Chương 28: Đưa cơm
Hoàng Kim (Aiko)
20/01/2024
Tối hôm đó trong phòng của An Hòa.
- Gấu bông nè, Đồng Đồng, Đồng Đồng ôm ôm!!
An Hòa hí hửng lấy mấy con gấu bản thân được Lương Kỳ mua nhét vào tay của An Đồng. Biểu cảm cậu lúc này vô cùng vui vẻ mà chia sẻ những thứ yêu thích với em trai.
- Không cần đâu, anh đưa em hết thì ôm cái gì chứ?
An Đồng cười khổ nhìn anh trai mình. Mỗi khi ở chung với An Hòa thì y như rằng bản thân y sẽ biến thành con nít vậy. Gấu bông và bánh ngọt này nọ anh của y đều sẽ không ngần ngại mà đem đưa cho y hết.
- Hông hông sao!!! An Hòa cho Đồng Đồng cho Đồng Đồng mà!!
An Hòa lắc đầu biểu lộ em trai không cần lo đâu. Sau đó liền ngoan ngoãn nằm xuống giường trùm chăn lại qua ngực.
- Hihi, lâu rồi…lâu rồi mới ngủ với Đồng Đồng, An Hòa, An Hòa vui lắm luôn!!!
An Hòa vừa lẩm bẩm, hai con mắt cũng từ từ khép lại. Mỗi khi nằm vào giường cậu đều sẽ bị mê lực của chiếc giường kiềm hãm đến ngủ quên lúc nào không hay…
Thật ra thì đáng ra như thường lệ cậu sẽ ở ngoài phòng khách đợi Lam Khải Lương hoặc là về phòng của hắn ngủ. Nhưng mà hôm nay vì An Đồng trở về nên Lương Kỳ bảo hai anh em cậu cứ việc ngủ chung nên An Hòa mới không như con nít mà chờ ngoài phòng khách đợi đến đêm muộn.
Nhìn anh trai thư thả nằm trên giường yên giấc. Tâm trạng của An Đồng lại không mấy gợn sóng. Y ngồi đó nhìn chằm anh trai sau đó không khỏi thở hắt ra một hơi dài thượt. Ngôn Tình Ngược
Anh trai của y ở đây đã lâu rồi. Liệu việc y đưa anh ấy đi có ổn hay không?
Anh ấy thân thuộc với nơi này hơn y. Nếu rời đi rồi chắc chắn sẽ không ngăn được sự đau lòng luyến tiếc. Chỉ là nếu còn ở lại đây, việc tiếp xúc với Lam Khải Lương cũng chẳng tốt gì. Nếu anh của y không thương Lam Khải Lương thì tốt rồi. Nhưng tiếc thay mọi thứ lại không như y mong muốn…
…
Sáng hôm sau…
- Anh hai, anh đói bụng sao?
An Đồng vừa mới tỉnh giấc đã không thấy anh trai mình đâu liền không khỏi chau nhẹ mày. Sau khi vệ sinh cá nhân sạch sẽ y liền bước xuống dưới tầng trệt. Kế đó liền bắt gặp anh trai mình đang hì hục làm cơm trong bếp.
- Hông…hông có đói! Anh Lương hông đem theo cơm nên nên lè An Hòa mún mún làm cơm cho anh Lương!!
An Hòa vừa nói, tay vừa thuần thục bỏ đồ ăn vào hộp. Đây không phải lần đầu tiên cậu làm cơm cho Lam Khải Lương. Trong hai năm này cậu cũng thường xuyên làm cơm cho hắn khi hắn bận bịu để quên ở nhà. Do đó mà tay chân cũng đặc biệt nhanh lẹ và mau việc.
- Xong rùi!!! An Hòa đi đây!!!
Nhìn thành quả của mình để trong cái bao ni-long. An Hòa liền phấn chấn cầm lên chạy một mạch ra ngoài. An Đồng còn chưa kịp phản ứng gì thì anh trai đã bay đi như gió. Nhưng rồi khoảng chừng một hai phút sau anh hai lại ló đầu vào nhìn y mà nói.
- Bác…bác tài xế đi đâu mất tiu òi, Đồng Đồng, Đồng Đồng có xe mà đúng hông? Chở, chở An Hòa đi nha!!
Hết cách với anh trai ngốc nhà mình. An Đồng chỉ đành bất lực cười một cái. Sau đó đi lấy chìa khóa xe rồi đưa anh trai đi đến công ty nơi Lam Khải Lương làm việc. Nếu y đi chung với anh ấy thì cũng tốt. Ít ra sẽ không để những kẻ gì đó ức hiếp anh ấy.
…
Tìm được một chỗ đậu thích hợp. An Đồng liền tháo dây an toàn của mình rồi mở cửa xe cùng anh trai tiến về phía công ty Nhân Lương.
Hình như bảo vệ ở đây cũng quen biết với An Hòa nên khá niềm nở với cậu. Mà An Hòa cũng rất hồn nhiên cười chào mọi người. Quả thật biểu hiện y như trẻ con này vô cùng dễ khiến cho mọi người ưa thích.
- Chị…chị ơi, An Hòa, An Hòa đem cơm cho anh Lương nè!!
Bước vào đại sảnh của công ty. An Hòa liền theo thói quen đi đến chỗ của nhân viên đang đứng. Sau đó giơ cái bọc trong tay mình lên mà nói với người đó.
Nhìn thấy cậu, vị nữ nhân viên kia có chút muốn cười lại có chút không. Cậu trai này hay đem cơm đến cho sếp của họ. Nhưng mà đa số cơm cậu đem đến hắn đều sẽ không đụng vào…
Nghĩ đến đây, liền không khỏi chạnh lòng thay…
Nhìn biểu hiện ngốc ngốc của cậu thêm cả thân phận mà cậu đang mang chưa kể đây còn là chuyện riêng tư của sếp nên mọi người cũng chỉ có thể im lặng mà thôi. Dầu cho như vậy, có nghĩ theo góc độ nào cũng thật sự rất bất công với cậu…
- Cứ để t…
Vị kia còn định sẽ đem lên thay cậu như mọi lần thì bất chợt có người gọi điện tới. Chưa kể nghe giọng điệu thì dường như là đang bàn chuyện quan trọng. An Hòa thấy vậy cũng không muốn làm phiền chị gái tốt bụng. Cậu nhìn nhìn nữ nhân viên rồi khẽ nói.
- Hay là để An Hòa tự đem…tự đem cho anh Lương nha! Anh ấy ở tầng tầng mấy vậy ạ?
Nghe cậu nói vậy nữ nhân viên cũng không còn sự lựa chọn nào khác. Cô chỉ cho cậu tầng nơi hắn làm việc. Sau đó nhìn bóng lưng cậu cùng An Đồng bước vào trong thang máy mà không ngăn được tiếng thở dài của chính mình.
Đứa trẻ ngoan ngoãn thế này sao lại phải chịu sự bất công như thế? Dù chỉ là thân phận nhân viên nhưng cô vẫn cảm thấy sếp của mình quá đáng với cậu. Dẫu sao hai người cũng tính là vợ chồng rồi mà? Ấy thế mà sếp của họ lại ngang nhiên cùng một người khác ân ân ái ái. Tuy là cái này họ chỉ suy đoán mà thôi nhưng thái độ trịch thượng của thư ký Nhã thật khiến họ không muốn nghĩ cũng không được. Giờ chỉ mong cậu lên đó sẽ không đụng mặt tên kia mà thôi…với cái bản tính xảo trá của Nhã Tần thì một người đơn thuần ngốc nghếch như cậu sao có thể đấu lại được chứ? Càng nghĩ lại càng thấy rối ren…
- Gấu bông nè, Đồng Đồng, Đồng Đồng ôm ôm!!
An Hòa hí hửng lấy mấy con gấu bản thân được Lương Kỳ mua nhét vào tay của An Đồng. Biểu cảm cậu lúc này vô cùng vui vẻ mà chia sẻ những thứ yêu thích với em trai.
- Không cần đâu, anh đưa em hết thì ôm cái gì chứ?
An Đồng cười khổ nhìn anh trai mình. Mỗi khi ở chung với An Hòa thì y như rằng bản thân y sẽ biến thành con nít vậy. Gấu bông và bánh ngọt này nọ anh của y đều sẽ không ngần ngại mà đem đưa cho y hết.
- Hông hông sao!!! An Hòa cho Đồng Đồng cho Đồng Đồng mà!!
An Hòa lắc đầu biểu lộ em trai không cần lo đâu. Sau đó liền ngoan ngoãn nằm xuống giường trùm chăn lại qua ngực.
- Hihi, lâu rồi…lâu rồi mới ngủ với Đồng Đồng, An Hòa, An Hòa vui lắm luôn!!!
An Hòa vừa lẩm bẩm, hai con mắt cũng từ từ khép lại. Mỗi khi nằm vào giường cậu đều sẽ bị mê lực của chiếc giường kiềm hãm đến ngủ quên lúc nào không hay…
Thật ra thì đáng ra như thường lệ cậu sẽ ở ngoài phòng khách đợi Lam Khải Lương hoặc là về phòng của hắn ngủ. Nhưng mà hôm nay vì An Đồng trở về nên Lương Kỳ bảo hai anh em cậu cứ việc ngủ chung nên An Hòa mới không như con nít mà chờ ngoài phòng khách đợi đến đêm muộn.
Nhìn anh trai thư thả nằm trên giường yên giấc. Tâm trạng của An Đồng lại không mấy gợn sóng. Y ngồi đó nhìn chằm anh trai sau đó không khỏi thở hắt ra một hơi dài thượt. Ngôn Tình Ngược
Anh trai của y ở đây đã lâu rồi. Liệu việc y đưa anh ấy đi có ổn hay không?
Anh ấy thân thuộc với nơi này hơn y. Nếu rời đi rồi chắc chắn sẽ không ngăn được sự đau lòng luyến tiếc. Chỉ là nếu còn ở lại đây, việc tiếp xúc với Lam Khải Lương cũng chẳng tốt gì. Nếu anh của y không thương Lam Khải Lương thì tốt rồi. Nhưng tiếc thay mọi thứ lại không như y mong muốn…
…
Sáng hôm sau…
- Anh hai, anh đói bụng sao?
