Chương 32: Gió Nổi Lên Rồi!
Tác giả: Hoa Cỏ
24/05/2024
Mùa hoa nở có một chuyến đi xa.
Nhà trường tổ chức chuyến dã ngoại cho học sinh sau những chuyện ầm ĩ phiền lòng. Xa tít phía chân trời, khi cả đám leo đến ngọn đồi xanh mướt thơm đầy mùi cỏ, lũ trẻ vui vẻ vứt hết mệt nhọc la hét về phía khoảng không:
"Thoải mái quá!"
Thể lực Việt Chinh kém, phải nắm lấy quai balo của Trí chậm chạp ở nhóm cuối cùng mới lên được chỗ tụ tập. Thả balo xuống nền cỏ, Việt Chinh thở hồng hộc muốn ngồi bệt xuống lại bị người kế bên vội vàng ngăn lại:
"Đừng ngồi vội! Bạn đứng điều chỉnh lại hơi thở đi, một chút nữa hẳn ngồi."
Việt Chinh nói không ra lời, nhỏ không đứng nỗi nữa nhưng cuối cùng vẫn nghe lời Trí. Vài phút sau khi nhịp thở đã ổn định lại Việt Chinh thư bong bóng xì hơi nhắm mắt ngã lưng dài trên nền cỏ.
"Bạn ổn không?" Trí ngồi xuống bên cạnh, tay cầm chai nước đã mở lỏng nắp: "Uống chút nước này."
Việt Chinh ngồi dậy uống một ngụm nước rồi lại thoải mái nằm ra nền cỏ, miệng cười thật thoả mãn trả lời: "Thích quá!"
Trí nhìn khuôn mặt đầy ý hạnh phúc ngay bên cạnh, lại quay đầu nhìn khoảng trống giản dị trước mắt, trên có trời xanh ngát, dưới có cỏ xanh mềm mại, bao quanh là nắng ấm gió dịu bên tai, nếu có thể cậu thật sự muốn kim đồng hồ đừng quay ngay khoảnh khắc này. Việt Chinh gối đầu dưới tay, da thịt tiếp xúc với cảm giác mát lạnh, bên tai có âm thanh nhẹ nhàng của hoa cỏ. Việt Chinh bỗng mở mắt nghiêng đầu nhìn vài chiếc hoa dại nhỏ xíu nở thật xinh đẹp bên cạnh, nhỏ ngẩn ngơ một hồi rồi kéo góc áo Trí:
"Bạn biết gì không?"
"Hửm?"
"Hình như mình nghe được tiếng hoa nở rồi."
Trí khó hiểu nhìn sang Việt Chinh, cậu không hiểu được ý nghĩa đằng sau câu nói này.
"Cái Tâm từng hỏi mình có nghe được tiếng hoa nở không. Khi đó bạn ấy nằm trên giường bệnh, mình ngồi bên cạnh bạn ấy, và bọn mình chẳng nghe thấy gì ngoài những rối rắm chạy loạn trong lòng. Mình không hiểu ý tiếng hoa nở của bạn ấy là gì, nhưng ngay bây giờ lòng mình chẳng chất chứa thứ gì nặng nề nữa, bên tai mình nghe được âm thanh nở hoa. Không biết bạn ấy ở một nơi nào đó có nghe thấy chưa."
Nhắc tới Tâm, Trí mơ hồ hiểu được một chút ý trong lời Việt Chinh. Cậu ngắt một cánh hoa dại sát bên mân mê trong tay một hồi lâu mới khẽ trả lời:
"Không biết nữa. Nhưng bạn ấy sẽ nghe được thôi."
Trí thả lỏng tay, cánh hoa theo gió bay đi mất. Rồi ai cũng sẽ buông bỏ được những thứ nặng nề trong lòng xuống mà.
Phía đỉnh đồi xanh xanh với tuổi trẻ xanh xanh có những đứa trẻ cảm thấy bình yên thoải mái như Chinh và Trí. Cũng có những đứa trẻ mang đầy khó chịu chẳng biết phải làm thế nào như Ý Lan.
Ý Lan cầm danh sách điểm danh thành viên lớp mình sau khi mọi người đã tập trung ở đỉnh đồi báo cáo cho giáo viên. Xong nhiệm vụ của mình Ý Lan nhìn quanh mãi mới thấy Nhật Luân ở một chỗ trống với đám con trai lớp cậu ấy. Nhỏ bước nhanh đến nhưng chẳng hiểu sao lại khựng người lại giữa chừng. Ý Lan thấy nghẹn trong lòng, sau một vài giây thả lỏng nhỏ quay người tìm lấy hai chai nước, lúc này mới chậm rãi đi đến bên cạnh cậu bạn. Mấy thằng con trai đang chọc phá đùa giỡn cùng Nhật Luân thấy Ý Lan lại gần rất biết điều mà tránh đi, trước khi cuốn xéo còn nháy mắt lưu manh với cậu lớp trưởng.
"Biến lẹ!" Nhật Luân cau mày cáu gắt.
Đám con trai cười ha hả chạy biến. Ý Lan khẽ cười ngồi xuống cạnh Nhật Luân, thuận tay đưa sang một chai nước. Nhật Luân chẳng cần dùng sức mở nắp rồi đưa lại cho Ý Lan, còn mình tự nhiên cầm lấy chai nước còn lại trên tay cô bạn. Ý Lan ngẩn ngơ trước hành động này nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhỏ uống một ngụm mới quay sang cảm ơn hành động lịch sư, ga lăng của cậu bạn:
"Cảm ơn bạn."
"Không có gì."
Cả hai không trao đổi chuyện gì, chỉ im lặng cùng chai nước trên tay. Ý Lan thầm đếm trong lòng không biết đây là lần thứ bao nhiêu cả hai gần nhau nhưng thấy thật xa cách nhau. Gần đây nhất là khi Nhật Luân nằm viện sau việc chấn động kia. Mỗi ngày Ý Lan đều đến bệnh viện điểm danh, hết bánh trái lại mang bài tập giảng lại bài. Rõ ràng là bạn thân thiết nhìn nhau lớn lên nhưng chẳng hiểu vì sao lại chẳng thể như trước. Ý Lan không thể hiểu được Nhật Luân nghĩ gì nữa.
Tình yêu sẽ phá tan tình bạn, nhưng thậm chí Ý Lan còn chưa này tỏ tình bạn này đã từ từ mờ nhạt. Ý Lan thấy nghẹt thở một cách khó hiểu.
"Bạn ổn chưa?" Ý Lan hỏi.
"Có gì không ổn đâu." Nhật Luân nhìn ra xa xăm trả lời.
"Thế à?"
Nhật Luân không trả lời, cứ nhìn về khoảng không phía trước một cách vô định. Đến lúc này thì còn cái gì không ổn? Cậu không thể thay đổi những gì đã xảy ra. Mọi chuyện bây giờ chẳng phải rất tốt ư? Chẳng qua cậu học được một vài bài học nhớ đời, trải qua một vài cảm giác luyến tiếc nhưng buộc phải buông xuống để tiếp tục bước đi.
Chuyện qua rồi thì không cần nhìn lại nữa.
"Trước khi đến đây mình đã phải quay lại tìm chai nước đấy." Ý Lan uống thêm một ngụm nước rồi lên tiếng.
Nhật Luân khó hiểu nhìn sang.
"Ừm... mình cũng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy nữa, phải cần có lý do mới có thể đến tìm bạn. Rất nhiều năm về trước dù khác lớp thì cũng chẳng sao cả, bạn và mình vẫn là bạn bè thân thiết nhất, mình biết được bạn nghĩ gì, bạn hiểu rõ mình như thế nào, chúng ta không cần nói chuyện vẫn gắn bó với nhau. Nhưng bây giờ mình không thể hiểu được hai chúng ta như thế nào nữa. Bạn có thấy không? Mọi thứ vẫn diễn ra rất bình thường giữa mình và bạn, nhưng mọi thứ đã không như trước rồi."
