Chương 1: Chúng ta kết hôn đi
NG Nguyen 1119
08/06/2022
Dưới sảnh lớn của trung tâm thương mại, một cô gái ngồi trên chiếc xe lăn. Cô nhận được cuộc gọi của mẹ mình, đã ở đây gần một tiếng đồng hồ vẫn không thấy bà xuất hiện.
Ba mẹ đã ly hôn năm cô bị tai nạn. Cô không trách bà đã nhẫn tâm bỏ lại mình để tìm cuộc sống mới. Đã hơn hai năm, cô chưa gặp lại mẹ chỉ muốn biết bà có thật sự sống tốt.
Điện thoại trong túi cô rung lên. Cô mò mẫm lấy ra. Là tin nhắn của mẹ cô chỉ một câu lạnh nhạt.
(Xin lỗi mẹ bận việc không đến được.)
Cô mím môi, muốn quay trở về.
Dòng người chen chúc, xô đẩy nhau. Cô bị ai đó đẩy mạnh ngã nhoài xuống nền gạch đau điếng, cô cố chống tay lên lại không có sức để đứng lên.
Mọi người đều nhìn cô với ánh mắt thương hại, cùng những tiếng cười giễu cợt.
"Haha.. là ai đây. Hoa khôi của trường chúng ta ngày xưa đây mà." Một người đàn ông cười giễu cợt.
"Mới đây đã ra nông nỗi này thật sự thảm hại." Một cô gái chen lời.
"Cầu xin tôi đi, tôi sẽ thương hại mà đỡ cô dậy. Người đàn ông lúc nảy khoanh tay trước ngực cười lạnh.
Mọi người xung quanh chỉ bàn quan hóng hớt xem.
Cô mím môi. Tay nắm chặt lại móng tay đâm vào lòng bàn tay đến rỉ máu.
Bỗng xung quanh trở nên im lặng.
Cô cũng không dám nhìn lên. Cô cũng đã quen với tiếng cười nhạo của mọi người.
Một vòng ôm ấm áp.
"Xin lỗi, anh đến muộn. Em không sao chứ?" Một giọng trầm lạnh, lại dịu dàng.
Cô cũng giật mình ngẩn ngơ nhìn anh.
Một người đàn ông với đôi mắt đen láy, mày thanh tú, gương mặt sắc sảo, mũi cao thẳng, bờ môi mỏng gợi cảm với gọng kính bạc. Làn da trắng đến nỗi ai cũng ganh tị
Anh dịu dàng đặt cô ngồi lên xe.
Anh nắm lấy bàn tay xiết chặt của cô ra đặt vào lòng bàn tay mình.
Ai cũng há hốc mồm.
Trợ kí bên cạnh sợ đến ngây người. "Tình, tình huống gì đây. Ông chủ mới về nước sao lại quen được cô gái này."
Anh khụy một gối xuống chăm chú nhìn cô.
Trái tim cô khẽ rung lên.. mím môi.
Anh dịu dàng vén nhẹ tóc cô ra sau tai.
"Cử chỉ thân mật này.." Trợ lí nuốt nước bọt sợ sắp tè ra quần. Đoá hoa cao lãnh không nhuốm mùi khói lửa nhân gian từ khi nào lại..
Từ lúc, anh đi theo đại boss của mình đến giờ đây là lần đầu tiên trong thấy cảnh tượng còn hơn kì quan thiên nhiên.
"Tôi nghĩ điều là con người với nhau đã không giúp đỡ thì thôi. Phân biệt đối xử với hôn thê của tôi như vậy." Dạ Bạch không biểu cảm gì."Vĩnh Thụy, giao lại cho anh." Dạ Bạch xoay người lại đẩy xe cô ra ngoài.
Khi nghe lời này ai cũng đứng hình không kịp phản ứng.
Ai lại đi cưới một cô gái tật nguyền như vậy. Huống chi anh quá nổi bật hơn người.
Cô thật sự không biết anh là ai.
"..." Thịnh Uyển cũng cứng đờ người cúi đầu xuống không dám nhìn anh.
"..." Mọi người đều như bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt khi nghe"vị hôn thể" này.
Đừng nói đến Vĩnh Thụy vẫn đang cố tiêu hoá câu nói vừa rồi.
Anh đẩy cô ra cửa, với sự ghen tị của mọi người.
"Cám ơn anh đã giúp tôi. Tôi có thể về được." Thịnh Uyển lúc này mới tìm lại được giọng nói của mình.
Giọng cô rất ngọt lại dịu dàng cũng như cô vậy.
Dạ Bạch khụy gối xuống nhìn cô.
"Chúng ta kết hôn nhé. Tôi nói là thật lòng. Tôi không biết sau này có yêu em hay không nhưng tôi có thể chắc chắn là sẽ cho em một gia đình trọn vẹn" Dạ Bạch đẩy nhẹ gọng kính nhìn cô.
