Hạnh Phúc Có Thật Không Anh?

Chương 44

Mon Nguyễn

04/11/2016

Cao Quỳnh Phương bắt đầu đọc nội dung được viết ở mỗi tấm hình, sự thật năm xưa tựa hồ như hiện ra ngay trước mắt, cõi lòng cô như tan nát, nước mắt rơi theo từng tiếng nấc đến nghẹn lòng. Dù đã đặt mọi thứ lại chỗ cũ nhưng tâm trí Cao Quỳnh Phương vẫn không cách nào quay lại với thực tại, cô ngồi bất động trên giường, ánh mắt vô thức nhìn về chiếc hộp…

“Phu nhân đâu rồi?” – Cao Quỳnh Phương đứng ở sảnh lớn Lâm gia, gấp rút hỏi người giúp việc.

“Lúc nãy có mấy người đến đưa bà chủ đi rồi.”

“Cô có biết họ đưa bà ấy đi đâu không?”

“Chuyện này thì tôi không biết.”

Cô vẫn chậm hơn một bước, bây giờ Cao Quỳnh Phương đã có thể chắc chắn một số chuyện, những câu chuyện mà cô chưa từng nghi ngờ, giờ lại hiện ra theo một cách thức tàn nhẫn hơn rất nhiều.

Giống như mọi hôm, hôm nay Lâm Khải Phong vẫn về nhà sớm, sắc mặt, thái độ không có gì là bất thường. Anh nhanh chóng tiến đến chỗ Cao Quỳnh Phương, vừa vặn nhìn thấy cô đang xem phim tình cảm. Anh cũng không nói gì, yên lặng ngồi bên cạnh cô, khẽ ôm cô vai cô tựa vào lòng.

Khi biết được tất cả mọi chuyện, Cao Quỳnh Phương vô cùng đau lòng, cô muốn lập tức rời khỏi người đàn ông này, nhưng cô vẫn cố chấp cho anh thêm một cơ hội, hi vọng hôm nay anh sẽ thành thật nói tất cả mọi chuyện với cô. Nhưng cô đợi rất lâu, anh vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh cô, trái tim cô như rớt xuống vực thẳm, nước mắt không hẹn lại ồ oạt chảy ra, vô tình rơi xuống tay Lâm Khải Phong.

Anh vội xoay người cô, để cô đối diện với anh, sau đó lấy tay nhẹ nhàng lau đi “Em sao vậy?”

Tại sao đến nước này rồi mà anh vẫn còn muốn gạt cô? Trong suốt thời gian, rốt cục anh còn giấu cô bao nhiêu chuyện?

“Anh cho người theo dõi em sao?”

Nét mặt Lâm Khải Phong vẫn không biến đổi, anh dịu dàng nhìn cô “Anh chỉ muốn bảo vệ em.”

“Anh chưa từng chọn tin tưởng em?” – Ánh mắt đau đớn của cô xoáy thẳng vào trái tim anh.



Hôm qua, khi cô đột nhiên hỏi anh có giấu cô chuyện gì không đã khiến anh cảm thấy không bình thường, sáng nay, Hàn Tinh lại báo cho anh biết cô đến Lâm gia, trong đầu anh đã mường tượng đến tình huống xấu nhất “Tất cả mọi chuyện anh làm từ đầu đến cuối đều chỉ vì muốn tốt cho em.”

Tức nước vỡ bờ, anh đã đi quá xa giới hạn mà cô đặt ra rồi. Cao Quỳnh Phương gạt tay Lâm Khải Phong “Lừa gạt tôi chính là tốt cho tôi. Lâm Khải Phong, anh từ đầu đến cuối đã biết tất cả mọi chuyện, tất cả mọi chuyện xảy ra với gia đình tôi đều do một tay ba anh gây ra, ông ta biết rõ dì Vân rất yêu ba tôi, rất muốn có lại được ông, nên đã lợi dụng dì ấy làm nội gián từng bước từng bước phá hoại gia đình tôi, khiến cho chúng tôi nhà tan cửa nát, sau đó lấy sinh mệnh của chúng tôi ra để ép buộc mẹ tôi, buộc bà phải từ bỏ gia đình mình. Ông ta cho rằng, mọi thứ đã được sắp đặt hoàn hảo, nhưng không ngờ, tôi và anh lại yêu nhau, sợ tôi làm ảnh hưởng đến gia đình các người, nên ông ta đã cho người theo dõi tôi, chính ông ta mới là người giết hại dì Vân để diệt khẩu, nếu không nhờ mẹ tôi cố tình dàn xếp để tôi đi Mỹ, e là bây giờ tôi cũng có kết cục giống như dì Vân rồi. Anh nói xem, tôi nói có đúng không?”