Nhật Luân thoáng sửng sốt, muốn nói một vài lời nhưng phát hiện bản thân không có gì để nói. Cậu cảm thấy mọi thứ giữa mình và Ý Lan vẫn tốt, nhưng lời nói của cô bạn thật sự động đến cái không - còn - bình - thường như trước nữa trong cậu. Đúng là đã khác đi rất nhiều rồi, chỉ là cậu không để tâm đến điều đó.
Ý Lan cúi đầu, bâng quơ ngắt vài cọng cỏ, "Chẳng hiểu kiểu gì nhỉ?"
"Xin lỗi bạn." Nhật Luân nhìn Ý Lan áy náy, cậu biết mình vô tâm với Ý Lan một thời gian rất dài rồi.
Ý Lan cười khổ. Làm gì có ai có lỗi ở đây? Hay nên đổ lỗi cho chuyện trưởng thành thì mọi việc sẽ rẽ đến những hướng mà không ai có thể ngờ tới?
Chẳng hạn như một ngày đầu cấp ba, Ý Lan tự nhiên thấy cậu bạn thân bỗng dưng khác lạ trong mắt mình, bỗng dưng nhỏ thấy ngại ngùng khi đi sát bên cậu, bỗng dưng vui vẻ hơn và hạnh phúc khác thường khi được gặp cậu mỗi ngày. Ngày trước bị chọc là một đôi chỉ thấy buồn cười, chỉ thấy chẳng là gì cả, bây giờ được ghép thành một cặp lại nao nao trong lòng, lại mong muốn sẽ thành hiện thực. Tính tình Ý Lan không xấu, thậm chí trong lòng còn không có ý ghen ghét với bất kì ai vì bản thân nhỏ hiểu mình đủ may mắn hơn rất nhiều người. Nhưng một ngày nọ Ý Lan lại thấy không hài lòng với Việt Chinh vì cậu bạn thân của mình để ý đến người ta. Ý Lan có nghĩ nếu Việt Chinh không là một đôi với lớp phó bên kia, liệu nhỏ sẽ nhìn Việt Chinh với thái độ gì đây? Suy nghĩ ấy mới nhen nhóm Ý Lan đã thấy mình là một cô gái xấu tính, Việt Chinh liên quan gì đến chuyện này đâu.
"Xin lỗi gì chứ." Ý Lan tìm được một chiếc bồ công anh, vừa lúc ánh mắt nhìn trúng Việt Chinh và Trí ở đằng xa, nhỏ siết chặt tay rồi cười cười hỏi người ngồi cạnh, "Bạn thích Việt Chinh hả?"
Nhật Luân sửng người, vẻ mặt cậu không tự nhiên thấy rõ, cuối cùng lại không đáp lại. Ý Lan bật cười như là một cách làm Nhật Luân và chính mình tự nhiên hơn.
"Thấy khác nhau chưa? Bây giờ bạn chẳng thèm tâm sự gì với mình cả. Thích ai đó thì có sao đâu, giấu cả mình rồi xa cách thật sự." Ý Lan nghĩ nếu đã xác định tình cảm của mình không có kết chi bằng tự tay chặt đứt hy vọng, Ý Lan không với tới một mối quan hệ cao hơn với Nhật Luân vậy thì nhỏ sẽ giữ chặt tình bạn như những năm trước đã từng.
Nhật Luân thở dài, từ từ cũng có chút ý cười nhưng không mấy vui vẻ trên môi, cậu nói:
"Để ý một chút."
"Thích thì nói thích, để ý là gì chứ, mình xa lạ lắm à?"
"Ừ thì thích."
Ý Lan cười trêu ghẹo: "Khổ thân, chưa gì bạn đã phải đội khăn tang cho mối tình này rồi, chậc chậc!"
Nhật Luân nghiêng đầu nhìn cặp đôi cách mình không xa, cười cười cho qua, Ý Lan nói chẳng sai. Biết làm sao đây, cậu vô tình va phải thứ tình cảm không nên va phải, cậu phải biết lùi bước chân để tránh gây thương tích và tìm con đường thoáng hơn để bản thân dễ chịu thôi. Ý Lan thấy Nhật Luân chìm trong cảm xúc không mấy vui vui vẻ, nhỏ đẩy vai cậu bạn một cái thật tự nhiên vực lại tình bạn của cả hai.