An Đồng vừa mới tỉnh giấc đã không thấy anh trai mình đâu liền không khỏi chau nhẹ mày. Sau khi vệ sinh cá nhân sạch sẽ y liền bước xuống dưới tầng trệt. Kế đó liền bắt gặp anh trai mình đang hì hục làm cơm trong bếp.
- Hông…hông có đói! Anh Lương hông đem theo cơm nên nên lè An Hòa mún mún làm cơm cho anh Lương!!
An Hòa vừa nói, tay vừa thuần thục bỏ đồ ăn vào hộp. Đây không phải lần đầu tiên cậu làm cơm cho Lam Khải Lương. Trong hai năm này cậu cũng thường xuyên làm cơm cho hắn khi hắn bận bịu để quên ở nhà. Do đó mà tay chân cũng đặc biệt nhanh lẹ và mau việc.
- Xong rùi!!! An Hòa đi đây!!!
Nhìn thành quả của mình để trong cái bao ni-long. An Hòa liền phấn chấn cầm lên chạy một mạch ra ngoài. An Đồng còn chưa kịp phản ứng gì thì anh trai đã bay đi như gió. Nhưng rồi khoảng chừng một hai phút sau anh hai lại ló đầu vào nhìn y mà nói.
- Bác…bác tài xế đi đâu mất tiu òi, Đồng Đồng, Đồng Đồng có xe mà đúng hông? Chở, chở An Hòa đi nha!!
Hết cách với anh trai ngốc nhà mình. An Đồng chỉ đành bất lực cười một cái. Sau đó đi lấy chìa khóa xe rồi đưa anh trai đi đến công ty nơi Lam Khải Lương làm việc. Nếu y đi chung với anh ấy thì cũng tốt. Ít ra sẽ không để những kẻ gì đó ức hiếp anh ấy.
…
Tìm được một chỗ đậu thích hợp. An Đồng liền tháo dây an toàn của mình rồi mở cửa xe cùng anh trai tiến về phía công ty Nhân Lương.
Hình như bảo vệ ở đây cũng quen biết với An Hòa nên khá niềm nở với cậu. Mà An Hòa cũng rất hồn nhiên cười chào mọi người. Quả thật biểu hiện y như trẻ con này vô cùng dễ khiến cho mọi người ưa thích.
- Chị…chị ơi, An Hòa, An Hòa đem cơm cho anh Lương nè!!
Bước vào đại sảnh của công ty. An Hòa liền theo thói quen đi đến chỗ của nhân viên đang đứng. Sau đó giơ cái bọc trong tay mình lên mà nói với người đó.
Nhìn thấy cậu, vị nữ nhân viên kia có chút muốn cười lại có chút không. Cậu trai này hay đem cơm đến cho sếp của họ. Nhưng mà đa số cơm cậu đem đến hắn đều sẽ không đụng vào…
Nghĩ đến đây, liền không khỏi chạnh lòng thay…
Nhìn biểu hiện ngốc ngốc của cậu thêm cả thân phận mà cậu đang mang chưa kể đây còn là chuyện riêng tư của sếp nên mọi người cũng chỉ có thể im lặng mà thôi. Dầu cho như vậy, có nghĩ theo góc độ nào cũng thật sự rất bất công với cậu…
- Cứ để t…
Vị kia còn định sẽ đem lên thay cậu như mọi lần thì bất chợt có người gọi điện tới. Chưa kể nghe giọng điệu thì dường như là đang bàn chuyện quan trọng. An Hòa thấy vậy cũng không muốn làm phiền chị gái tốt bụng. Cậu nhìn nhìn nữ nhân viên rồi khẽ nói.
- Hay là để An Hòa tự đem…tự đem cho anh Lương nha! Anh ấy ở tầng tầng mấy vậy ạ?
Nghe cậu nói vậy nữ nhân viên cũng không còn sự lựa chọn nào khác. Cô chỉ cho cậu tầng nơi hắn làm việc. Sau đó nhìn bóng lưng cậu cùng An Đồng bước vào trong thang máy mà không ngăn được tiếng thở dài của chính mình.
Đứa trẻ ngoan ngoãn thế này sao lại phải chịu sự bất công như thế? Dù chỉ là thân phận nhân viên nhưng cô vẫn cảm thấy sếp của mình quá đáng với cậu. Dẫu sao hai người cũng tính là vợ chồng rồi mà? Ấy thế mà sếp của họ lại ngang nhiên cùng một người khác ân ân ái ái. Tuy là cái này họ chỉ suy đoán mà thôi nhưng thái độ trịch thượng của thư ký Nhã thật khiến họ không muốn nghĩ cũng không được. Giờ chỉ mong cậu lên đó sẽ không đụng mặt tên kia mà thôi…với cái bản tính xảo trá của Nhã Tần thì một người đơn thuần ngốc nghếch như cậu sao có thể đấu lại được chứ? Càng nghĩ lại càng thấy rối ren…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.