Chương 15
Mon Nguyễn
25/07/2015
Thời gian ăn tết cũng sớm kết thúc, Cao Quỳnh Phương và Dương Băng Vũ phải nhanh chóng quay lại trường. Ngày tiễn hai người họ đi cũng không còn nhiều quyến luyến như lần trước, chỉ có mấy đứa nhóc khóc nức nở.
“Chị sẽ nhanh về thôi, lần sau mua thêm đồ chơi cho các em được không?” – Cao Quỳnh Phương ngồi xuống, dỗ dành bọn trẻ.
“Thôi được rồi, các con đi sớm đi nếu không trễ xe thì phiền lắm.” – Dì Trần nhắc nhở.
Cao Quỳnh Phương đứng lên vẫy tay tạm biệt mọi người, rồi cùng Dương Băng Vũ ra bến xe. Đang trên đường ra bến xe, đột nhiên có một chiếc xe hơi bốn chỗ đỗ lại, chắn ngang đường đi bọn họ.
“Đi học sao?” – Lâm Khải Phong từ trong xe thò đầu ra ngoài hỏi.
Cao Quỳnh Phương nghe tiếng Lâm Khải Phong tỏ ra không quan tâm, nên Dương Băng Vũ đành phải trả lời. Vừa quay sang nhìn Lâm Khải Phong, Dương Băng Vũ đã bị choáng trước vẻ đẹp ‘sang chảnh’ của anh. Mắt kính đen hàng hiệu che gần nửa khuôn mặt, bên trong mặc một chiếc áo thun trơn, khoác ngoài bằng chiếc jacket da hàng hiệu, ‘cực phẩm’ như thế này mà Cao Quỳnh Phương bỏ lỡ quả thật là thất bại.
“Lên xe đi, tôi đưa các cậu đi.” – Lần này thì Lâm Khải Phong vô cùng lịch sự mời họ.
Dương Băng Vũ đương nhiên là lập tức đồng ý, nhưng lại e dè nhìn Cao Quỳnh Phương không cảm xúc đành thất vọng lắc đầu với Lâm Khải Phong.
Cậu cũng không bất ngờ với kết quả này, tỏ vẻ đáng tiếc như đúng kịch bản “Không đi, vậy tôi đi trước.”
Nhưng không ngờ, Lâm Khải Phong vừa dứt lời, Cao Quỳnh Phương lại lên tiếng “Ai nói với cậu không đi.”
Vừa tiết kiệm được tiền, vừa không tốn thời gian đợi xe, vừa an toàn, lợi nhiều hơn hại, đương nhiên Cao Quỳnh Phương sẽ không bỏ lỡ. Để hành lý ở cốp xe xong, Cao Quỳnh Phương định lên xe lại xảy ra xung đột với Lâm Khải Phong.
“Sao cậu không ra ghế phụ ngồi đi?” – Cô nhìn Lâm Khải Phong vô cùng bình thản ngồi ở chỗ cũ, hình như không có ý định di chuyển đành phải lên tiếng.
“Cậu có quyền quyết định à?” – Lợi thế đang thuộc về phía cậu, dĩ nhiên là phải tận dùng rồi.
Dương Băng Vũ thấy tình hình không ổn, định giải vây nhưng lại nghĩ ra một sáng kiến khác “Phương à, mình bị say xe, hay là để mình ngồi ở phía trước đi.”
Cao Quỳnh Phương hiểu rất rõ tình trạng say xe của Dương Băng Vũ, nên đành ngậm ngùi đồng ý. Lâm Khải Phong cũng không lên tiếng, tỏ ra miễn cưỡng đồng ý, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, thầm cảm ơn sự giúp đỡ của Dương Băng Vũ. Ai ngờ, lần này lại là họa trên người cậu.
Nửa tiếng sau.
“Sau cậu không nói sớm.” – Lâm Khải Phong tức giận nhìn bộ dạng thê thảm của Cao Quỳnh Phương.