Cô nhìn sự chân thành, nghiêm túc trong mắt anh.
Thịnh Uyển mím môi. Từ nhỏ cô đã không có một gia đình trọn vẹn.
Ở với ba cô luôn là sự ghẻ lạnh. Ai cũng xem cô là gánh nặng. Tai nạn năm đó đã cướp mất tất cả. Cái gì cô cũng không có.
Dù thế nào cô cũng muốn có một gia đình của riêng mình. Vì vậy cô không suy nghĩ mà chấp nhận đánh cược một lần. Kết quả thế nào cô cũng chấp nhận vì tình yêu đối với cô là thứ xa xỉ.. cô càng không mong đợi gì nữa.
"Được. Sáng mai, tôi sẽ đến đón em." Dạ Bạch trầm thấp nói.
"Anh.." Thịnh Uyển muốn nói lại thôi.
"Không vội, thời gian còn rất dài." Dạ Bạch thản nhiên nói đẩy xe cô về khu nhà.
"..." Thịnh Uyển sững sờ ngẩng mặt lên nhìn anh. Chẳng lẽ, người này biết thuật đọc tâm sao.
"Tôi biết nhiều hơn em nghĩ." Dạ Bạch cười như không cười.
".." Thịnh Uyển ngẩn ra không hiểu ý anh. Đây là lần đầu cô gặp anh mà. Thật ra, anh là ai. Tại sao lại nói như vậy? Rất nhiều câu hỏi trong đầu cô lúc này.
Cô chọn ngồi xe lăn, chỉ vì không muốn ai nhìn dáng đi khập khiễng của mình còn thêm chiếc nạng vướng víu. Tuy cô không để tâm, nhưng lại không muốn mình trở thành trò cười của mọi người. Thịnh Uyển luôn biết họ luôn có ác ý với mình. Đã bao năm rồi, cô thật sự đã chết tâm với lòng người, luôn luôn khép kín chính bản thân mình.
"Đến rồi, cảm ơn anh." Ý cô tránh né rất rõ ràng.
"Em vào đi." Dạ Bạch cũng không ép buộc.
Cô gật gật đầu, lấy tay đẩy vào trong.
Dạ Bạch nhìn cô khuất sau cánh cửa mới xoay người rời đi. Anh ngay từ đầu đã biết cô chính là cô gái nhỏ năm đó. Quả thật duyên của họ vẫn chưa dứt, đã ba năm người đầu tiên gặp lại vẫn là cô. Nếu đã vậy anh sẽ bảo hộ cô dưới đôi cánh của mình đến khi cô tìm được một người toàn tâm toàn ý yêu thương cô. Hoặc cả đời này bên cạnh anh.
Ba mẹ đã ly hôn năm cô bị tai nạn. Cô không trách bà đã nhẫn tâm bỏ lại mình để tìm cuộc sống mới. Đã hơn hai năm, cô chưa gặp lại mẹ chỉ muốn biết bà có thật sự sống tốt.
Điện thoại trong túi cô rung lên. Cô mò mẫm lấy ra. Là tin nhắn của mẹ cô chỉ một câu lạnh nhạt.
(Xin lỗi mẹ bận việc không đến được.)
Cô mím môi, muốn quay trở về.
Dòng người chen chúc, xô đẩy nhau. Cô bị ai đó đẩy mạnh ngã nhoài xuống nền gạch đau điếng, cô cố chống tay lên lại không có sức để đứng lên.
Mọi người đều nhìn cô với ánh mắt thương hại, cùng những tiếng cười giễu cợt.
"Haha.. là ai đây. Hoa khôi của trường chúng ta ngày xưa đây mà." Một người đàn ông cười giễu cợt.
"Mới đây đã ra nông nỗi này thật sự thảm hại." Một cô gái chen lời.
"Cầu xin tôi đi, tôi sẽ thương hại mà đỡ cô dậy. Người đàn ông lúc nảy khoanh tay trước ngực cười lạnh.
Mọi người xung quanh chỉ bàn quan hóng hớt xem.
Cô mím môi. Tay nắm chặt lại móng tay đâm vào lòng bàn tay đến rỉ máu.
Bỗng xung quanh trở nên im lặng.
Cô cũng không dám nhìn lên. Cô cũng đã quen với tiếng cười nhạo của mọi người.
Một vòng ôm ấm áp.
"Xin lỗi, anh đến muộn. Em không sao chứ?" Một giọng trầm lạnh, lại dịu dàng.
Cô cũng giật mình ngẩn ngơ nhìn anh.
Một người đàn ông với đôi mắt đen láy, mày thanh tú, gương mặt sắc sảo, mũi cao thẳng, bờ môi mỏng gợi cảm với gọng kính bạc. Làn da trắng đến nỗi ai cũng ganh tị
Anh dịu dàng đặt cô ngồi lên xe.
Anh nắm lấy bàn tay xiết chặt của cô ra đặt vào lòng bàn tay mình.
