Chương 3: Phía sau lớp kiên cường
Hoàng Thiên Trúc
26/11/2024
Sáng sớm. Tại biệt thự One...
"Ưmm..." Cả thân thể đau nhức khiến cô không kiềm được mà bật ra tiếng.
Đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng, An Nghiên Hy khẽ cười giễu:
"An Nghiên Hy, mày đúng là không ra gì cả..."
Bước từng bước không vững vào nhà vệ sinh, cô vội dội rửa bản thân, ra sức kì cọ đến đỏ ửng hết cả làn da.
An Nghiên Hy vừa dội nước vừa khóc nấc bất lực, bao nhiêu dấu vết trên người có kì rửa đến rướm máu cũng không thể xóa được. Tuy biết rằng là cô tự nguyện, nhưng dù sao cũng là con gái mới lớn, cô cũng có quyền tủi thân một chút chứ!
Khóc một trận xong, An Nghiên Hy vội nở lại nụ cười gượng ép như chưa từng có chuyện gì xảy ra, mặc vào bộ quần áo để trên kệ. Chắc hẳn là do người đàn ông kia đã chuẩn bị giúp cô!
Xong bước ra ngoài, di chuyển lại chiếc bàn ngay bên đầu tủ giường, đập vào mắt cô là một tấm thẻ đen kèm một tờ giấy trắng được đặt gọn.
An Nghiên Hy nhìn thật lâu, sâu trong đáy mắt cô là nỗi buồn ít ai có thể nhìn thấu được.
Nội dung trên tờ giấy: "Trong thẻ dư để em chi, mật khẩu là 7707."
Đọc xong nội dung, An Nghiên Hy gắng chịu cơn đau rát nơi trái tim, cô cũng không thể hiện quá nhiều cảm xúc, chỉ vỏn vẹn cầm lên rồi nhét vào túi xách và rời khỏi phòng ngay sau đó.
"Chào tiểu thư, cô đã tỉnh dậy rồi ạ. Đại thiếu gia có căn dặn chúng tôi, khi nào cô tỉnh giấc thì giữ cô ở lại ăn sáng rồi hẳn rời đi ấy ạ."
"Cảm ơn chị, cảm ơn Đại thiếu gia đã đối tốt."
An Nghiên Hy không từ chối, cô ngoan ngoãn làm theo sự sắp xếp, ăn xong thì mới rời đi.
...----------...
Khu xóm nhỏ vùng phía tây nam, Vân Đô, nước M. Tại một căn nhà nhỏ nhem màu.
"Ông là đồ khốn nạn, rượu chè cờ bạc bê bết suốt ngày, xem xem, Sở Nhiễm chuẩn bị chuyển cấp mà ông lại gây ra bao nhiêu nợ nần rồi hả?" Người phụ nữ vừa tức giận vừa thở gấp.
"Con số 550 triệu đào đâu ra mà có đây? Tôi phải xoay sở thế nào?"
"Bà nín mồm đi! Nói mãi không thôi, con đàn bà lắm lời...ợ!" Người đàn ông vừa uống rượu vừa mắng nhiếc vợ.
"Ông trời ơi! Ngó xuống mà coi này, có ai khổ như tôi không? Chưa đủ thê thảm hay sao mà bây giờ lại rơi vào bế tắc ác nghiệt thế này..."
Người đàn bà cứ vừa khóc vừa kêu la chói tai.
"Ba mẹ ơi! Sắp phải vào học rồi, nhưng con chưa có tập vở, đồng phục cũng chưa có lấy, huhu, con không biết đâu... huhu!"
"Có nín ngay đi không? Hai mẹ con các người đúng là phiền phức! Chẳng phải còn con nhỏ Nghiên Hy sao? Ngồi đó than trách tôi rồi có ra tiền mà trả nợ hay không? Một lũ ăn hại!!"
"Ông mắng ai ăn hại? Ông mới là người ăn hại trong cái nhà này, bao nhiêu tiền bạc ông đều đổ vào cờ bạc rượu chè, lỗi của ai, của tôi hả?" Người đàn bà hét lớn.
"Con đàn bà không biết tốt xấu, tao cờ bạc là để kiếm chút tiền bươn chải, tại số hôm đó đen nên tao mới sạch tiền, phải mà đỏ thì mày cũng là người hưởng, tao sai chỗ nào?"