“Cậu có hỏi không?” – Cao Quỳnh Phương nói chuyện khó khăn nhưng vẫn không nhường Lâm Khải Phong.
“Sao cậu không uống thuốc chứ?” – Biết xảy ra chuyện này, cậu nhất định sẽ không ngu ngốc như vậy.
Trước giờ thể trạng cô vốn dĩ rất tốt, nên không bao giờ uống thuốc, với lại cũng đã nhiều lần rồi không có chuyện gì, ai ngờ lần này lại thê thảm như vậy.
“Không ổn rồi.” – Cao Quỳnh Phương lại nôn. Nãy giờ cũng năm, sáu lần rồi, Lâm Khải Phong thấy vậy cũng không đành lòng, vỗ vỗ lưng giúp cô. Nôn xong, Cao Quỳnh Phương mệt mỏi ngồi dựa ra sau ghế.
“Chắc tại lúc sáng ăn nhiều quá nên mới như vậy.” – Dương Băng Vũ cũng bất ngờ khi một người khỏe mạnh như Cao Quỳnh Phương lại ra bị say xe đến nông nỗi này, cô định đổi với Khải Phong, nhưng nhìn nét mặt lo lắng của cậu, cô quyết định im lặng, để Lâm Khải Phong chịu khổ một chút ai biết Cao Quỳnh Phương lại cảm động.
Nửa tiếng sau.
Trong xe giờ đã yên tĩnh lại như bình thường, cả Dương Băng Vũ và Cao Quỳnh Phương đều đã ngủ nhưng Lâm Khải Phong không tài nào chợp mắt được, cứ nghĩ đến bộ dạng đau đớn của Cao Quỳnh Phương lúc nãy, cậu lại không nỡ ngủ. Bất giác, cậu quay sang nhìn Cao Quỳnh Phương, đây là lần đầu tiên cậu được nhìn kỹ cô như vậy, cô không phải một cô gái xinh đẹp hoàn hảo như những cô gái bên cạnh cậu, cô chỉ là một người bình thường, có một chút nét đáng yêu, hoàn toàn không phải mẫu người của cậu, nhưng không hiểu sao cậu lại động lòng với cô. Lâm Khải Phong đưa tay kéo Cao Quỳnh Phương tựa vào vai mình, để cô ngủ thoải mái một chút, cậu rất hi vọng sau này cô sẽ toàn tâm toàn ý dựa vào cậu như vậy.
Dương Băng Vũ rất dễ thức, qua đoạn đường khó đi một chút là cô bị giật mình thức giấc. Vừa vặn quan sát được cảnh Cao Quỳnh Phương đang tựa vào vai Lâm Khải Phong ngủ ngon lành, lại thấy ánh mắt ấm áp của Lâm Khải Phong nhìn Cao Quỳnh Phương làm cho một người ngoài như cô rất cảm động
“Cậu thích nó rồi.” – Dương Băng Vũ không hỏi mà là khẳng định.
“Đừng nói cho cô ngốc này biết.” – Lâm Khải Phong vẫn nhìn Cao Quỳnh Phương nhẹ nhàng lên tiếng, cậu không muốn vì bất cứ lý do gì ảnh hưởng đến cô và cậu.
Không ngờ lại tiến triển nhanh như vậy, Dương Băng Vũ vốn dĩ chỉ đang tìm cách xích họ lại không hề biết được Lâm Khải Phong từ sớm đã động lòng rồi. Vậy cũng tốt, có một người lẳng lặng ở bên Cao Quỳnh Phương, lại có thể giúp cô ấy vui, Dương Băng Vũ không có lý do gì lại không đồng ý.
Hai tiếng sau. Cổng ký túc xá.
“Dậy đi.” – Lâm Khải Phong lay Cao Quỳnh Phương. Chắc cô đã rất mệt nên ngủ suốt mấy tiếng liền, tới nơi cũng không hay biết.
Cao Quỳnh Phương lờ mờ ngồi dậy đã thấy Dương Băng Vũ ra ngoài lấy hành lý, vươn vai một cái rồi cũng ra ngoài giúp Dương Băng Vũ. Lấy hành lý xong, Dương Băng Vũ tươi cười cảm ơn Lâm Khải Phong, nhưng Lâm Khải Phong vẫn chưa hài lòng, tiến đến trước Cao Quỳnh Phương.
“Còn cậu?”
“Cảm ơn.”
Rất mãn nguyện, Lâm Khải Phong lên xe ra về. Cao Quỳnh Phương làm sao biết cô đã tựa lên vai Lâm Khải Phong ngủ suốt mấy tiếng đồng hồ, làm vai cậu mỏi cũng không dám nhúc nhích. Lúc sắp tới nơi, sợ cô biết rồi ngại, cậu còn cẩn thận để cô lại vị trí cũ. Một tiếng cảm ơn này thực chất không đủ.
6h. Ngày hôm sau. Cổng trường.
Trước khi đi học Cao Quỳnh Phương đã đem sợi dây chuyền theo, vì cô biết rõ, Trình Tử Khiêm sẽ không bỏ lỡ một giây phút nào. Đúng như cô đoán, vừa tới cổng trường đã thấy Trình Tử Khiêm đứng ở đó. Cao Quỳnh Phương ngừng một chút, nói Dương Băng Vũ vào trong trước, rồi tiến lại chỗ Trình Tử Khiêm.
“Qua bên kia đi.” – Cao Quỳnh Phương chỉ tay qua chỗ vắng ở gần đó. Không nói không rằng, Trình Tử Khiêm lập tức kéo cô đi.
“Rốt cuộc tại sao?” – Cậu nhìn thẳng Cao Quỳnh Phương, hi vọng tìm được một chút chứng cứ dối trá trong mắt cô.
“Vì tôi không thích cậu.” – Cao Quỳnh Phương rất bình tĩnh đối diện cậu không một chút nao núng như cậu muốn.
“Không hợp lý, rõ ràng hôm đó cậu rất vui mà.” – Cố gắng giữ một chút kiên nhẫn để cậu có thể bình tĩnh phản bác Cao Quỳnh Phương.
“Tôi vui thì nhất định phải thích cậu sao?” – Cô hỏi ngược lại. Rồi cô bỏ vào trường. Nhưng Trình Tử Khiêm cố chấp đuổi theo.
Cao Quỳnh Phương quay lại nhìn cậu, ánh mắt cậu đỏ hoe, gương mặt nhợt nhạt không chút sức sống, Cao Quỳnh Phương không muốn nhìn cậu tiếp tục đau khổ như thế này, lần này không phải vì Dương Băng Vũ mà là vì tình cảm cô dành cho Trình Tử Khiêm.
“Cậu thật sự muốn biết.” – Thà đau một lần rồi thôi còn hơn để vết thương tiếp tục âm ỉ không dứt.
“Phải.” – Cậu kiên định muốn nghe lý do của Cao Quỳnh Phương.
Thật lòng, Cao Quỳnh Phương vẫn chưa suy nghĩ ra lý do gì để thuyết phục Trình Tử Khiêm. Bí quá, cô đành liều một lần.
“Người tôi thích là…Khải Phong.” – Ai biểu vào giây phút này Lâm Khải Phong lại xui xẻo xuất hiện trước mặt cô, cô cũng không muốn ảnh hưởng tình bạn của Trình Tử Khiêm và Lâm Khải Phong nhưng vào đường cùng rồi, Cao Quỳnh Phương chỉ thấy Lâm Khải Phong đủ sức thuyết phục thôi.
Rồi Cao Quỳnh Phương chạy tới nắm tay Lâm Khải Phong, cậu cũng rất ngỡ ngàng nhưng nhìn thái độ kì lạ của Cao Quỳnh Phương, cậu biết đã có chuyện nên vô cùng phối hợp diễn màn kịch này. Trình Tử Khiêm đằng sau nhìn bàn tay Cao Quỳnh Phương và Lâm Khải Phong đan vào nhau, một giọt nước nóng hổi từ khóe mắt cậu rơi ra. Cậu quay đầu đi ngược hướng bọn họ, hôm nay, ngay bây giờ cậu muốn yên tĩnh để để trái tim mình ngã khuỵu.
“Chị sẽ nhanh về thôi, lần sau mua thêm đồ chơi cho các em được không?” – Cao Quỳnh Phương ngồi xuống, dỗ dành bọn trẻ.
“Thôi được rồi, các con đi sớm đi nếu không trễ xe thì phiền lắm.” – Dì Trần nhắc nhở.
Cao Quỳnh Phương đứng lên vẫy tay tạm biệt mọi người, rồi cùng Dương Băng Vũ ra bến xe. Đang trên đường ra bến xe, đột nhiên có một chiếc xe hơi bốn chỗ đỗ lại, chắn ngang đường đi bọn họ.
“Đi học sao?” – Lâm Khải Phong từ trong xe thò đầu ra ngoài hỏi.
Cao Quỳnh Phương nghe tiếng Lâm Khải Phong tỏ ra không quan tâm, nên Dương Băng Vũ đành phải trả lời. Vừa quay sang nhìn Lâm Khải Phong, Dương Băng Vũ đã bị choáng trước vẻ đẹp ‘sang chảnh’ của anh. Mắt kính đen hàng hiệu che gần nửa khuôn mặt, bên trong mặc một chiếc áo thun trơn, khoác ngoài bằng chiếc jacket da hàng hiệu, ‘cực phẩm’ như thế này mà Cao Quỳnh Phương bỏ lỡ quả thật là thất bại.
“Lên xe đi, tôi đưa các cậu đi.” – Lần này thì Lâm Khải Phong vô cùng lịch sự mời họ.
Dương Băng Vũ đương nhiên là lập tức đồng ý, nhưng lại e dè nhìn Cao Quỳnh Phương không cảm xúc đành thất vọng lắc đầu với Lâm Khải Phong.
Cậu cũng không bất ngờ với kết quả này, tỏ vẻ đáng tiếc như đúng kịch bản “Không đi, vậy tôi đi trước.”
Nhưng không ngờ, Lâm Khải Phong vừa dứt lời, Cao Quỳnh Phương lại lên tiếng “Ai nói với cậu không đi.”
Vừa tiết kiệm được tiền, vừa không tốn thời gian đợi xe, vừa an toàn, lợi nhiều hơn hại, đương nhiên Cao Quỳnh Phương sẽ không bỏ lỡ. Để hành lý ở cốp xe xong, Cao Quỳnh Phương định lên xe lại xảy ra xung đột với Lâm Khải Phong.
“Sao cậu không ra ghế phụ ngồi đi?” – Cô nhìn Lâm Khải Phong vô cùng bình thản ngồi ở chỗ cũ, hình như không có ý định di chuyển đành phải lên tiếng.
“Cậu có quyền quyết định à?” – Lợi thế đang thuộc về phía cậu, dĩ nhiên là phải tận dùng rồi.
Dương Băng Vũ thấy tình hình không ổn, định giải vây nhưng lại nghĩ ra một sáng kiến khác “Phương à, mình bị say xe, hay là để mình ngồi ở phía trước đi.”
Cao Quỳnh Phương hiểu rất rõ tình trạng say xe của Dương Băng Vũ, nên đành ngậm ngùi đồng ý. Lâm Khải Phong cũng không lên tiếng, tỏ ra miễn cưỡng đồng ý, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, thầm cảm ơn sự giúp đỡ của Dương Băng Vũ. Ai ngờ, lần này lại là họa trên người cậu.
Nửa tiếng sau.
“Sau cậu không nói sớm.” – Lâm Khải Phong tức giận nhìn bộ dạng thê thảm của Cao Quỳnh Phương.
“Cậu có hỏi không?” – Cao Quỳnh Phương nói chuyện khó khăn nhưng vẫn không nhường Lâm Khải Phong.
“Sao cậu không uống thuốc chứ?” – Biết xảy ra chuyện này, cậu nhất định sẽ không ngu ngốc như vậy.
Trước giờ thể trạng cô vốn dĩ rất tốt, nên không bao giờ uống thuốc, với lại cũng đã nhiều lần rồi không có chuyện gì, ai ngờ lần này lại thê thảm như vậy.
“Không ổn rồi.” – Cao Quỳnh Phương lại nôn. Nãy giờ cũng năm, sáu lần rồi, Lâm Khải Phong thấy vậy cũng không đành lòng, vỗ vỗ lưng giúp cô. Nôn xong, Cao Quỳnh Phương mệt mỏi ngồi dựa ra sau ghế.
“Chắc tại lúc sáng ăn nhiều quá nên mới như vậy.” – Dương Băng Vũ cũng bất ngờ khi một người khỏe mạnh như Cao Quỳnh Phương lại ra bị say xe đến nông nỗi này, cô định đổi với Khải Phong, nhưng nhìn nét mặt lo lắng của cậu, cô quyết định im lặng, để Lâm Khải Phong chịu khổ một chút ai biết Cao Quỳnh Phương lại cảm động.
Nửa tiếng sau.
Trong xe giờ đã yên tĩnh lại như bình thường, cả Dương Băng Vũ và Cao Quỳnh Phương đều đã ngủ nhưng Lâm Khải Phong không tài nào chợp mắt được, cứ nghĩ đến bộ dạng đau đớn của Cao Quỳnh Phương lúc nãy, cậu lại không nỡ ngủ. Bất giác, cậu quay sang nhìn Cao Quỳnh Phương, đây là lần đầu tiên cậu được nhìn kỹ cô như vậy, cô không phải một cô gái xinh đẹp hoàn hảo như những cô gái bên cạnh cậu, cô chỉ là một người bình thường, có một chút nét đáng yêu, hoàn toàn không phải mẫu người của cậu, nhưng không hiểu sao cậu lại động lòng với cô. Lâm Khải Phong đưa tay kéo Cao Quỳnh Phương tựa vào vai mình, để cô ngủ thoải mái một chút, cậu rất hi vọng sau này cô sẽ toàn tâm toàn ý dựa vào cậu như vậy.
Dương Băng Vũ rất dễ thức, qua đoạn đường khó đi một chút là cô bị giật mình thức giấc. Vừa vặn quan sát được cảnh Cao Quỳnh Phương đang tựa vào vai Lâm Khải Phong ngủ ngon lành, lại thấy ánh mắt ấm áp của Lâm Khải Phong nhìn Cao Quỳnh Phương làm cho một người ngoài như cô rất cảm động
“Cậu thích nó rồi.” – Dương Băng Vũ không hỏi mà là khẳng định.
“Đừng nói cho cô ngốc này biết.” – Lâm Khải Phong vẫn nhìn Cao Quỳnh Phương nhẹ nhàng lên tiếng, cậu không muốn vì bất cứ lý do gì ảnh hưởng đến cô và cậu.
Không ngờ lại tiến triển nhanh như vậy, Dương Băng Vũ vốn dĩ chỉ đang tìm cách xích họ lại không hề biết được Lâm Khải Phong từ sớm đã động lòng rồi. Vậy cũng tốt, có một người lẳng lặng ở bên Cao Quỳnh Phương, lại có thể giúp cô ấy vui, Dương Băng Vũ không có lý do gì lại không đồng ý.
Hai tiếng sau. Cổng ký túc xá.
“Dậy đi.” – Lâm Khải Phong lay Cao Quỳnh Phương. Chắc cô đã rất mệt nên ngủ suốt mấy tiếng liền, tới nơi cũng không hay biết.
Cao Quỳnh Phương lờ mờ ngồi dậy đã thấy Dương Băng Vũ ra ngoài lấy hành lý, vươn vai một cái rồi cũng ra ngoài giúp Dương Băng Vũ. Lấy hành lý xong, Dương Băng Vũ tươi cười cảm ơn Lâm Khải Phong, nhưng Lâm Khải Phong vẫn chưa hài lòng, tiến đến trước Cao Quỳnh Phương.