Ai cũng há hốc mồm.
Trợ kí bên cạnh sợ đến ngây người. "Tình, tình huống gì đây. Ông chủ mới về nước sao lại quen được cô gái này."
Anh khụy một gối xuống chăm chú nhìn cô.
Trái tim cô khẽ rung lên.. mím môi.
Anh dịu dàng vén nhẹ tóc cô ra sau tai.
"Cử chỉ thân mật này.." Trợ lí nuốt nước bọt sợ sắp tè ra quần. Đoá hoa cao lãnh không nhuốm mùi khói lửa nhân gian từ khi nào lại..
Từ lúc, anh đi theo đại boss của mình đến giờ đây là lần đầu tiên trong thấy cảnh tượng còn hơn kì quan thiên nhiên.
"Tôi nghĩ điều là con người với nhau đã không giúp đỡ thì thôi. Phân biệt đối xử với hôn thê của tôi như vậy." Dạ Bạch không biểu cảm gì."Vĩnh Thụy, giao lại cho anh." Dạ Bạch xoay người lại đẩy xe cô ra ngoài.
Khi nghe lời này ai cũng đứng hình không kịp phản ứng.
Ai lại đi cưới một cô gái tật nguyền như vậy. Huống chi anh quá nổi bật hơn người.
Cô thật sự không biết anh là ai.
"..." Thịnh Uyển cũng cứng đờ người cúi đầu xuống không dám nhìn anh.
"..." Mọi người đều như bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt khi nghe"vị hôn thể" này.
Đừng nói đến Vĩnh Thụy vẫn đang cố tiêu hoá câu nói vừa rồi.
Anh đẩy cô ra cửa, với sự ghen tị của mọi người.
"Cám ơn anh đã giúp tôi. Tôi có thể về được." Thịnh Uyển lúc này mới tìm lại được giọng nói của mình.
Giọng cô rất ngọt lại dịu dàng cũng như cô vậy.
Dạ Bạch khụy gối xuống nhìn cô.
"Chúng ta kết hôn nhé. Tôi nói là thật lòng. Tôi không biết sau này có yêu em hay không nhưng tôi có thể chắc chắn là sẽ cho em một gia đình trọn vẹn" Dạ Bạch đẩy nhẹ gọng kính nhìn cô.
Cô nhìn sự chân thành, nghiêm túc trong mắt anh.
Thịnh Uyển mím môi. Từ nhỏ cô đã không có một gia đình trọn vẹn.
Ở với ba cô luôn là sự ghẻ lạnh. Ai cũng xem cô là gánh nặng. Tai nạn năm đó đã cướp mất tất cả. Cái gì cô cũng không có.
Dù thế nào cô cũng muốn có một gia đình của riêng mình. Vì vậy cô không suy nghĩ mà chấp nhận đánh cược một lần. Kết quả thế nào cô cũng chấp nhận vì tình yêu đối với cô là thứ xa xỉ.. cô càng không mong đợi gì nữa.
"Được. Sáng mai, tôi sẽ đến đón em." Dạ Bạch trầm thấp nói.
"Anh.." Thịnh Uyển muốn nói lại thôi.
"Không vội, thời gian còn rất dài." Dạ Bạch thản nhiên nói đẩy xe cô về khu nhà.
"..." Thịnh Uyển sững sờ ngẩng mặt lên nhìn anh. Chẳng lẽ, người này biết thuật đọc tâm sao.
"Tôi biết nhiều hơn em nghĩ." Dạ Bạch cười như không cười.
".." Thịnh Uyển ngẩn ra không hiểu ý anh. Đây là lần đầu cô gặp anh mà. Thật ra, anh là ai. Tại sao lại nói như vậy? Rất nhiều câu hỏi trong đầu cô lúc này.
Cô chọn ngồi xe lăn, chỉ vì không muốn ai nhìn dáng đi khập khiễng của mình còn thêm chiếc nạng vướng víu. Tuy cô không để tâm, nhưng lại không muốn mình trở thành trò cười của mọi người. Thịnh Uyển luôn biết họ luôn có ác ý với mình. Đã bao năm rồi, cô thật sự đã chết tâm với lòng người, luôn luôn khép kín chính bản thân mình.
"Đến rồi, cảm ơn anh." Ý cô tránh né rất rõ ràng.
"Em vào đi." Dạ Bạch cũng không ép buộc.
Cô gật gật đầu, lấy tay đẩy vào trong.
Dạ Bạch nhìn cô khuất sau cánh cửa mới xoay người rời đi. Anh ngay từ đầu đã biết cô chính là cô gái nhỏ năm đó. Quả thật duyên của họ vẫn chưa dứt, đã ba năm người đầu tiên gặp lại vẫn là cô. Nếu đã vậy anh sẽ bảo hộ cô dưới đôi cánh của mình đến khi cô tìm được một người toàn tâm toàn ý yêu thương cô. Hoặc cả đời này bên cạnh anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.