"Sau này nếu mình có thích ai mình sẽ nói cho bạn biết đầu tiên, bạn cũng phải thế! Bực bội thật sự, chả hiểu sao thời gian vừa rồi cảm giác bạn quên mình luôn rồi."
"Không có mà."
"Dĩ nhiên, có thật thì bạn biết tay mình đấy!" Ý Lan nghiêm mặt, giơ nắm đấm uy hiếp.
Cuối cùng Nhật Luân cũng nở nụ cười, cậu khẽ vỗ vai Ý Lan như một lời hứa chắc nịch không bỏ bê bạn mình nữa. Ý Lan nhìn sâu vào mắt Nhật Luân, đôi mắt ấy ngay từ đầu đã không dõi theo mình, sau này cũng sẽ không, mãi mãi là sẽ không. Hốc mắt Ý Lan chợt nóng, nhỏ quay mặt đi vừa lúc gió cũng thổi qua, mái tóc bay tán loạn che khuất được dòng nước mắt lăn dài trên mặt. Có lẽ thiên nhiên cũng hiểu tâm ý này và để lại cho Ý Lan một góc che giấu sự yếu đuối.
"Gió nổi lên rồi." Ý Lan khẽ nói, vươn tay cao để chiếc bồ công anh bay đi mất.
Gió nổi lên rồi, cuốn theo tình đầu của của hai đứa trẻ. Cuốn đi hết mọi sự nặng lòng khó hiểu để bắt đầu lại một vài thứ vốn dĩ ngay từ đầu phải như thế để không có đau khổ cho ai.
Chuyến đi để gió mang đi những chuyện không vui kết thúc vào chiều tối. Mấy chiếc xe lần lượt rời nơi dã ngoại, thẳng một đường trở về thành phố tấp nập cho bọn trẻ đón một kì học mới.
A1 và A2 chung một xe.
Ngay từ đầu cả hai lớp chẳng đồng ý chuyện này, khối 10 nhiều lớp như vậy sao lại chúng nó cứ phải đi chung với lớp bên cạnh? Tại sao cứ ghét nhau thì dính lấy nhau? Nhưng cho dù bọn trẻ có làm mấy chuyện gà bay chó sủa thì cũng không thay đổi được gì. Buổi sáng xuất phát, vì ghét lớp bên cạnh mà không ai để Việt Chinh và Trí ngồi cạnh nhau. Chuyến xe về ai nấy cũng ngồi ngay vị trí cũ, chạy được một đoạn bọn trẻ mệt lã mà gà gật đầu. chỉ có Trí tỉnh táo nhẹ bước chân đến gần ghế ngồi của Việt Chinh, cậu khẽ lay cô bạn ngồi bên cạnh:
"Bạn đổi chỗ được không?"
Cô bạn: "..."Thôi được rồi, giờ phút này cũng chẳng có tâm trạng ngăn cản nữa.
Cô bạn quạu mặt nhưng vẫn đứng dậy nhường chỗ cho Trí, cậu ngồi vào chỗ trống nói cảm ơn. Việt Chinh đã ngủ rất say rồi, đầu tựa vào cửa kính không thoải mái. Trí nhẹ tay nhẹ chân di chuyển đầu nhỏ sang vai mình, sau khi xác định Việt Chinh đã thoải mái hơn mới yên tâm ngồi yên.
Động tĩnh di chuyển chỗ của Trí đã đánh động mấy đứa còn gà gật chưa vào giấc. Tất nhiên bọn nó đã thu hết vào mắt mấy cái hành động yêu đương của Trí, ngay khi cậu ngẩng đầu thì nhận một luồng nóng rực từ các phía vào mình.
"Đường xóc lắm, như thế này sẽ ổn hơn mà." Trí cười cười giải thích.
Các bạn học: "..."