Lời nói thốt ra thật kinh tởm, thấp hèn trong tư tưởng tệ hại.
Cuộc tranh cãi của hai vợ chồng nhanh chóng sau đó bùng nổ dữ dội, thậm chí là còn đánh nhau.
"Ba mẹ, đủ rồi đó..."
An Nghiên Hy vừa bước vào nhà, cô siết chặt lấy hai tay thành hình nắm đấm, từng bước nặng nề dần tiếng lại gần phía họ.
"Chát!" Khuôn mặt An Nghiên Hy bị lệch sang một bên bởi cái tát đau điếng từ mẹ.
"Mày biết cái gì? Mày hiểu cái gì? Mày có quyền nói ở đây hả? Đủ lông đủ cánh rồi muốn làm gì thì làm hay sao?" Giọng bà Trần Sở Y cay nghiệt mà trách mắng An Nghiên Hy.
An Nghiên Hy hai mắt cay xè, cô nhìn mẹ, cái tát dù có đau nhưng chẳng hề hấn gì so với vết thương trong lòng của hiện tại.
"Con xin lỗi..."
"Mày... đồ con vô dụng, nghiệp chướng, chẳng giúp ích gì được cho cái nhà này, nuôi mày đúng là vô phúc vô phần." Mẹ cô lớn tiếng mắng.
"Mày về rồi thì ngồi xuống tính cách cho tao, 550 triệu, mày có không?" Ông An Dư Hành thêm lời vào.
"Ba mẹ bảo con đào đâu ra tiền? Con bán thân hay sao? Là 550 triệu đấy ạ! Chứ không phải 50 nghìn."
"Mày bây giờ kiếm ra tiền rồi, mày không thấy tao, cái gia đình này đang bế tắc hay sao?"
"Nhưng số tiền lớn như vậy con biết tìm đâu ra?" An Nghiên Hy muốn biết rốt cuộc một chút thương xót của ba mẹ có dành cho cô không.
"Thiếu gì cách? Mày lớn chừng này rồi, cũng đến lúc báo hiếu cho bọn tao. Còn về cách, mày thông minh cứ tận dụng mà làm." Ông An bình thản vừa uống rượu vừa nói như một chuyện đơn giản không phải suy nghĩ.
An Nghiên Hy nhắm tịt mắt lại, nuốt sự cay đắng vào trong, toàn thân cô run rẩy bất lực muôn phần lời.
"Được, vậy con trả, nhưng ba phải hứa với con là không bao giờ được cờ bạc nữa! Nếu ba làm được, con sẽ trả!"
"Tiền đâu mày có? Đừng có nói cái giọng đấy với tao!" Ông An chỉ vào mặt cô.
"Ba mày nói đúng! 550 triệu, trong phút chốc này mày đào đâu ra mà có?" Bà Trần Sở Y tiếp lời.
"Thế sao ba mẹ lại ép buộc con?"
An Nghiên Hy đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn ba mẹ, bao nhiêu sự mệt mỏi, gánh nặng đều đặt trên vai cô, làm sao chạy chữa nổi chứ?
"Mày..."
"Ba mẹ yên tâm, hiện tại con chỉ có trong người 500, con sẽ tìm cách kéo dài thời hạn ra để trả dần cho họ ở số còn lại."
"Mày rốt cuộc đào tiền đâu ra?" Mẹ cô quát lớn vào mặt.
"Ba mẹ không cần lo lắng, con không làm gì để mang phiền phức cho ba mẹ đâu ạ."
An Nghiên Hy cúi thấp đầu, khẽ "mỉm cười". Cho đến bây giờ cô vẫn mãi là một cô ngốc, chỉ lặng thầm hi sinh mà chẳng hề được một lần nhìn nhận từ ba mẹ, dù một câu thông cảm cũng chưa từng có!
"Được, miễn không liên lụy cho bọn tao là mừng rồi. Trách nhiệm của mày, cố mà hoàn thành cho tốt, có như vậy mới không uổng công ơn nuôi dưỡng của bọn tao."
Vẫn là những lời lẽ mang tính sát thương cao, 18 năm qua An Nghiên Hy đều phải hứng chịu đến quen thuộc cả rồi, cớ vì sao hôm nay lại đau nhiều hơn trước đến thế chứ?