“Còn cậu?”
“Cảm ơn.”
Rất mãn nguyện, Lâm Khải Phong lên xe ra về. Cao Quỳnh Phương làm sao biết cô đã tựa lên vai Lâm Khải Phong ngủ suốt mấy tiếng đồng hồ, làm vai cậu mỏi cũng không dám nhúc nhích. Lúc sắp tới nơi, sợ cô biết rồi ngại, cậu còn cẩn thận để cô lại vị trí cũ. Một tiếng cảm ơn này thực chất không đủ.
6h. Ngày hôm sau. Cổng trường.
Trước khi đi học Cao Quỳnh Phương đã đem sợi dây chuyền theo, vì cô biết rõ, Trình Tử Khiêm sẽ không bỏ lỡ một giây phút nào. Đúng như cô đoán, vừa tới cổng trường đã thấy Trình Tử Khiêm đứng ở đó. Cao Quỳnh Phương ngừng một chút, nói Dương Băng Vũ vào trong trước, rồi tiến lại chỗ Trình Tử Khiêm.
“Qua bên kia đi.” – Cao Quỳnh Phương chỉ tay qua chỗ vắng ở gần đó. Không nói không rằng, Trình Tử Khiêm lập tức kéo cô đi.
“Rốt cuộc tại sao?” – Cậu nhìn thẳng Cao Quỳnh Phương, hi vọng tìm được một chút chứng cứ dối trá trong mắt cô.
“Vì tôi không thích cậu.” – Cao Quỳnh Phương rất bình tĩnh đối diện cậu không một chút nao núng như cậu muốn.
“Không hợp lý, rõ ràng hôm đó cậu rất vui mà.” – Cố gắng giữ một chút kiên nhẫn để cậu có thể bình tĩnh phản bác Cao Quỳnh Phương.
“Tôi vui thì nhất định phải thích cậu sao?” – Cô hỏi ngược lại. Rồi cô bỏ vào trường. Nhưng Trình Tử Khiêm cố chấp đuổi theo.
Cao Quỳnh Phương quay lại nhìn cậu, ánh mắt cậu đỏ hoe, gương mặt nhợt nhạt không chút sức sống, Cao Quỳnh Phương không muốn nhìn cậu tiếp tục đau khổ như thế này, lần này không phải vì Dương Băng Vũ mà là vì tình cảm cô dành cho Trình Tử Khiêm.
“Cậu thật sự muốn biết.” – Thà đau một lần rồi thôi còn hơn để vết thương tiếp tục âm ỉ không dứt.
“Phải.” – Cậu kiên định muốn nghe lý do của Cao Quỳnh Phương.
Thật lòng, Cao Quỳnh Phương vẫn chưa suy nghĩ ra lý do gì để thuyết phục Trình Tử Khiêm. Bí quá, cô đành liều một lần.
“Người tôi thích là…Khải Phong.” – Ai biểu vào giây phút này Lâm Khải Phong lại xui xẻo xuất hiện trước mặt cô, cô cũng không muốn ảnh hưởng tình bạn của Trình Tử Khiêm và Lâm Khải Phong nhưng vào đường cùng rồi, Cao Quỳnh Phương chỉ thấy Lâm Khải Phong đủ sức thuyết phục thôi.
Rồi Cao Quỳnh Phương chạy tới nắm tay Lâm Khải Phong, cậu cũng rất ngỡ ngàng nhưng nhìn thái độ kì lạ của Cao Quỳnh Phương, cậu biết đã có chuyện nên vô cùng phối hợp diễn màn kịch này. Trình Tử Khiêm đằng sau nhìn bàn tay Cao Quỳnh Phương và Lâm Khải Phong đan vào nhau, một giọt nước nóng hổi từ khóe mắt cậu rơi ra. Cậu quay đầu đi ngược hướng bọn họ, hôm nay, ngay bây giờ cậu muốn yên tĩnh để để trái tim mình ngã khuỵu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.