Hạnh Phúc Có Thật Không Anh?

Chương 47

Mon Nguyễn

09/11/2016

Anh bất lực bởi bây giờ đã không còn bất cứ lí do nào để níu kéo cô nữa, khi Cao Quỳnh Phương hận Lâm gia, tìm mọi cách để trả thù, một mực vứt bỏ tình yêu năm xưa nhưng anh biết rõ, trong lòng cô vẫn còn một chấp niệm, đó là lời hứa, là hạnh phúc mà họ luôn ấp ủ. Nhưng cho đến hôm nay, Cao Quỳnh Phương đã thật sự buông bỏ, đau đớn hiện rõ mồn một trong đáy mắt đầy đau thương, nước mắt khiến trái tim anh quặn thắt “Hạnh phúc có thật không anh?”, Cao Quỳnh Phương không còn dám tin bởi niềm tin cuối cùng đã bị chính tay anh hủy hoại, vậy Lâm Khải Phong anh còn gì để biện minh cho niềm tin của bản thân.

Rượu, giờ anh chỉ còn như vậy, trong men say, nỗi đau sẽ phai mờ, cô sẽ về lại bên anh, tất cả tựa như chưa bao giờ xảy ra…

“Đừng uống nữa, cậu muốn chết sao?” – Trình Tử Khiêm giật chai rượu trên tay Lâm Khải Phong, anh không thể cứ đứng nhìn Lâm Khải Phong tự hành hạ bản thân mình nữa, kể từ ngày Cao Quỳnh Phương rời đi, Lâm Khải Phong lúc nào cũng như vậy, u sầu, ủ rũ, say đến không biết đêm hay ngày.

Lâm Khải Phong không tha thiết gì chai rượu vừa bị Trình Tử Khiêm lấy mất, anh bò sang phải, lấy một chai còn đang uống dỡ khác.

“Cậu muốn chết thì chết nhanh một chút, đừng hành hạ bản thân mình và người khác.”

“Nếu cậu không đến đây để uống rượu thì biến đi.”

Trình Tử Khiêm bất lực, anh ngồi xuống bên cạnh Lâm Khải Phong, nhấm nháp hương vị cay nồng của men rượu “Tại sao không đi tìm cô ấy?”

Lâm Khải Phong cười khẩy, nụ cười chất chứa đầy nỗi đau “Tìm thấy rồi thì sao? Cô ấy sẽ không về.” – Anh biết rõ hơn ai hết.

Đơn xin ly hôn, Lâm Khải Phong nhất quyết không kí, tòa án mời lên hòa giải anh không xuất hiện. Hôm nay, là phiên xử cuối cùng, nếu Lâm Khải Phong vẫn không xuất hiện, sẽ giải quyết theo trình tự, mọi khiếu nại sau này sẽ không được giải quyết. Cao Quỳnh Phương ngồi một mình, ghế bên kia vẫn để trống, trái tim Cao Quỳnh Phương bỗng chốc chùng xuống, yêu vẫn yêu rất nhiều nhưng đã không còn cách nào để tiếp tục bên nhau. Lâm Khải Phong, ba chữ này mãi mãi khảm sâu vào trái tim cô, suốt đời, suốt kiếp không bao giờ quên.

Yêu cầu ly hôn của Cao Quỳnh Phương được thông qua, giây phút này, họ đã chẳng còn gì của nhau nữa. Khi mọi người lần lượt rời đi, Cao Quỳnh Phương vẫn ngồi lại, cô rút trong túi xách ra “Giấy đăng kí kết hôn”, cô đưa tay miết theo từng con chữ trên tờ giấy vô tri ấy, khuôn mặt cương nghị của anh, đáy mắt ngập tràn hạnh phúc của anh như hiện ra, con dấu vẫn còn nguyên màu mực đỏ, nhưng cô và anh đã không thể cùng nhau bước tiếp.

