Chương 17: Thất lạc
Hành giả trên đồi đá đỏ
30/06/2018
Trong một căn nhà tranh mái lá nho nhỏ, một đứa trẻ 6 tuổi có ngũ quan
đoan chính đang hôn mê trên một chiếc giường tre. Y phục của cậu bé vô
cùng tinh xảo, con rồng đỏ uốn lượn trên áo bào được thêu một cách hoàn
hảo đến từng đường kim mũi chỉ.
Khí chất bất phàm của đứa bé khiến cho ông lão đang bắt mạch xem bệnh có chút ngơ ngác. Một đứa trẻ khác cũng chừng 6 tuổi đứng bên cạnh giường, tò mò nhìn người nằm trên giường:
"Gia gia, khi nào thì hắn sẽ tỉnh lại vậy?"
Trong lúc câu cá bên sông, hắn thấy đứa bé này trôi từ đầu nguồn xuống nên vội chạy về làng, kêu người đến vớt lên. Ở trong thôn nhỏ này chỉ có chừng 10 hộ gia đình, trẻ con cùng lứa để chơi chung cũng không nhiều nên hắn rất mong "người bạn mới" này sớm tỉnh lại.
Cảm nhận được mạch đập hùng mạnh của đứa trẻ, ông thở phào nhẹ nhõm.
Đứa trẻ này rõ ràng là một tu sĩ, tuổi còn nhỏ mà kinh mạch đã vô cùng mạnh mẽ; lúc ông muốn châm kim cứu tỉnh hắn thì dù ông có cố đến đâu, kim cũng không thể đâm vào làn da như bạch ngọc kia. Trang phục trên người chắn chắn không phải được làm từ tơ lụa bình thường của phàm nhân, hình thêu huyết long trên áo bào có đôi lúc cử động trở mình, đôi mắt rồng nhìn ông chằm chằm.
Đây rõ ràng là con cháu của tiên gia, đệ tử đại tông môn. Nếu như đứa trẻ này xảy ra chuyện gì ở nơi đây, thì cái thôn nhỏ này khó tránh khỏi lửa giận của các tiên nhân.
Đứa bé nằm trên giường từ từ mở mắt ra, hắn nhìn trần nhà lợp lá. Gương mặt có chút mờ mịt, hắn quay sang nhìn ông lão và đứa trẻ, một đứng một ngồi bên cạnh giường:
"Ta là ai? Đây là đâu?"
Ông lão vội đứng lên, cúi người:
"Tiên nhân, ngài đang ở Lạc Nhạn thôn, thuộc quản hạt của Cự Kiếm môn..."
Đứa trẻ ngồi trên giường trầm ngâm trong chốc lát rồi ôm đầu, nét mặt vô cùng thống khổ. Ông lão hoảng hốt, lo lắng nói:
"Tiên nhân, ngài đã hôn mê hơn 5 ngày, giờ mới tỉnh dậy, thần trí hẳn còn chưa hoàn toàn hồi phục. Mong ngài hãy sớm nghỉ ngơi."
Thấy gia gia của mình cung kính với "người bạn mới" như vậy, đứa trẻ đứng bên cạnh nhất thời không biết nói gì. Sau đó hắn lại thấy tên kia hình như đang rất đau đớn nên định tiến lên an ủi. Thấy vậy, gia gia hắn hoảng sợ, kéo tay hắn lại, rồi vội vàng cùng hắn rời khỏi nhà tranh.
Đứa trẻ ngồi ôm đầu trên giường, một hồi sau đó gương mặt nhợt nhạt thì thào:
"Ta là... tiểu hòa thượng..."
----------
Cả Huyền Ma cung lúc này đang vô cùng rối loạn bởi vì tin tức Huyền Tĩnh mất tích. Ở bên trong Trưởng Lão đường lúc này, Huyền Mục cung chủ đang hội họp cùng các trưởng lão và chấp pháp. Thương Lục trưởng lão đang quỳ trên đất nghe cung chủ tức giận quát tháo:
"Thương Lục, ta đã bảo ngươi phải theo sát hắn, bảo vệ hắn bằng bất cứ giá nào. Tại sao bây giờ ngươi lại một mình trở lại?"