M* nó! Đang chạy trên cao tốc đấy đại ca ạ!
Nhà trường tổ chức chuyến dã ngoại cho học sinh sau những chuyện ầm ĩ phiền lòng. Xa tít phía chân trời, khi cả đám leo đến ngọn đồi xanh mướt thơm đầy mùi cỏ, lũ trẻ vui vẻ vứt hết mệt nhọc la hét về phía khoảng không:
"Thoải mái quá!"
Thể lực Việt Chinh kém, phải nắm lấy quai balo của Trí chậm chạp ở nhóm cuối cùng mới lên được chỗ tụ tập. Thả balo xuống nền cỏ, Việt Chinh thở hồng hộc muốn ngồi bệt xuống lại bị người kế bên vội vàng ngăn lại:
"Đừng ngồi vội! Bạn đứng điều chỉnh lại hơi thở đi, một chút nữa hẳn ngồi."
Việt Chinh nói không ra lời, nhỏ không đứng nỗi nữa nhưng cuối cùng vẫn nghe lời Trí. Vài phút sau khi nhịp thở đã ổn định lại Việt Chinh thư bong bóng xì hơi nhắm mắt ngã lưng dài trên nền cỏ.
"Bạn ổn không?" Trí ngồi xuống bên cạnh, tay cầm chai nước đã mở lỏng nắp: "Uống chút nước này."
Việt Chinh ngồi dậy uống một ngụm nước rồi lại thoải mái nằm ra nền cỏ, miệng cười thật thoả mãn trả lời: "Thích quá!"
Trí nhìn khuôn mặt đầy ý hạnh phúc ngay bên cạnh, lại quay đầu nhìn khoảng trống giản dị trước mắt, trên có trời xanh ngát, dưới có cỏ xanh mềm mại, bao quanh là nắng ấm gió dịu bên tai, nếu có thể cậu thật sự muốn kim đồng hồ đừng quay ngay khoảnh khắc này. Việt Chinh gối đầu dưới tay, da thịt tiếp xúc với cảm giác mát lạnh, bên tai có âm thanh nhẹ nhàng của hoa cỏ. Việt Chinh bỗng mở mắt nghiêng đầu nhìn vài chiếc hoa dại nhỏ xíu nở thật xinh đẹp bên cạnh, nhỏ ngẩn ngơ một hồi rồi kéo góc áo Trí:
"Bạn biết gì không?"
"Hửm?"
"Hình như mình nghe được tiếng hoa nở rồi."
Trí khó hiểu nhìn sang Việt Chinh, cậu không hiểu được ý nghĩa đằng sau câu nói này.
"Cái Tâm từng hỏi mình có nghe được tiếng hoa nở không. Khi đó bạn ấy nằm trên giường bệnh, mình ngồi bên cạnh bạn ấy, và bọn mình chẳng nghe thấy gì ngoài những rối rắm chạy loạn trong lòng. Mình không hiểu ý tiếng hoa nở của bạn ấy là gì, nhưng ngay bây giờ lòng mình chẳng chất chứa thứ gì nặng nề nữa, bên tai mình nghe được âm thanh nở hoa. Không biết bạn ấy ở một nơi nào đó có nghe thấy chưa."
Nhắc tới Tâm, Trí mơ hồ hiểu được một chút ý trong lời Việt Chinh. Cậu ngắt một cánh hoa dại sát bên mân mê trong tay một hồi lâu mới khẽ trả lời:
"Không biết nữa. Nhưng bạn ấy sẽ nghe được thôi."
Trí thả lỏng tay, cánh hoa theo gió bay đi mất. Rồi ai cũng sẽ buông bỏ được những thứ nặng nề trong lòng xuống mà.
Phía đỉnh đồi xanh xanh với tuổi trẻ xanh xanh có những đứa trẻ cảm thấy bình yên thoải mái như Chinh và Trí. Cũng có những đứa trẻ mang đầy khó chịu chẳng biết phải làm thế nào như Ý Lan.
Ý Lan cầm danh sách điểm danh thành viên lớp mình sau khi mọi người đã tập trung ở đỉnh đồi báo cáo cho giáo viên. Xong nhiệm vụ của mình Ý Lan nhìn quanh mãi mới thấy Nhật Luân ở một chỗ trống với đám con trai lớp cậu ấy. Nhỏ bước nhanh đến nhưng chẳng hiểu sao lại khựng người lại giữa chừng. Ý Lan thấy nghẹn trong lòng, sau một vài giây thả lỏng nhỏ quay người tìm lấy hai chai nước, lúc này mới chậm rãi đi đến bên cạnh cậu bạn. Mấy thằng con trai đang chọc phá đùa giỡn cùng Nhật Luân thấy Ý Lan lại gần rất biết điều mà tránh đi, trước khi cuốn xéo còn nháy mắt lưu manh với cậu lớp trưởng.
"Biến lẹ!" Nhật Luân cau mày cáu gắt.
Đám con trai cười ha hả chạy biến. Ý Lan khẽ cười ngồi xuống cạnh Nhật Luân, thuận tay đưa sang một chai nước. Nhật Luân chẳng cần dùng sức mở nắp rồi đưa lại cho Ý Lan, còn mình tự nhiên cầm lấy chai nước còn lại trên tay cô bạn. Ý Lan ngẩn ngơ trước hành động này nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhỏ uống một ngụm mới quay sang cảm ơn hành động lịch sư, ga lăng của cậu bạn:
"Cảm ơn bạn."
"Không có gì."
Cả hai không trao đổi chuyện gì, chỉ im lặng cùng chai nước trên tay. Ý Lan thầm đếm trong lòng không biết đây là lần thứ bao nhiêu cả hai gần nhau nhưng thấy thật xa cách nhau. Gần đây nhất là khi Nhật Luân nằm viện sau việc chấn động kia. Mỗi ngày Ý Lan đều đến bệnh viện điểm danh, hết bánh trái lại mang bài tập giảng lại bài. Rõ ràng là bạn thân thiết nhìn nhau lớn lên nhưng chẳng hiểu vì sao lại chẳng thể như trước. Ý Lan không thể hiểu được Nhật Luân nghĩ gì nữa.
Tình yêu sẽ phá tan tình bạn, nhưng thậm chí Ý Lan còn chưa này tỏ tình bạn này đã từ từ mờ nhạt. Ý Lan thấy nghẹt thở một cách khó hiểu.
"Bạn ổn chưa?" Ý Lan hỏi.
"Có gì không ổn đâu." Nhật Luân nhìn ra xa xăm trả lời.
"Thế à?"
Nhật Luân không trả lời, cứ nhìn về khoảng không phía trước một cách vô định. Đến lúc này thì còn cái gì không ổn? Cậu không thể thay đổi những gì đã xảy ra. Mọi chuyện bây giờ chẳng phải rất tốt ư? Chẳng qua cậu học được một vài bài học nhớ đời, trải qua một vài cảm giác luyến tiếc nhưng buộc phải buông xuống để tiếp tục bước đi.
Chuyện qua rồi thì không cần nhìn lại nữa.
"Trước khi đến đây mình đã phải quay lại tìm chai nước đấy." Ý Lan uống thêm một ngụm nước rồi lên tiếng.
Nhật Luân khó hiểu nhìn sang.
"Ừm... mình cũng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy nữa, phải cần có lý do mới có thể đến tìm bạn. Rất nhiều năm về trước dù khác lớp thì cũng chẳng sao cả, bạn và mình vẫn là bạn bè thân thiết nhất, mình biết được bạn nghĩ gì, bạn hiểu rõ mình như thế nào, chúng ta không cần nói chuyện vẫn gắn bó với nhau. Nhưng bây giờ mình không thể hiểu được hai chúng ta như thế nào nữa. Bạn có thấy không? Mọi thứ vẫn diễn ra rất bình thường giữa mình và bạn, nhưng mọi thứ đã không như trước rồi."