“Đúng. Em nói không sai, tất cả mọi chuyện đều do ba anh làm.” – Nhưng cô chắc chắn không biết, gia đình anh tan nát chính là vì mẹ cô. Từ nhỏ, ông đã không quan tâm đến sự tồn tại của anh, Lâm Thế Thanh chỉ sử dụng anh giống như vật làm tin để ép buộc nhà ngoại anh, sau khi có được thứ mình muốn, ông lập tức trở mặt. Rất nhiều lần, Lâm Khải Phong nhìn thấy mẹ anh và Lâm Thế Thanh cãi nhau, thậm chí ông còn ra tay đánh mẹ anh, nhưng bà từ đầu đến cuối vẫn một lòng yêu Lâm Thế Thanh. Càng ngày mẹ anh càng ít nói, bác sĩ nói bà bị trầm cảm nghiêm trọng, không lâu sau thì mẹ anh mắc bệnh nặng. Ngày bà ra đi, Lâm Thế Thanh cũng không xuất hiện chỉ có một mình anh ở bên cạnh bà, nắm tay bà, khóc vì bà, cho đến khi bà nhắm mắt.

Cao Quỳnh Phương đã không thể khống chế cảm xúc nữa, cô vỡ òa, lao đến nắm chặt áo Lâm Khải Phong “Tại sao anh biết tất cả mà không nói cho tôi biết? Anh để tôi căm hận Trần Diễm Sương, anh muốn tôi mãi mãi không tha thứ cho bà ta, muốn tôi cả đời này luôn sống trong ân hận…Lâm Khải Phong, nếu đây là cách anh trả thù thì anh đã thành công rồi...” Cô bất lực buông ra, thẫn thờ ngồi bệt xuống “Bây giờ, bà ấy đang ở đâu?”

Lâm Khải Phong vẫn chưa nhìn ra ẩn ý trong câu nói của cô “Ý em là sao?”

“Anh còn giả ngốc làm gì nữa chứ?”

“Anh thật sự không có đưa bà ấy đi.”

Cao Quỳnh Phương ngạc nhiên nhìn Lâm Khải Phong, anh che đậy giỏi như vậy? Rốt cục cô có nên tin hay không?

Ở một nơi khác. Đó là một căn biệt thự sang trọng nằm ở ngoại ô thành phố, diện tích rất lớn, mọi thứ bên trong đều rất đầy đủ, chỉ có điều không thể liên lạc với thế giới bên ngoài.

“Các người đưa tôi đến đây làm gì?” – Trần Diễm Sương nhìn hai tên vệ sĩ lực lượng đứng gác ngoài cửa liền cảm thấy bất an.

“Cậu chủ muốn bà nghỉ ngơi một thời gian, phu nhân cứ yên tâm ở đây, vài ngày nữa chúng tôi sẽ đến đón bà.”

Sáng nay, Cao Quỳnh Phương rời đi không bao lâu thì Hàn Tinh đến, trong lòng Trần Diễm Sương đã có cảm giác lo lắng không yên, chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra?

Hàn Tinh nhìn thấy Trần Diễm Sương lên phòng rồi mới rời đi. Vừa bước lên xe, anh đã gọi điện thoại.

“Chuyện em nhờ anh, anh đã làm xong rồi.”



“Cảm ơn anh.”

“Em nhất định phải nhớ lời mình đã hứa, không được làm hại bà ta.”

“Anh yên tâm.”

Hàn Tinh không hiểu, tại sao Triệu Minh Minh lại nhờ anh đưa Trần Diễm Sương tới đây? Chỉ trách anh đã yêu người không nên yêu, nên chỉ có thể thành toàn cho cô. Bất chợt, điện thoại trong tay run liên hồi, Hàn Tinh nhìn dãy số, chần chừ đôi lát mới bắt máy.

“Lâm tổng.”

“Lập tức điều tra cho tôi, phu nhân đang ở đâu?”

“Được.”

Nhìn cũng không giống là đang diễn kịch, coi như Cao Quỳnh Phương tạm tin anh thêm một lần. Cô quay vào phòng thu dọn hành lý. Lâm Khải Phong cũng đi theo, nhìn thấy cô đem toàn bộ đồ trong tủ ra, để vào vali, anh vội vàng ngăn cản.

“Tình hình của mẹ như thế nào vẫn chưa rõ, bây giờ em ra ngoài rất nguy hiểm. Muốn đi để anh đi là được rồi.”

Lâm Khải Phong nói không sai, nếu người không phải anh đưa đi thì khả năng Trần Diễm Sương bị bắt cóc là rất lớn, hơn nữa bây giờ cô còn mang thai, tuyệt đối không thể để bản thân xảy ra chuyện gì. Cô quay mặt sang chỗ khác “Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”

Bây giờ, Cao Quỳnh Phương đang rất tức giận, có nói nữa e là cũng chỉ khiến cô tức giận. Lâm Khải Phong buông tay cô ra, rời đi.

Nghe tiếng đóng cửa bên ngoài, đoán chắc là anh đã đi, Cao Quỳnh Phương lấy điện thoại, quệt nước mắt, cố gắng lấy giọng trầm ổn, ấn nút gọi “Anh hai…”

Hi vọng Trần Diễm Sương vẫn an toàn, cô còn rất nhiều chuyện muốn nói với bà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hạnh Phúc Có Thật Không Anh?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook