng giấu được tất cả mọi người, nhưng thật ra lại chẳng giấu được ai cả, lúc Thục thái phi cười cười nói câu này, toàn bộ đôi mắt đều hiện rõ vẻ đau lòng.
Thục thái phi nói với Khang Ninh rất nhiều chuyện về hoàng hậu và tiên đế.
Cuối cùng, giọng nói dần dần nhỏ đi, cũng dần mang theo tiếng nức nở.
"Ta biết Uyển Nhi thăng chức cho ta là muốn bồi thường ta mất đi đứa bé kia, còn đưa con đến bên cạnh ta. Nàng là người thiện lương như vậy, ta nỡ lòng nào mà tranh đoạt tiên đế cùng nàng."
"Trần gia ta một lòng trung thành, nhưng bệ hạ hắn đề phòng ta, đề phòng ta cả một đời, hắn chưa từng tin tưởng ta."
Thục thái phi nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ hồi lâu, lặng lẽ mỉm cười, giống như đột nhiên nhìn thấy thứ gì rất đẹp đẽ.
"Ngày ấy hắn giẫm lên hoa đào, đi giữa tiếng thỉnh an của muôn người mà đến, tức giận đánh chết tất cả cung nhân, ta đã thật sự tưởng rằng hắn làm vậy là vì ta, nhưng chung quy vẫn chỉ là ta tự mình mơ tưởng."
"Là từng yêu... từ trước đến giờ vẫn luôn yêu như thế."
Khang Ninh dựa vào lòng Chúc Dung khóc không thành tiếng.
Đêm tân hôn, Khang Ninh túm lấy cổ áo Chúc Dung uy hiếp hắn không được đổi ý, không được nạp thiếp, không được đến mấy nơi như thanh lâu kỹ viện.
Chúc Dung cười hôn lên khóe miệng nàng, giọng nói dịu dàng có thể làm chết người: "Thần tuân mệnh."
Hôn sau, Khang Ninh vẫn theo thường lệ vào cung thăm mẫu phi, thăm Trần Hoa Uyển, thăm Chương Thừa Hãn.
Mùa thu năm Cảnh Huy thứ ba mươi chín, Khang Ninh sinh hạ một bé gái, đặt tên là Chi Dao.
Mùa xuân năm Cảnh Huy thứ bốn mươi mốt, Chi Dao chạy vào Phượng Tê Cung, Khang Ninh vào tìm, thấy hậu viện có cả một rừng hoa quế, cành lá sum suê tươi tốt.
Cùng năm đó, Đức Khôn cung gặp hỏa hoạn, gió vừa đổi hướng, lửa đã bắt sang Phượng Tê Cung, hoàng đế đang thiết triều vội vã chạy đến gọi người dập lửa, nhưng cả một tòa cung vũ đã bị cháy sạch không còn gì.
Hoàng đế từ đây bệnh không dậy nổi.
Khi Khang Ninh tiến cung, hoàng đế đang ngồi trên chiếc giường quý phi ở hậu viện Phượng Tê Cung, trong lòng ôm một cái hộp gỗ, bên cạnh là một đĩa bánh hoa quế, trầm mặc nhìn những nhành cây đã bị cháy nham nhở, thấy nàng đến cũng không có phản ứng.
Một lát sau Chương Thừa Hãn cũng tới, Chương Cảnh Hành cuối cùng cũng cử động, nhìn hắn cười cười, Khang Ninh đột nhiên phát hiện ra phụ hoàng già rồi, bên thái dương đã lấm tấm tóc bạc, giọng nói cũng có chút khàn khàn: "Trẫm muốn đi tìm mẫu hậu của con, mấy năm nay ta đối xử với con không tốt, chắc nàng giận ta lắm."
"Uyển Nhi... trẫm rất nhớ nàng."
Khang Ninh quỳ trên mặt đất, nghe Toàn công công đứng bên cạnh giọng nói run rẩy kêu lên: "Bệ hạ hoăng."
Khang Ninh cầm lấy hộp gỗ, hoa văn trên hộp đã bị vuốt ve nhiều đến mức nhìn không rõ, trong hộp là một đoạn tóc được buộc bằng dây tơ hồng, còn có một tấm thiếp canh.
Vĩnh kết đồng hảo, hộ khanh trường ninh. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.
Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.
Khang Ninh nhớ tới tết Vu Lan năm ấy, nàng đã nhìn thấy trên bức họa hoàng hậu trong Phượng Tê Cung, trên hết rương này đến rương khác cất đầy kinh phật chép bằng chữ khải nhỏ xinh trong thư phòng, thậm chí cả trên bàn giấy đều tràn ngập tám chữ này.
Lúc ấy nàng không hiểu, chữ của phụ hoàng rõ ràng đẹp như vậy, vì sao còn phải phỏng theo chữ của người khác, nàng còn hỏi mẫu hậu, này tám chữ là ai viết.
Đây là lời hứa hẹn đối với một người, là lời thề nguyền thành kính thiêng liêng nhất.
Khang Ninh trước kia vẫn luôn cảm thấy, phụ hoàng là người không có tình cảm, nàng lớn như vậy rồi, số lần nhìn thấy phụ hoàng cười còn chưa đếm đủ một bàn tay, nhưng mẫu phi nói, phụ hoàng cười rộ lên cực kỳ đẹp, trong ánh mắt tựa như có hàng nghìn hàng vạn ngôi sao vậy, lúc người nhìn hoàng hậu nương nương thì lại dịu dàng vô hạn như đang đối đãi với vật báu tôn quý nhất thế gian.
Nhưng mà về sau, toàn bộ ánh sao trong mắt phụ hoàn đều rơi xuống, kể từ đó, người không hề cười thêm một lần nào nữa.
Người đã đem tất cả tình cảm của mình đặt lên người của hoàng hậu nương nương, đem sức lực cả cuộc đời này để yêu nàng, tình yêu này từ đầu tới cuối chỉ dành cho một người duy nhất, khiến cho người khác vĩnh viễn không có được một phân.
Sau khi phụ hoàng ly thế, mẫu phi trấn định chủ trì lễ tang, Chương Thừa Hãn kế thừa ngôi vị hoàng đế, sửa quốc hiệu thành Đức Thịnh.
Đích nữ của Trần thị Trần Hoa Uyển được phong làm hoàng hậu, đại điển sắc phong cử hành sau quốc tang ba năm.
Thục quý phi trở thành Thục thái phi, Khang Ninh từ công chúa biến thành Trưởng công chúa.
Mùa hạ năm Đức Thịnh thứ hai, hoàng hậu sinh đích tử, tên độc một chữ "Trạm".
Triệu đại tiểu thư sau khi tiến cung thăm hoàng trưởng tử thì về nhà uống thuốc độc tự sát, trước khi chết người mặc một chiếc váy dài màu cam thời còn xuân thì, trên cổ đeo một chiếc còi màu xanh.
Khi Khang Ninh tiến cung vấn an mẫu phi, cũng cầm theo lá thư Triệu di mẫu ngày ấy đến phó thác cho nàng đưa cho mẫu phi.
Mẫu phi cầm bức thư còn chưa mở ra hốc mắt đã đỏ lên, còn nói bức thư này người không thể đọc.
Khang Ninh biết Triệu di mẫu muốn đem bức thư này giao cho cữu cữu Trần gia ngày ấy đứng trước cửa lớn Triệu phủ. Nhưng cùng ngày nàng tự sát, cữu cữu Trần gia đã ôm thi thể của nàng đến ven một cái hồ ở vùng ngoại ô mai táng, sau đó cũng uống thuốc độc quyên sinh.
Không khí bi thương dần nhạt đi trong không khí tân niên náo nhiệt, đêm cuối cùng của năm cũ buông xuống, Khang Ninh và hoàng hậu đồng thời lâm bồn, đều là nữ nhi.
Nhị công chúa đặt tên là Nhĩ Niệm, tiểu quận chúa đặt tên là Chi Cẩn.
Năm Thịnh Đức thứ sáu, hoàng hậu sinh hạ tam hoàng tử, đặt tên một chữ duy nhất "Tuân".
Năm Đức Thịnh thứ tám, Khang Ninh sinh hạ tiểu quận vương, đặt tên là Trạch Dật.
Mùa xuân năm Thịnh Đức thứ mười ba, Thục thái phi đón sinh nhật năm mươi tuổi,
Khang Ninh mang theo ba đứa nhỏ tiến cung mừng thọ người.
Ồn ào cả ngày, sau đứa trẻ chơi đùa đã mệt liền ngủ thiếp đi, để lại bốn người Khang Ninh, Chúc Dung và đế hậu ngồi cùng Thái phi.
Năm người đang cười nói vui vẻ, có cung nữ dâng lên một mâm bánh hoa quế, Thục thái phi cầm lấy một miếng đưa cho hoàng hậu, cười tủm tỉm nói: "Uyển Nhi mau ăn đi, ngươi thích bánh hoa quế nhất, thừa dịp bệ hạ không ở đây, tranh thủ ăn nhiều một chút."
Trần Hoa Uyển hơi sửng sốt, nhận lấy miếng bánh hoa quế rồi cười gật đầu.
Khang Ninh ngồi bên cạnh nước mắt rơi như mưa.
Lại qua mấy ngày, Thục thái phi bệnh nặng, thái y bảo rằng người không còn ý muốn sống tiếp nữa.
Mấy ngày nay Khang Ninh đều trông nom bên cạnh Thục thái phi, người khi thì tỉnh táo khi thì hồ đồ, hồ đồ nhận lầm đế hậu thành tiên đế và tiên hoàng hậu, nói chuyện cùng với bọn họ, bảo bọn họ đừng cãi nhau, phải vĩnh viễn ở bên nhau.
Trước khi lâm chung Thục thái phi lại vô cùng tỉnh táo, người nắm lấy tay Khang Ninh dịu dàng nhìn nàng: "Đã làm mẹ của ba đứa trẻ rồi, sao vẫn còn thích khóc nhè như vậy?"
Khang Ninh khóc lóc van cầu người đừng rời đi, mấy lần cũng nói không ra lời, Chúc Dung lặng lẽ ôm nàng không nói lời nào.
Thục thái phi nói với Khang Ninh, bộ dáng nàng khóc lóc bây giờ cực kỳ giống tiên hoàng hậu lúc Thái hậu ly thế.
Tiên hoàng hậu cũng là một đứa trẻ thích khóc nhè, ngày ấy bởi vì miệng vết thương bị đau mà khóc một canh giờ.
"Đứa trẻ Triệu Uyển Nhi này rõ ràng là giả vờ ngốc nghếch, nàng đâu phải vì đau mà khóc, rõ ràng là không được gặp trưởng tỷ nên mới lấy lý do ấy mà khóc."
Nàng cho rằng nàng giấu được tất cả mọi người, nhưng thật ra lại chẳng giấu được ai cả, lúc Thục thái phi cười cười nói câu này, toàn bộ đôi mắt đều hiện rõ vẻ đau lòng.
Thục thái phi nói với Khang Ninh rất nhiều chuyện về hoàng hậu và tiên đế.
Cuối cùng, giọng nói dần dần nhỏ đi, cũng dần mang theo tiếng nức nở.
"Ta biết Uyển Nhi thăng chức cho ta là muốn bồi thường ta mất đi đứa bé kia, còn đưa con đến bên cạnh ta. Nàng là người thiện lương như vậy, ta nỡ lòng nào mà tranh đoạt tiên đế cùng nàng."
"Trần gia ta một lòng trung thành, nhưng bệ hạ hắn đề phòng ta, đề phòng ta cả một đời, hắn chưa từng tin tưởng ta."
Thục thái phi nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ hồi lâu, lặng lẽ mỉm cười, giống như đột nhiên nhìn thấy thứ gì rất đẹp đẽ.
"Ngày ấy hắn giẫm lên hoa đào, đi giữa tiếng thỉnh an của muôn người mà đến, tức giận đánh chết tất cả cung nhân, ta đã thật sự tưởng rằng hắn làm vậy là vì ta, nhưng chung quy vẫn chỉ là ta tự mình mơ tưởng."
"Là từng yêu... từ trước đến giờ vẫn luôn yêu như thế."
Khang Ninh dựa vào lòng Chúc Dung khóc không thành tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.