Thương Lục hai mắt đỏ bừng, hắn hận bản thân mình không đủ cương quyết, lại để tâm trí bị ma âm của thiếu chủ ảnh hưởng. Sau khi giật mình trấn định lại tâm trí ở trong Quỷ Diện lâm, hắn cùng Bá Văn và Hồng Ly Châu trở về Bích Điệp thành nhưng lại không thấy thiếu chủ đâu, chỉ thấy máu và xác chết khắp nơi. Hắn cố tìm kiếm phụ cận nhưng vẫn không tìm được tung tích của thiếu chủ nên đành trở lại Huyền Ma cung nhận tội.
Gương mặt hắn từ giận dữ chuyển sang kiên quyết, Thương Lục rút kiếm từ sau lưng, rồi không chút do dự hướng ngực của mình mà đâm tới. Hồng Liên ngồi gần đó nhíu mày, tay búng nhẹ, một sợi tơ từ trong tay áo nhanh chóng bay ra quấn quanh kiếm của Thương Lục, ngăn kiếm đâm xuyên tim.
"Thương Lục trưởng lão, ngươi đừng hồ đồ. Mạng của chúng ta là của cung chủ. Cung chủ chưa cho phép chúng ta được chết, chúng ta không thể chết."
Huyền Mục lão tổ ngồi trên ghế chủ tọa, chống tay bóp trán. Suy nghĩ một lúc lâu sau, lão nói:"Tĩnh nhi chắc chắn không có việc gì. Niết...Tam Sinh đảo vẫn bình thường, Huyền Không trận ở bên trong cũng không có biến hóa, chứng tỏ nó vẫn còn sống khỏe mạnh ở Nhân giới."
"Phái vài người của Địa Khuyết ám tử đi điều tra tung tích. Tuyệt đối không được làm lớn chuyện, không được để lộ chuyện này ra ngoài."
Tiếp đó lão búng tay, một giọt máu từ ngón tay bay ra, lơ lững trước mặt của Thương Lục trưởng lão:
"Ngươi đem máu của ta, liên lạc với Thần Toán tử của Thiên Cơ các, nhanh tìm tung tích của Tĩnh nhi."
----------
Nói đến Thiên Cơ các, Đinh Đinh lúc này đang ngồi kiệu bạc, được khiên bởi khôi lỗi, thẳng tiến Trung Châu. Lần này thiếu nữ này đến Trung Châu không phải là để tham gia Tiên Tâm luận đạo, mà là để kiếm tiền. Mỗi lần luận đạo diễn ra thì đều có rất nhiều người đến tham gia cá cược, hy vọng nhanh chóng làm giàu. Lần nào Thiên Cơ các cũng nhờ đó mà kiếm được rất nhiều tài phú.
"Ách xì! Sao dạo này ta cứ nhảy mũi, hắt xì liên tục thế này chứ. Chẳng lẽ các con bạc ở Trung châu không còn đủ sức nhẫn nại để chờ bổn tiểu thư?"
Ở bên cạnh nàng là tài liệu của các ứng cử viên sáng giá cho các giải quán quân, vị trí thứ hai, cho đến thứ 10. Lúc này trên tay Đinh Đinh là tài liệu của Lăng Vân Sơn. Nàng đảo mắt qua ngọc giản, nghiền ngẫm chốc lát rồi viết xuống:
"Tư chất thiên tài, nhạy bén, vô liêm sỉ. Tên này rất có khả năng trở thành quán quân à."
----------
Cự Kiếm môn là một trong ngũ đại môn phái của Trung châu, nằm ở phía đông Trung châu, ngay cạnh biên giới giữa Trung châu và Đông Hoang. Cự Kiếm môn được bao bọc bởi tường thành khổng lồ, cao như núi, chọc thủng mây trời. Nghe đồn rằng, tòa thành này vốn là một mảnh vỡ của Thiên đình, được chưởng môn các đời của Cự Kiếm môn luyện thành bản mệnh pháp bảo. Tòa Vọng Thiên thành này là tấm khiên chắn bất bại, bảo vệ Trung châu khỏi xâm lược của Đông hoang. Có lẽ bởi vì nằm gần Đông hoang nên Cự Kiếm môn bị lây nhiễm khí thế tàn bạo, hiếu chiến của man tộc.
Phá Thiên kiếm quyết, lực bạt sơn hà.
Môn hạ của Cự Kiếm môn, ai ai cũng đều mang khí thế lẫm liệt, độc cô cầu bại. Tuy nhiên, phần lớn các đệ tử cô độc vì tình thế bắt buộc. Cự Kiếm môn rất thiếu thốn nữ nhân. Nữ tu bình thường không ai chịu nguyện ý gia nhập nơi này. Chỉ cái tên đầy bá khí của công pháp trấn phái, "Phá Thiên kiếm quyết" là đủ để dọa chạy các nữ tu.
Cứ nghĩ đến cảnh tượng một vị tiên tử cả người cơ bắp tràn đầy sức mạnh, dạng chân đứng giữa không trung, hai tay cầm cự kiếm đâm thẳng lên trời hét to "Phá Thiên" là đã thấy rất nhức con mắt. Có lẽ vì số lượng nữ tu thanh tao ủy mị ở Cự Kiếm môn gần như bằng không, nam đệ tử của Cự Kiếm môn rất dễ dính vào bẫy tình khi ra ngoài lịch duyệt. Lăng Vân Sơn là một điển hình.
Lúc này hắn không có tâm tình tu luyện. Hắn cứ suốt ngày đi qua đi lại trong sân, lâu lâu lại cười một mình, thỉnh thoảng còn ngẩn người làm thơ. Hắn đã yêu, hắn yêu say đắm giọng nói hoạt bát trong trẻo như chuông bạc mà hắn nghe được khi đang chạy trốn khỏi Quỷ Diện lâm. Nếu cho hắn thêm một cơ hội nữa, hắn nhất định sẽ đuổi theo nàng, cầu được thấy hình bóng giai nhân.
Kiệu bạc theo mây, cơn mộng trắng
Tiếng lòng than thở, nhớ tiên âm.
Hắn ngâm nga đôi câu, rồi lại thở dài, hỏi thế gian tình là gì.
Khí chất bất phàm của đứa bé khiến cho ông lão đang bắt mạch xem bệnh có chút ngơ ngác. Một đứa trẻ khác cũng chừng 6 tuổi đứng bên cạnh giường, tò mò nhìn người nằm trên giường:
"Gia gia, khi nào thì hắn sẽ tỉnh lại vậy?"
Trong lúc câu cá bên sông, hắn thấy đứa bé này trôi từ đầu nguồn xuống nên vội chạy về làng, kêu người đến vớt lên. Ở trong thôn nhỏ này chỉ có chừng 10 hộ gia đình, trẻ con cùng lứa để chơi chung cũng không nhiều nên hắn rất mong "người bạn mới" này sớm tỉnh lại.
Cảm nhận được mạch đập hùng mạnh của đứa trẻ, ông thở phào nhẹ nhõm.
Đứa trẻ này rõ ràng là một tu sĩ, tuổi còn nhỏ mà kinh mạch đã vô cùng mạnh mẽ; lúc ông muốn châm kim cứu tỉnh hắn thì dù ông có cố đến đâu, kim cũng không thể đâm vào làn da như bạch ngọc kia. Trang phục trên người chắn chắn không phải được làm từ tơ lụa bình thường của phàm nhân, hình thêu huyết long trên áo bào có đôi lúc cử động trở mình, đôi mắt rồng nhìn ông chằm chằm.
Đây rõ ràng là con cháu của tiên gia, đệ tử đại tông môn. Nếu như đứa trẻ này xảy ra chuyện gì ở nơi đây, thì cái thôn nhỏ này khó tránh khỏi lửa giận của các tiên nhân.
Đứa bé nằm trên giường từ từ mở mắt ra, hắn nhìn trần nhà lợp lá. Gương mặt có chút mờ mịt, hắn quay sang nhìn ông lão và đứa trẻ, một đứng một ngồi bên cạnh giường:
"Ta là ai? Đây là đâu?"
Ông lão vội đứng lên, cúi người:
"Tiên nhân, ngài đang ở Lạc Nhạn thôn, thuộc quản hạt của Cự Kiếm môn..."
Đứa trẻ ngồi trên giường trầm ngâm trong chốc lát rồi ôm đầu, nét mặt vô cùng thống khổ. Ông lão hoảng hốt, lo lắng nói:
"Tiên nhân, ngài đã hôn mê hơn 5 ngày, giờ mới tỉnh dậy, thần trí hẳn còn chưa hoàn toàn hồi phục. Mong ngài hãy sớm nghỉ ngơi."
Thấy gia gia của mình cung kính với "người bạn mới" như vậy, đứa trẻ đứng bên cạnh nhất thời không biết nói gì. Sau đó hắn lại thấy tên kia hình như đang rất đau đớn nên định tiến lên an ủi. Thấy vậy, gia gia hắn hoảng sợ, kéo tay hắn lại, rồi vội vàng cùng hắn rời khỏi nhà tranh.
Đứa trẻ ngồi ôm đầu trên giường, một hồi sau đó gương mặt nhợt nhạt thì thào:
"Ta là... tiểu hòa thượng..."
----------
Cả Huyền Ma cung lúc này đang vô cùng rối loạn bởi vì tin tức Huyền Tĩnh mất tích. Ở bên trong Trưởng Lão đường lúc này, Huyền Mục cung chủ đang hội họp cùng các trưởng lão và chấp pháp. Thương Lục trưởng lão đang quỳ trên đất nghe cung chủ tức giận quát tháo:
"Thương Lục, ta đã bảo ngươi phải theo sát hắn, bảo vệ hắn bằng bất cứ giá nào. Tại sao bây giờ ngươi lại một mình trở lại?"
Thương Lục hai mắt đỏ bừng, hắn hận bản thân mình không đủ cương quyết, lại để tâm trí bị ma âm của thiếu chủ ảnh hưởng. Sau khi giật mình trấn định lại tâm trí ở trong Quỷ Diện lâm, hắn cùng Bá Văn và Hồng Ly Châu trở về Bích Điệp thành nhưng lại không thấy thiếu chủ đâu, chỉ thấy máu và xác chết khắp nơi. Hắn cố tìm kiếm phụ cận nhưng vẫn không tìm được tung tích của thiếu chủ nên đành trở lại Huyền Ma cung nhận tội.
Gương mặt hắn từ giận dữ chuyển sang kiên quyết, Thương Lục rút kiếm từ sau lưng, rồi không chút do dự hướng ngực của mình mà đâm tới. Hồng Liên ngồi gần đó nhíu mày, tay búng nhẹ, một sợi tơ từ trong tay áo nhanh chóng bay ra quấn quanh kiếm của Thương Lục, ngăn kiếm đâm xuyên tim.
"Thương Lục trưởng lão, ngươi đừng hồ đồ. Mạng của chúng ta là của cung chủ. Cung chủ chưa cho phép chúng ta được chết, chúng ta không thể chết."
Huyền Mục lão tổ ngồi trên ghế chủ tọa, chống tay bóp trán. Suy nghĩ một lúc lâu sau, lão nói:"Tĩnh nhi chắc chắn không có việc gì. Niết...Tam Sinh đảo vẫn bình thường, Huyền Không trận ở bên trong cũng không có biến hóa, chứng tỏ nó vẫn còn sống khỏe mạnh ở Nhân giới."
"Phái vài người của Địa Khuyết ám tử đi điều tra tung tích. Tuyệt đối không được làm lớn chuyện, không được để lộ chuyện này ra ngoài."
Tiếp đó lão búng tay, một giọt máu từ ngón tay bay ra, lơ lững trước mặt của Thương Lục trưởng lão:
"Ngươi đem máu của ta, liên lạc với Thần Toán tử của Thiên Cơ các, nhanh tìm tung tích của Tĩnh nhi."