"Vâng, con cảm ơn ba mẹ..."
"Ưmm..." Cả thân thể đau nhức khiến cô không kiềm được mà bật ra tiếng.
Đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng, An Nghiên Hy khẽ cười giễu:
"An Nghiên Hy, mày đúng là không ra gì cả..."
Bước từng bước không vững vào nhà vệ sinh, cô vội dội rửa bản thân, ra sức kì cọ đến đỏ ửng hết cả làn da.
An Nghiên Hy vừa dội nước vừa khóc nấc bất lực, bao nhiêu dấu vết trên người có kì rửa đến rướm máu cũng không thể xóa được. Tuy biết rằng là cô tự nguyện, nhưng dù sao cũng là con gái mới lớn, cô cũng có quyền tủi thân một chút chứ!
Khóc một trận xong, An Nghiên Hy vội nở lại nụ cười gượng ép như chưa từng có chuyện gì xảy ra, mặc vào bộ quần áo để trên kệ. Chắc hẳn là do người đàn ông kia đã chuẩn bị giúp cô!
Xong bước ra ngoài, di chuyển lại chiếc bàn ngay bên đầu tủ giường, đập vào mắt cô là một tấm thẻ đen kèm một tờ giấy trắng được đặt gọn.
An Nghiên Hy nhìn thật lâu, sâu trong đáy mắt cô là nỗi buồn ít ai có thể nhìn thấu được.
Nội dung trên tờ giấy: "Trong thẻ dư để em chi, mật khẩu là 7707."
Đọc xong nội dung, An Nghiên Hy gắng chịu cơn đau rát nơi trái tim, cô cũng không thể hiện quá nhiều cảm xúc, chỉ vỏn vẹn cầm lên rồi nhét vào túi xách và rời khỏi phòng ngay sau đó.
"Chào tiểu thư, cô đã tỉnh dậy rồi ạ. Đại thiếu gia có căn dặn chúng tôi, khi nào cô tỉnh giấc thì giữ cô ở lại ăn sáng rồi hẳn rời đi ấy ạ."
"Cảm ơn chị, cảm ơn Đại thiếu gia đã đối tốt."
An Nghiên Hy không từ chối, cô ngoan ngoãn làm theo sự sắp xếp, ăn xong thì mới rời đi.
...----------...
Khu xóm nhỏ vùng phía tây nam, Vân Đô, nước M. Tại một căn nhà nhỏ nhem màu.
"Ông là đồ khốn nạn, rượu chè cờ bạc bê bết suốt ngày, xem xem, Sở Nhiễm chuẩn bị chuyển cấp mà ông lại gây ra bao nhiêu nợ nần rồi hả?" Người phụ nữ vừa tức giận vừa thở gấp.
"Con số 550 triệu đào đâu ra mà có đây? Tôi phải xoay sở thế nào?"
"Bà nín mồm đi! Nói mãi không thôi, con đàn bà lắm lời...ợ!" Người đàn ông vừa uống rượu vừa mắng nhiếc vợ.
"Ông trời ơi! Ngó xuống mà coi này, có ai khổ như tôi không? Chưa đủ thê thảm hay sao mà bây giờ lại rơi vào bế tắc ác nghiệt thế này..."
Người đàn bà cứ vừa khóc vừa kêu la chói tai.
"Ba mẹ ơi! Sắp phải vào học rồi, nhưng con chưa có tập vở, đồng phục cũng chưa có lấy, huhu, con không biết đâu... huhu!"
"Có nín ngay đi không? Hai mẹ con các người đúng là phiền phức! Chẳng phải còn con nhỏ Nghiên Hy sao? Ngồi đó than trách tôi rồi có ra tiền mà trả nợ hay không? Một lũ ăn hại!!"
"Ông mắng ai ăn hại? Ông mới là người ăn hại trong cái nhà này, bao nhiêu tiền bạc ông đều đổ vào cờ bạc rượu chè, lỗi của ai, của tôi hả?" Người đàn bà hét lớn.
"Con đàn bà không biết tốt xấu, tao cờ bạc là để kiếm chút tiền bươn chải, tại số hôm đó đen nên tao mới sạch tiền, phải mà đỏ thì mày cũng là người hưởng, tao sai chỗ nào?"