Nỗi đau sâu sắc nhất không phải là xa cách vạn dặm mà là gần ngay trước mắt vẫn không thể chạm vào. Lâm Khải Phong đứng trước mắt cô, quen thuộc nhưng xa cách, có thể nắm chặt nhưng không tài nào với tới. Anh cố chấp, anh chạy trốn sự thật tất cả là vì anh quá yêu cô. Lâm Khải Phong anh không tài nào nghe lời phán quyết ấy, nên anh chỉ có thể đứng bên ngoài, chời đợi từng giây từng phút, chờ đợi đến cô một lần nữa xuất hiện. Giờ phút này, cô và anh cách nhau chỉ một dang tay, nhưng chẳng ai có thể giơ ra lần nữa, yên lặng nhìn nhau, mọi lời nói đều không thốt thành lời, đôi chân toan bước đi nhưng lại như hóa đá, ước chi thời gian ngưng lại, bởi họ chỉ cần nhìn thấy nhau như vậy thôi, cũng đủ lắm rồi.

Anh gầy đi nhiều, khuôn mặt hốc hác, đôi mắt thâm quầng, quần áo xốc xếch, trên người nồng nặc mùi rượu…Người đàn ông luôn hoàn mỹ trong mắt mọi người, Lâm tổng chỉnh chủ trên từng phương diện, hôm nay tàn tạ đến mức cô sắp không nhận ra, tim Cao Quỳnh Phương lại đau liên hồi, có thể không để cô lại chạy đến ôm anh vào lòng? Có thể không để không rời xa nhau? Nếu đã không thể, thì đừng tiếp tục dày vò trái tim nhau nữa, cô sẽ lần nữa thay anh kết thúc. Cao Quỳnh Phương quay lưng đi, Lâm Khải Phong cũng không đuổi theo, cuối cùng anh vẫn không cách nào giữ cô ở lại. Chỉ cần là Cao Quỳnh Phương, anh luôn bất lực. Cô cứ đi, đi đến khi chắc chắn khuất khỏi tầm mắt Lâm Khải Phong, Cao Quỳnh Phương ngã bệt xuống đất, nấc lên từng cơn đau xé gan ruột, cô bất giác quay đầu nhìn về phía cũ, giơ tay lên rồi bất lực buông xuống, vẫn là vô vọng như nhiều năm về trước.

Hai năm sau.

Một lần nữa, Cao Quỳnh Phương quay trở lại, nơi đây vẫn là quê hương với đầy kí ức. Trước cửa sân bay có một chiếc xe đợi cô, Cao Quỳnh Phương vội kéo vali đi về hướng đó. Lần này là đích thân Quách Tĩnh gọi điện mời cô hội chuẩn một bệnh án nghiêm trọng vì thế dù muốn dù không Cao Quỳnh Phương cũng không được từ chối. Mới chớp mắt đã hai năm trôi qua, thời gian không bao giờ chờ đợi ai. Mỗi ngày trôi qua, có người đau lòng nhưng có đầy người vui vẻ, thế giới này là như vậy, vô tình để tồn tại.

Từ xa xa, Cao Quỳnh Phương đã nhìn thấy bóng dáng của Quách Tĩnh ở trước cổng bệnh viện. Vẫn là một người đàn ông điềm đạm như mọi khi, ông nở nụ cười dõi theo chiếc xe đang tiến về phía mình, ánh mắt khiến ai người ta thấy nhẹ nhàng một cách kì lạ.

“Thầy.” – Cao Quỳnh Phương chạy đến ôm Quách Tĩnh, người thầy mà cô luôn tôn trọng.

Kết thúc buổi họp đã hơn tám giờ tối, mọi người đề nghị đi ăn tối, coi như là tiệc hội ngộ với Cao Quỳnh Phương. Nhưng những con người này, có dịp nhất định sẽ chơi tới bến, ăn uống xong xuôi vẫn không chịu về nhà, nhất quyết là kéo đi karaoke. Có người hát say sưa, có người nhảy múa tưng bừng, cũng có người chỉ im lặng rồi mỉm cười giống như cô. Không biết từ bao giờ, cảm xúc của cô lại kém như vậy, cười hay khóc đều khó khăn.



“Xin lỗi, tôi đi vệ sinh.”

Cao Quỳnh Phương hơi loạng choạng đi đến toilet, chắc là lúc nãy uống hơi nhiều nên bây giờ cô cảm thấy khá khó chịu.