Nhật Luân thoáng sửng sốt, muốn nói một vài lời nhưng phát hiện bản thân không có gì để nói. Cậu cảm thấy mọi thứ giữa mình và Ý Lan vẫn tốt, nhưng lời nói của cô bạn thật sự động đến cái không - còn - bình - thường như trước nữa trong cậu. Đúng là đã khác đi rất nhiều rồi, chỉ là cậu không để tâm đến điều đó.
Ý Lan cúi đầu, bâng quơ ngắt vài cọng cỏ, "Chẳng hiểu kiểu gì nhỉ?"
"Xin lỗi bạn." Nhật Luân nhìn Ý Lan áy náy, cậu biết mình vô tâm với Ý Lan một thời gian rất dài rồi.
Ý Lan cười khổ. Làm gì có ai có lỗi ở đây? Hay nên đổ lỗi cho chuyện trưởng thành thì mọi việc sẽ rẽ đến những hướng mà không ai có thể ngờ tới?
Chẳng hạn như một ngày đầu cấp ba, Ý Lan tự nhiên thấy cậu bạn thân bỗng dưng khác lạ trong mắt mình, bỗng dưng nhỏ thấy ngại ngùng khi đi sát bên cậu, bỗng dưng vui vẻ hơn và hạnh phúc khác thường khi được gặp cậu mỗi ngày. Ngày trước bị chọc là một đôi chỉ thấy buồn cười, chỉ thấy chẳng là gì cả, bây giờ được ghép thành một cặp lại nao nao trong lòng, lại mong muốn sẽ thành hiện thực. Tính tình Ý Lan không xấu, thậm chí trong lòng còn không có ý ghen ghét với bất kì ai vì bản thân nhỏ hiểu mình đủ may mắn hơn rất nhiều người. Nhưng một ngày nọ Ý Lan lại thấy không hài lòng với Việt Chinh vì cậu bạn thân của mình để ý đến người ta. Ý Lan có nghĩ nếu Việt Chinh không là một đôi với lớp phó bên kia, liệu nhỏ sẽ nhìn Việt Chinh với thái độ gì đây? Suy nghĩ ấy mới nhen nhóm Ý Lan đã thấy mình là một cô gái xấu tính, Việt Chinh liên quan gì đến chuyện này đâu.
"Xin lỗi gì chứ." Ý Lan tìm được một chiếc bồ công anh, vừa lúc ánh mắt nhìn trúng Việt Chinh và Trí ở đằng xa, nhỏ siết chặt tay rồi cười cười hỏi người ngồi cạnh, "Bạn thích Việt Chinh hả?"
Nhật Luân sửng người, vẻ mặt cậu không tự nhiên thấy rõ, cuối cùng lại không đáp lại. Ý Lan bật cười như là một cách làm Nhật Luân và chính mình tự nhiên hơn.
"Thấy khác nhau chưa? Bây giờ bạn chẳng thèm tâm sự gì với mình cả. Thích ai đó thì có sao đâu, giấu cả mình rồi xa cách thật sự." Ý Lan nghĩ nếu đã xác định tình cảm của mình không có kết chi bằng tự tay chặt đứt hy vọng, Ý Lan không với tới một mối quan hệ cao hơn với Nhật Luân vậy thì nhỏ sẽ giữ chặt tình bạn như những năm trước đã từng.
Nhật Luân thở dài, từ từ cũng có chút ý cười nhưng không mấy vui vẻ trên môi, cậu nói:
"Để ý một chút."
"Thích thì nói thích, để ý là gì chứ, mình xa lạ lắm à?"
"Ừ thì thích."
Ý Lan cười trêu ghẹo: "Khổ thân, chưa gì bạn đã phải đội khăn tang cho mối tình này rồi, chậc chậc!"
Nhật Luân nghiêng đầu nhìn cặp đôi cách mình không xa, cười cười cho qua, Ý Lan nói chẳng sai. Biết làm sao đây, cậu vô tình va phải thứ tình cảm không nên va phải, cậu phải biết lùi bước chân để tránh gây thương tích và tìm con đường thoáng hơn để bản thân dễ chịu thôi. Ý Lan thấy Nhật Luân chìm trong cảm xúc không mấy vui vui vẻ, nhỏ đẩy vai cậu bạn một cái thật tự nhiên vực lại tình bạn của cả hai.