Lời nói thốt ra thật kinh tởm, thấp hèn trong tư tưởng tệ hại.
Cuộc tranh cãi của hai vợ chồng nhanh chóng sau đó bùng nổ dữ dội, thậm chí là còn đánh nhau.
"Ba mẹ, đủ rồi đó..."
An Nghiên Hy vừa bước vào nhà, cô siết chặt lấy hai tay thành hình nắm đấm, từng bước nặng nề dần tiếng lại gần phía họ.
"Chát!" Khuôn mặt An Nghiên Hy bị lệch sang một bên bởi cái tát đau điếng từ mẹ.
"Mày biết cái gì? Mày hiểu cái gì? Mày có quyền nói ở đây hả? Đủ lông đủ cánh rồi muốn làm gì thì làm hay sao?" Giọng bà Trần Sở Y cay nghiệt mà trách mắng An Nghiên Hy.
An Nghiên Hy hai mắt cay xè, cô nhìn mẹ, cái tát dù có đau nhưng chẳng hề hấn gì so với vết thương trong lòng của hiện tại.
"Con xin lỗi..."
"Mày... đồ con vô dụng, nghiệp chướng, chẳng giúp ích gì được cho cái nhà này, nuôi mày đúng là vô phúc vô phần." Mẹ cô lớn tiếng mắng.
"Mày về rồi thì ngồi xuống tính cách cho tao, 550 triệu, mày có không?" Ông An Dư Hành thêm lời vào.
"Ba mẹ bảo con đào đâu ra tiền? Con bán thân hay sao? Là 550 triệu đấy ạ! Chứ không phải 50 nghìn."
"Mày bây giờ kiếm ra tiền rồi, mày không thấy tao, cái gia đình này đang bế tắc hay sao?"
"Nhưng số tiền lớn như vậy con biết tìm đâu ra?" An Nghiên Hy muốn biết rốt cuộc một chút thương xót của ba mẹ có dành cho cô không.
"Thiếu gì cách? Mày lớn chừng này rồi, cũng đến lúc báo hiếu cho bọn tao. Còn về cách, mày thông minh cứ tận dụng mà làm." Ông An bình thản vừa uống rượu vừa nói như một chuyện đơn giản không phải suy nghĩ.
An Nghiên Hy nhắm tịt mắt lại, nuốt sự cay đắng vào trong, toàn thân cô run rẩy bất lực muôn phần lời.
"Được, vậy con trả, nhưng ba phải hứa với con là không bao giờ được cờ bạc nữa! Nếu ba làm được, con sẽ trả!"
"Tiền đâu mày có? Đừng có nói cái giọng đấy với tao!" Ông An chỉ vào mặt cô.
"Ba mày nói đúng! 550 triệu, trong phút chốc này mày đào đâu ra mà có?" Bà Trần Sở Y tiếp lời.
"Thế sao ba mẹ lại ép buộc con?"
An Nghiên Hy đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn ba mẹ, bao nhiêu sự mệt mỏi, gánh nặng đều đặt trên vai cô, làm sao chạy chữa nổi chứ?
"Mày..."
"Ba mẹ yên tâm, hiện tại con chỉ có trong người 500, con sẽ tìm cách kéo dài thời hạn ra để trả dần cho họ ở số còn lại."
"Mày rốt cuộc đào tiền đâu ra?" Mẹ cô quát lớn vào mặt.
"Ba mẹ không cần lo lắng, con không làm gì để mang phiền phức cho ba mẹ đâu ạ."
An Nghiên Hy cúi thấp đầu, khẽ "mỉm cười". Cho đến bây giờ cô vẫn mãi là một cô ngốc, chỉ lặng thầm hi sinh mà chẳng hề được một lần nhìn nhận từ ba mẹ, dù một câu thông cảm cũng chưa từng có!
"Được, miễn không liên lụy cho bọn tao là mừng rồi. Trách nhiệm của mày, cố mà hoàn thành cho tốt, có như vậy mới không uổng công ơn nuôi dưỡng của bọn tao."
Vẫn là những lời lẽ mang tính sát thương cao, 18 năm qua An Nghiên Hy đều phải hứng chịu đến quen thuộc cả rồi, cớ vì sao hôm nay lại đau nhiều hơn trước đến thế chứ?
"Vâng, con cảm ơn ba mẹ..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.