----------
Nói đến Thiên Cơ các, Đinh Đinh lúc này đang ngồi kiệu bạc, được khiên bởi khôi lỗi, thẳng tiến Trung Châu. Lần này thiếu nữ này đến Trung Châu không phải là để tham gia Tiên Tâm luận đạo, mà là để kiếm tiền. Mỗi lần luận đạo diễn ra thì đều có rất nhiều người đến tham gia cá cược, hy vọng nhanh chóng làm giàu. Lần nào Thiên Cơ các cũng nhờ đó mà kiếm được rất nhiều tài phú.
"Ách xì! Sao dạo này ta cứ nhảy mũi, hắt xì liên tục thế này chứ. Chẳng lẽ các con bạc ở Trung châu không còn đủ sức nhẫn nại để chờ bổn tiểu thư?"
Ở bên cạnh nàng là tài liệu của các ứng cử viên sáng giá cho các giải quán quân, vị trí thứ hai, cho đến thứ 10. Lúc này trên tay Đinh Đinh là tài liệu của Lăng Vân Sơn. Nàng đảo mắt qua ngọc giản, nghiền ngẫm chốc lát rồi viết xuống:
"Tư chất thiên tài, nhạy bén, vô liêm sỉ. Tên này rất có khả năng trở thành quán quân à."
----------
Cự Kiếm môn là một trong ngũ đại môn phái của Trung châu, nằm ở phía đông Trung châu, ngay cạnh biên giới giữa Trung châu và Đông Hoang. Cự Kiếm môn được bao bọc bởi tường thành khổng lồ, cao như núi, chọc thủng mây trời. Nghe đồn rằng, tòa thành này vốn là một mảnh vỡ của Thiên đình, được chưởng môn các đời của Cự Kiếm môn luyện thành bản mệnh pháp bảo. Tòa Vọng Thiên thành này là tấm khiên chắn bất bại, bảo vệ Trung châu khỏi xâm lược của Đông hoang. Có lẽ bởi vì nằm gần Đông hoang nên Cự Kiếm môn bị lây nhiễm khí thế tàn bạo, hiếu chiến của man tộc.
Phá Thiên kiếm quyết, lực bạt sơn hà.
Môn hạ của Cự Kiếm môn, ai ai cũng đều mang khí thế lẫm liệt, độc cô cầu bại. Tuy nhiên, phần lớn các đệ tử cô độc vì tình thế bắt buộc. Cự Kiếm môn rất thiếu thốn nữ nhân. Nữ tu bình thường không ai chịu nguyện ý gia nhập nơi này. Chỉ cái tên đầy bá khí của công pháp trấn phái, "Phá Thiên kiếm quyết" là đủ để dọa chạy các nữ tu.
Cứ nghĩ đến cảnh tượng một vị tiên tử cả người cơ bắp tràn đầy sức mạnh, dạng chân đứng giữa không trung, hai tay cầm cự kiếm đâm thẳng lên trời hét to "Phá Thiên" là đã thấy rất nhức con mắt. Có lẽ vì số lượng nữ tu thanh tao ủy mị ở Cự Kiếm môn gần như bằng không, nam đệ tử của Cự Kiếm môn rất dễ dính vào bẫy tình khi ra ngoài lịch duyệt. Lăng Vân Sơn là một điển hình.
Lúc này hắn không có tâm tình tu luyện. Hắn cứ suốt ngày đi qua đi lại trong sân, lâu lâu lại cười một mình, thỉnh thoảng còn ngẩn người làm thơ. Hắn đã yêu, hắn yêu say đắm giọng nói hoạt bát trong trẻo như chuông bạc mà hắn nghe được khi đang chạy trốn khỏi Quỷ Diện lâm. Nếu cho hắn thêm một cơ hội nữa, hắn nhất định sẽ đuổi theo nàng, cầu được thấy hình bóng giai nhân.
Kiệu bạc theo mây, cơn mộng trắng
Tiếng lòng than thở, nhớ tiên âm.
Hắn ngâm nga đôi câu, rồi lại thở dài, hỏi thế gian tình là gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.