"Sau này nếu mình có thích ai mình sẽ nói cho bạn biết đầu tiên, bạn cũng phải thế! Bực bội thật sự, chả hiểu sao thời gian vừa rồi cảm giác bạn quên mình luôn rồi."
"Không có mà."
"Dĩ nhiên, có thật thì bạn biết tay mình đấy!" Ý Lan nghiêm mặt, giơ nắm đấm uy hiếp.
Cuối cùng Nhật Luân cũng nở nụ cười, cậu khẽ vỗ vai Ý Lan như một lời hứa chắc nịch không bỏ bê bạn mình nữa. Ý Lan nhìn sâu vào mắt Nhật Luân, đôi mắt ấy ngay từ đầu đã không dõi theo mình, sau này cũng sẽ không, mãi mãi là sẽ không. Hốc mắt Ý Lan chợt nóng, nhỏ quay mặt đi vừa lúc gió cũng thổi qua, mái tóc bay tán loạn che khuất được dòng nước mắt lăn dài trên mặt. Có lẽ thiên nhiên cũng hiểu tâm ý này và để lại cho Ý Lan một góc che giấu sự yếu đuối.
"Gió nổi lên rồi." Ý Lan khẽ nói, vươn tay cao để chiếc bồ công anh bay đi mất.
Gió nổi lên rồi, cuốn theo tình đầu của của hai đứa trẻ. Cuốn đi hết mọi sự nặng lòng khó hiểu để bắt đầu lại một vài thứ vốn dĩ ngay từ đầu phải như thế để không có đau khổ cho ai.
Chuyến đi để gió mang đi những chuyện không vui kết thúc vào chiều tối. Mấy chiếc xe lần lượt rời nơi dã ngoại, thẳng một đường trở về thành phố tấp nập cho bọn trẻ đón một kì học mới.
A1 và A2 chung một xe.
Ngay từ đầu cả hai lớp chẳng đồng ý chuyện này, khối 10 nhiều lớp như vậy sao lại chúng nó cứ phải đi chung với lớp bên cạnh? Tại sao cứ ghét nhau thì dính lấy nhau? Nhưng cho dù bọn trẻ có làm mấy chuyện gà bay chó sủa thì cũng không thay đổi được gì. Buổi sáng xuất phát, vì ghét lớp bên cạnh mà không ai để Việt Chinh và Trí ngồi cạnh nhau. Chuyến xe về ai nấy cũng ngồi ngay vị trí cũ, chạy được một đoạn bọn trẻ mệt lã mà gà gật đầu. chỉ có Trí tỉnh táo nhẹ bước chân đến gần ghế ngồi của Việt Chinh, cậu khẽ lay cô bạn ngồi bên cạnh:
"Bạn đổi chỗ được không?"
Cô bạn: "..."Thôi được rồi, giờ phút này cũng chẳng có tâm trạng ngăn cản nữa.
Cô bạn quạu mặt nhưng vẫn đứng dậy nhường chỗ cho Trí, cậu ngồi vào chỗ trống nói cảm ơn. Việt Chinh đã ngủ rất say rồi, đầu tựa vào cửa kính không thoải mái. Trí nhẹ tay nhẹ chân di chuyển đầu nhỏ sang vai mình, sau khi xác định Việt Chinh đã thoải mái hơn mới yên tâm ngồi yên.
Động tĩnh di chuyển chỗ của Trí đã đánh động mấy đứa còn gà gật chưa vào giấc. Tất nhiên bọn nó đã thu hết vào mắt mấy cái hành động yêu đương của Trí, ngay khi cậu ngẩng đầu thì nhận một luồng nóng rực từ các phía vào mình.
"Đường xóc lắm, như thế này sẽ ổn hơn mà." Trí cười cười giải thích.
Các bạn học: "..."
M* nó! Đang chạy trên cao tốc đấy đại ca ạ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.