“Anh xem, người ta đã uống nhiều như vậy, mà anh không có thưởng gì hết.’ – Giọng một cô gái nũng nịu vang lên từ một căn phòng. Rõ ràng là quán karaoke sang trọng nhất nhì thành phố mà hệ thống cách âm lại tệ như vậy, chắc bảo vệ ở đây ngày nào cũng nghe đến đỏ mặt rồi. Chỉ là nghĩ thoáng qua thôi, những cuộc giao dịch tình tiền thế này ở đâu mà chả có, Cao Quỳnh Phương cũng không rảnh đến mức để tâm.

“Vậy sao?” – Là một người đàn ông, âm thanh trầm thấp nam tính, nhưng chứa đầy vẻ bỡn cợt. Cao Quỳnh Phương hơi sựng lại, giọng nói quen thuộc đến từng ngóc ngách của cơ thể, làm sao cô không nhận ra, nhưng đau lòng thì sao, đơn giản chỉ còn là người lạ.

Tâm tình vốn tĩnh lặng của Cao Quỳnh Phương đã bị giọng nói kia làm cho gợn sóng, mỗi ngày một dữ dội, mỗi bước đi dần trở nên khó khăn, như có ngàn vạn cây kim đâm rỉ máu. Nửa năm, anh đã thay đổi nhiều hơn cô tưởng tượng. Cao Quỳnh Phương trở lại, nhưng tâm trí đã sớm để lại căn phòng đằng kia, đôi mắt cô thẫn thờ, nhìn về màn hình đằng trước, một giọng hát không chuyên nghiệp nhưng đủ ướt át vang lên.

“Không gian mênh mông quá nhưng niềm vui khi xưa vẫn đây

Sao mi hoen cay bóng dáng người tình ngày nào đâu thấy

Khi xưa nơi đây có gió với mây theo ta hát ca

Giờ ngồi đây hôm nay gió mây đã xa cô đơn đôi ta về đâu.

Ngày em ra đi anh như hóa điên nỗi đau không ngờ

Thương nhớ không nguôi cơn đau hoài không dứt

Dù em ra đi nơi xa cố quên vết thương hôm nào

Yêu dấu ta trao nhưng sao lòng vẫn đau.

Người ơi có nghe không, lòng anh có riêng em thôi

Dù anh ra đi để cố quên, lòng vẫn mãi sao không thể quên

Người ơi có nghe không, lòng em vẫn trông mong



Dù là trăm năm sau khi xa đời em vẫn không quên.”

Căn phòng trở nên im lặng lạ thường, không khí náo nhiệt chùng xuống trong giây lát, có lẽ rằng mỗi người đều có những nỗi niềm để hoài niệm, chỉ là chưa có cơ hội để lấy ra. Giọng hát ấy như len lỏi vào từng tế bào trong cơ thể Cao Quỳnh Phương, chạm vào nơi sâu nhất, nơi chứa đầy kí ức về một người, đã từng yêu và cũng từng hận. Nhưng có lẽ với người đó bốn chữ “Trăm năm không quên” đã sớm không còn ý nghĩa, chỉ còn nặng trĩu trong lòng cô. Vốn dĩ rất muốn khóc nhưng nước mắt không cách nào chảy ra, không phải là trái tim nguội lạnh mà vì đã tan nát từ lâu.

Hơn quá khuya, buổi tiệc mới kết thúc, nhìn mọi người lần lượt lên xe ra về, Cao Quỳnh Phương mới chuẩn bị đón taxi. Nhưng vừa định quay người rời đi, bên trong vang lên tiếng hô hoán “Mau gọi xe cấp cứu, Lâm tổng ngất xỉu rồi.”

Não bộ Cao Quỳnh Phương như tắc nghẽn, cô không thể suy nghĩ được gì nữa, theo quán tính chạy vào bên trong. Bên trong là căn phòng rải đầy vỏ bia, chỉ có hai người có thể uống hết bao nhiêu sao? Cao Quỳnh Phương thầm oán trong lòng. Cô gái bên cạnh nước mắt giàn giụa, mặt trắng bệch không còn chút máu, cũng dễ hiểu thôi, đường đường là Lâm tổng của Thiển Vũ, nếu anh ta xảy ra chuyện, cái mạng nhỏ của cô sẽ khó giữ.

“Đã xảy ra chuyện gì?” – Cao Quỳnh Phương nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Cô gái giọng run run, tiếng được tiếng mất thuật lại câu chuyện “Tôi thấy Lâm tổng uống rượu một mình, mới vào đây uống với anh ấy, nhưng đột nhiên anh ấy… đột nhiên anh ấy ối ra máu, rồi ngã gục xuống…”

Theo như lời kể, chắc là Lâm Khải Phong đã bị xuất huyết dạ dày “Lập tức đưa đi bệnh viện.”

Cao Quỳnh Phương đưa Lâm Khải Phong vào phòng cấp cứu, rất nhanh bác sĩ điều trị riêng cho anh chạy tới, Cao Quỳnh Phương mới có thể nhẹ nhõm ngồi xuống. Xung quanh chỉ có mình cô, nỗi lo lắng xen lẫn sợ hãi vẫn tràn ngập trong trí óc, giống như cô anh vẫn không tài nào buông xuống, nghĩ đến đây cô lại đau lòng.

“Bác sĩ Trần, anh ấy thế nào?”

“Lâm tổng bị loét dạ dày nghiêm trọng, tôi đã nhắc nhở nhiều lần không nên tiếp tục uống rượu nhưng anh ấy không nghe, nếu tình trạng này cứ tiếp diễn, chắc chắn sẽ không dừng lại ở triệu chứng xuất huyết như hôm nay.”

“Cảm ơn anh.”

“Cô nên khuyên anh ấy, nếu không mọi chuyện sẽ không thể kiểm soát nữa.”

“Tôi biết rồi.”

Cao Quỳnh Phương bước vào phòng bệnh, Lâm Khải Phong vẫn chưa tỉnh. Cô nhìn anh hồi lâu, so với ngày gặp nhau ở tòa án, Lâm Khải Phong hôm nay còn gầy gò và xanh xao hơn. Thiếu gì cách anh không làm, lại chọn hành hạ bản thân mình? Là cô vô dụng, chỉ có thể bất lực ngồi nhìn anh đau đớn. Cao Quỳnh Phương đưa tay men theo từng đường nét trên khuôn mặt Lâm Khải Phong, vết thương cũ chưa lành lại chồng chéo thêm vết thương mới, phải đến bao giờ những nỗi đau này mới có thể kết thúc?

Lúc Triệu Minh Minh chạy đến, Cao Quỳnh Phương đã rời đi. Nhìn Lâm Khải Phong nằm trên giường bệnh, Triệu Minh Minh vừa tức giận vừa đau lòng, cô yêu anh, dù cho anh chưa bao giờ trân trọng nhưng cô vẫn cố chấp đến cuối cùng, nhưng tại sao anh cứ vì một người hết lần này đến lần khác làm anh tổn thương mà ngược đãi bản thân, anh có biết ngoài anh ra còn có người đau hơn gấp trăm lần. Kể từ sau khi đưa cô vào viện, anh không xuất hiện nữa. Hai năm qua, anh chưa lần nào đến thăm đứa bé, cô biết anh tổn thương, biết anh đau lòng nhưng đứa con vẫn cần sự quan tâm của anh, dù cô trách móc, cô oán hờn, anh vẫn không đoái hoài, người đàn ông nhẫn tâm như vậy nhưng Triệu Minh Minh cô lại không cách nào buông bỏ. Cao Quỳnh Phương nói cô phải giữ chặt Lâm Khải Phong, cô, có thể không?

Cao Quỳnh Phương không rời đi, chỉ là đang trốn ở một góc mà Triệu Minh Minh không nhìn thấy lặng lẽ dõi theo. Nếu đã không biết cách nào để đối diện với nhau chẳng thà không gặp, quá nhiều chuyện đã xảy ra, có thể không trách hờn nhưng đã là một vết sẹo không thể nào xóa bỏ, có muốn trách chỉ có thể trách số mệnh để giữa họ một người đàn ông, mà cả hai đều yêu sâu sắc. Anh, nhất định sẽ oán hận cô, nhất định sẽ đau lòng nhưng dù tàn nhẫn, đã là cách duy nhất cô không còn cách lựa chọn.

“Tử Khiêm, chúng ta kết hôn đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hạnh Phúc Có Thật Không Anh?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook