Hạnh Phúc Có Thật Không Anh?

Chương 13

Mon Nguyễn

25/07/2015

18h. Kí túc xá.

Cao Quỳnh Phương thẫn thờ, trên tay cầm đóa hoa và sợi chuyền của Trình Tử Khiêm bước vào phòng. Dương Băng Vũ đang ăn mì thấy đóa hoa đẹp khỏi chê trên tay Cao Quỳnh Phương liền bị sặc, lại có sự kiện chấn động gì Cao Quỳnh Phương lại sở hữu đóa hoa này.

“Cậu là có thật là Quỳnh Phương không?” – Dương Băng Vũ ngờ ngệch hỏi.

“Dĩ nhiên rồi.” – Cô để bó hoa xuống nhưng lại nắm sợi dây chuyền trong tay, cô không định nói cho Dương Băng Vũ biết bởi chắc chắn Dương Băng Vũ sẽ không tin, đợi khi cô suy nghĩ kỹ càng rồi nói cho Dương Băng Vũ biết cũng không muộn.

“Đóa hoa này ở đâu ra?”

“Trình Tử Khiêm tỏ tình không thành nên quăng luôn cho mình.”

Thì ra, sáng nay Trình Tử Khiêm kéo Cao Quỳnh Phương đi để tỏ tình, làm cô cứ tưởng là có chuyện gì nữa rồi. Nhưng Trình Tử Khiêm hoàn hảo lại bị thất tình, chắc chắn cô gái này đẳng cấp quá cao muốn làm giá đây mà. Nhưng nhìn khuôn mặt có chút thẫn thờ của Cao Quỳnh Phương, Dương Băng Vũ thắc mắc “Vậy sao cậu lại như người mất hồn vậy.”

“Thì…” – Cao Quỳnh Phương theo thường lệ định kể cho Dương Băng Vũ nghe, nhưng nhìn đôi mắt nhiều chuyện của Dương Băng Vũ, cô thở dài “Cậu ta tỏ tình không thành, trút giận lên người mình.”

Vô cùng hợp lý, Dương Băng Vũ muốn không tin cũng không được. Vậy là cô đoạt luôn đóa hoa xinh đẹp trên tay Cao Quỳnh Phương, tự mình đi cắm, xong rồi quay lại ăn hết tô mì. Cao Quỳnh Phương kiểm tra lại hành lý, tối nay là lên xe rồi, phải chắc chắn không bỏ sót thứ gì.

10h. Ngày hôm sau. Trại trẻ mồ côi.

Cao Quỳnh Phương và Dương Băng Vũ ‘tay xách nách mang’ bước vào trại. Mấy đứa nhỏ chơi ngoài sân thấy họ về, lập tức báo cho mấy dì trong trại. Gần cả năm không gặp nhau, nên bao nhiêu nhớ nhung họ đều dồn vào những cái ôm.

“Tụi con về lúc nào, sao không nói để ta ra đón.” – Dì Trần cười vui vẻ hỏi.

“Con muốn tạo bất ngờ cho dì mà.”



Dì Lưu lập tức ra chợ, mua thêm một số thức ăn mà hai người họ thích nhất. Bữa cơm hôm nay tuy không có gì đặc biệt nhưng với Cao Quỳnh Phương và Dương Băng Vũ là bữa cơm ngon nhất trên đời, bởi nó chứa đựng tình yêu thương sâu đậm của người thân mà Cao Quỳnh Phương và Dương Băng Vũ vĩnh viễn không có được.

Ăn cơm xong, Cao Quỳnh Phương ra ngoài đi dạo. Trại mồ côi vẫn không có gì thay đổi, cái cây to lớn mà cô thường ngồi trước đây giờ đã sắp thêm một tuổi, đột nhiên cô nhớ đến Trình Tử Khiêm và Triệu Minh Minh. Cô nhớ có lần Triệu Minh Minh đã nói “Mình rất thích hoàng tử của mình giống Tử Khiêm.” Nên Triệu Minh Minh nói cô không được phép ăn hiếp Trình Tử Khiêm nữa, như vậy Triệu Minh Minh sẽ cho cô hết quà vặt của mình. Cao Quỳnh Phương lúc đó chỉ là một đứa con nít, nghe như vậy dĩ nhiên là rất thích, lập tức đồng ý với Triệu Minh Minh và hứa sẽ giữ bí mật, ngay cả Dương Băng Vũ cũng không được nói. Chính vì thế, lúc đó dù cho Trình Tử Khiêm có phiền phức cỡ nào Cao Quỳnh Phương cũng không quan tâm, phải cố gắng xem như không có chuyện gì vì cô biết Triệu Minh Minh luôn theo sát họ, chẳng qua là núp ở đâu đó không lộ diện thôi. Bây giờ suy nghĩ lại hình như lúc đó, Triệu Minh Minh đã thích Trình Tử Khiêm.

Nghĩ đến đây, Cao Quỳnh Phương hơi lo lắng, không biết bây giờ Triệu Minh Minh còn thích Trình Tử Khiêm không? Lỡ như Triệu Minh Minh vẫn thích Trình Tử Khiêm, nếu một ngày cô ấy quay về biết được quan hệ bọn họ thì sao? Vấn đề này xem ra khó giải quyết rồi nhưng chưa phải vấn đề khó nhất.

19h. Sân trước của trại mồ côi.

Cao Quỳnh Phương và Dương Băng Vũ đang ngồi trên hai cái xích đu trước sân. Rồi lôi chuyện ngày xưa, chuyện ngày nay đem ra nói. Nhưng nói một hồi, Cao Quỳnh Phương cảm thấy có gì không đúng.

“Sao hôm nay cậu bênh vực Tử Khiêm quá vậy?” – Nãy giờ lần nào kể tội Trình Tử Khiêm, đều bị Dương Băng Vũ phản bác.

“Đâu có.” – Dương Băng Vũ lập tức phủ nhận, nhưng hình như khuôn mặt trắng trẻo của cô ửng đỏ.

Chuyện kì lạ gì nữa vậy? Cao Quỳnh Phương khó hiểu nhìn Dương Băng Vũ “Vậy sao cậu đỏ mặt?”

“Là cậu nhìn nhầm thôi.”

Không đúng, thái độ thẹn thùng của Dương Băng Vũ hôm nay ở đâu chui ra vậy, không lẽ… “Cậu thích Tử Khiêm?” - Tim Cao Quỳnh Phương đập thình thịch đợi đáp án của Dương Băng Vũ.

Dương Băng Vũ không phủ nhận cũng không khẳng định nhưng với thái độ của cô đã đủ để Cao Quỳnh Phương tìm ra đáp án. Nghiêm trọng rồi, lần này không phải một đứa nhóc còn nhẹ người non dạ như Triệu Minh Minh, mà là một cô gái lần đầu rung động Dương Băng Vũ, cái chuyện tình cảm của Trình Tử Khiêm và Cao Quỳnh Phương, chưa ra trận mà đã bị diệt vong rồi.

“Từ bao giờ vậy?” – Cao Quỳnh Phương hụt hẫng hỏi.

“Dạ tiệc đó. Hôm đó cậu ấy vô cùng đẹp trai, lại còn lịch sự mời mình nhảy nữa. Còn nữa, lúc đó người sắp đổ nước trái cây lên người mình, cậu ấy đã ôm mình né chỗ khác.” – Dương Băng Vũ với nét mặt hạnh phúc hồi tưởng lại.

Cao Quỳnh Phương nhất thời không biết nói gì, cũng may điện thoại reo cứu mạng cô. Mà chủ nhân của cuộc điện thoại này lại là … Lâm Khải Phong, cái người này lần nào xuất hiện cũng cứu cô thoát chết, phải chi bớt hách dịch lại một chút không biết chừng cô động lòng rồi.



“Alo.”

“Cậu đang ở đâu?” – Mới vừa cảm động một chút đã bị giọng nói ngang ngạnh của Lâm Khải Phong đập tan.

“Liên quan gì tới cậu.” – Muốn nói chuyện đàng hoàng với con người này một lần cũng không được.

“Chỉ muốn xem cậu còn sống hay đã chết thôi.”

“Cảm ơn cậu đã quan tâm. Thật vinh hạnh.” – Tiếng nghiến răng của Cao Quỳnh Phương cũng vừa vặn lọt vào tai Lâm Khải Phong.

“Tôi không có thời gian mà đi quan tâm cậu. Tôi chỉ sợ không ai chịu trách nhiệm với nụ hôn đầu của tôi thôi.” – Đẳng cấp công kích của Lâm Khải Phong ngày càng tăng.

“Trách nhiệm cái đầu cậu.”

Hình như gọi điện thoại không tốn tiền hay sao? Lâm Khải Phong lại rảnh tới mức gọi để nói những chuyện nhảm nhí này. Ngược lại Dương Băng Vũ lại rất tập trung nghe cuộc đối thoại này, rất đơn giản nó mang đầy yếu tố giải trí.

Cúp máy, nhìn khuôn mặt vui vẻ của Dương Băng Vũ, trách móc “Vui lắm sao?”

“Dĩ nhiên. Hai người thú vị thật đó.” – Dương Băng Vũ vẫn còn rất vui vẻ khẳng định.

“Cậu điên giống Lâm Khải Phong rồi.”

“Mình nói cho cậu biết một chuyện.” – Dương Băng Vũ đột ngột nghiêm túc. “Oan gia kiếp trước là vợ chồng.”

Dương Băng Vũ vậy là bị Cao Quỳnh Phương đánh tới tấp. Nhưng Dương Băng Vũ cũng nói đâu có gì sai, đúng là trước đây Cao Quỳnh Phương cũng thường cãi nhau với Trình Tử Khiêm nhưng lần nào Trình Tử Khiêm cũng giơ tay đầu hàng, thực chất không phải là đối thủ của Cao Quỳnh Phương, còn Lâm Khải Phong thì khác, anh lúc nào cũng khiến Cao Quỳnh Phương dồn hết lực đối phó, xứng đáng là kì phùng địch thủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hạnh Phúc Có Thật Không Anh?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook