Chương 33: LÒNG TRẮC ẨN
Hảo Diệp Ân
13/11/2021
Rõ ràng là giờ Hoàng Ân phải vui khi Liễu Trinh trở về, nhưng tại sao hắn lại có cảm giác kì lạ như vậy? một cái cảm giác mà trước giờ hắn chưa từng trải qua. Hắn kéo mạnh tay đưa người Sa Sa dựa vào ngực, ánh mắt ngày càng trầm hơn
- em lại chạy lung tung đi khắp nơi
Khuôn mặt Chí Dĩnh liền hiện lên một vài nét căng căng, nhăn mặt
- dù sao đây cũng là nơi công cộng (kéo tay Sa Sa về) anh cũng không nên làm đau em gái mình như vậy
"em gái"? "em gái cái gì chứ"? Tình huống càng trớ trêu thêm, mắt Hoàng Ân nhìn không rời bàn tay Chí Dĩnh đang nắm bàn tay mà người làm hắn rung động
- anh là gì của em ? trả lời cho tên này nghe nhanh đi
Lại thêm 1 phần đánh đố sự chịu đựng của mình, Sa Sa thu mình nhỏ lại, đầu chưa hề ngẩn lên nhìn ai, câu hỏi tuy dể vậy, nhưng sao với cô nó lại khó thế? khó mở lời, khó để xác định vị trí trong lòng của Hoàng Ân
- .... là .... là thiếu gia! (ngập ngừng nói không ra hơi)
Hoàng Ân "hừ" lên 1 tiếng rõ mạnh, bực tức bỏ đi, bảng họp đồng cũng chẳng cần ký. Dáng người cao to ấy dần nhỏ lại rồi biến mất khỏi chốn này. À, thì ra hắn đi rồi!
- không sao rồi, cô gái nhỏ! (xoa đầu) có gì đâu mà run quá vậy? hay vết thương còn đau? (ân cần hỏi)
- à ừm... không! chẳng qua là do.... (chẳng lẻ mình lại nói là mình sợ vì mình mà làm thiếu gia mất mặt, không được) do tôi mãi mê chơi mà quên rằng hôm nay phải thu xếp hành lý cho thiếu gia đi công tác....
Lời nói Sa Sa hơi ngượng nghịu, giọng không được tự nhiên như những lần trước. Mắt cô vẫn trông ngóng bóng dáng đó xuất hiện lần nữa
- để đền bù vụ việc vừa rồi tôi gây ra, bây giờ thì đi dùng bữa với tôi được chứ? (ánh mắt chờ đợi kết quả)
- nhưng mà.....
- đi thôi (nháy mắt)
Chí Dĩnh chở Sa Sa băng qua con phố lạ, đến một nhà hàng dân dã, chẳng cầu kì hay sang trọng nhưng lại mang đến cho cô cảm giác quen thuộc mà lâu rồi cô chưa được tận hưởng và đắm chìm trong nó
- đây là đâu mà đẹp vậy? (Sa Sa mạnh dạn hỏi)
- đoán đi ... (Chí Dĩnh bước vào khuôn viên của nhà hàng này)
- chổ này...... (nghĩ ngợi)
- nếu cô thích, sau này cứ tự nhiên mà đến, riêng cô thì được miễn phí hoàn toàn.... À, có kèm khuyến mãi
- khuyến mãi? là khuyến mãi gì?
- tôi! (nói 1 câu chắc nịt)
"khuyến mãi anh ta?" có lầm không vậy? anh ấy nghĩ anh ấy là ai ở đây chứ? Khoan đã! Liệu có phải....
- cô thích hoa này chứ? (đưa cho Sa Sa 1 cành hoa lay-on)
- cái này.... (đây là loài hoa mà Sa Sa thích nhất, vì nó mang lại hình ảnh gia đình cô ngày còn xum họp bên nhau, trước nhà cô khi ấy có trồng khóm hoa như thế này) ... nó đẹp thật
- em lại chạy lung tung đi khắp nơi
Khuôn mặt Chí Dĩnh liền hiện lên một vài nét căng căng, nhăn mặt
- dù sao đây cũng là nơi công cộng (kéo tay Sa Sa về) anh cũng không nên làm đau em gái mình như vậy
"em gái"? "em gái cái gì chứ"? Tình huống càng trớ trêu thêm, mắt Hoàng Ân nhìn không rời bàn tay Chí Dĩnh đang nắm bàn tay mà người làm hắn rung động
- anh là gì của em ? trả lời cho tên này nghe nhanh đi
Lại thêm 1 phần đánh đố sự chịu đựng của mình, Sa Sa thu mình nhỏ lại, đầu chưa hề ngẩn lên nhìn ai, câu hỏi tuy dể vậy, nhưng sao với cô nó lại khó thế? khó mở lời, khó để xác định vị trí trong lòng của Hoàng Ân
- .... là .... là thiếu gia! (ngập ngừng nói không ra hơi)
Hoàng Ân "hừ" lên 1 tiếng rõ mạnh, bực tức bỏ đi, bảng họp đồng cũng chẳng cần ký. Dáng người cao to ấy dần nhỏ lại rồi biến mất khỏi chốn này. À, thì ra hắn đi rồi!
- không sao rồi, cô gái nhỏ! (xoa đầu) có gì đâu mà run quá vậy? hay vết thương còn đau? (ân cần hỏi)
- à ừm... không! chẳng qua là do.... (chẳng lẻ mình lại nói là mình sợ vì mình mà làm thiếu gia mất mặt, không được) do tôi mãi mê chơi mà quên rằng hôm nay phải thu xếp hành lý cho thiếu gia đi công tác....
Lời nói Sa Sa hơi ngượng nghịu, giọng không được tự nhiên như những lần trước. Mắt cô vẫn trông ngóng bóng dáng đó xuất hiện lần nữa
- để đền bù vụ việc vừa rồi tôi gây ra, bây giờ thì đi dùng bữa với tôi được chứ? (ánh mắt chờ đợi kết quả)
- nhưng mà.....
- đi thôi (nháy mắt)
Chí Dĩnh chở Sa Sa băng qua con phố lạ, đến một nhà hàng dân dã, chẳng cầu kì hay sang trọng nhưng lại mang đến cho cô cảm giác quen thuộc mà lâu rồi cô chưa được tận hưởng và đắm chìm trong nó
- đây là đâu mà đẹp vậy? (Sa Sa mạnh dạn hỏi)
- đoán đi ... (Chí Dĩnh bước vào khuôn viên của nhà hàng này)
- chổ này...... (nghĩ ngợi)
- nếu cô thích, sau này cứ tự nhiên mà đến, riêng cô thì được miễn phí hoàn toàn.... À, có kèm khuyến mãi
- khuyến mãi? là khuyến mãi gì?
- tôi! (nói 1 câu chắc nịt)
"khuyến mãi anh ta?" có lầm không vậy? anh ấy nghĩ anh ấy là ai ở đây chứ? Khoan đã! Liệu có phải....
- cô thích hoa này chứ? (đưa cho Sa Sa 1 cành hoa lay-on)
- cái này.... (đây là loài hoa mà Sa Sa thích nhất, vì nó mang lại hình ảnh gia đình cô ngày còn xum họp bên nhau, trước nhà cô khi ấy có trồng khóm hoa như thế này) ... nó đẹp thật
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.