Chương 83: Lo lắng
Hoàng Kim (Aiko)
06/02/2024
An Hòa nhanh chóng được đẩy vào phòng sanh mổ. Vốn đứa trẻ còn tận mấy ngày nữa thì mới chào đời nhưng vì bị một phen dọa sợ nên có tình trạng sinh sớm. Do đó các bác sĩ cũng rất nhanh chóng mà làm việc của mình.
- Người nhà bình tĩnh, tình trạng của sản phụ và đứa bé vẫn ổn!
Một cô y tá khẽ trấn an mọi người sau đó chạy đi làm việc của bản thân. An Đồng đứng bên ngoài chỉ có thể cầu trời khấn phật. Mong rằng anh trai và cháu của mình có thể cha tròn con vuông.
Về phần Điệp Vĩnh Y. Ông khắc này vẫn như người mất hồn. Mọi chuyện diễn ra nhanh đến nỗi ông không kịp phòng bị. Ông…đã quá ỷ y rồi. Vì thế mới khiến cho Điệp Sâm cùng An Hòa gặp chuyện. Dẫu Điệp Sâm có không phải là con ruột của ông thì người kia vẫn do một tay ông nuôi lớn. Chưa kể, Điệp Sâm là vì đỡ dao cho An Hòa mới rơi vào tình trạng nguy cấp như vậy…
Điệp Vĩnh Y dằn vặt chính mình. Ông cảm thấy bản thân vô dụng đến cực điểm. Ông không bảo vệ được ai cả…con của ông, hai đứa rồi…cả hai đứa ông đều không thể nào bảo vệ. Vậy mà bây giờ giờ cả đứa cháu của mình…ông cũng vô năng như vậy…
- Hai người đừng lo quá, sẽ ổn thôi!
Ngô Tuấn Kỳ không biết phải khuyên thế nào. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến mọi người không thể nào phản ứng kịp. Bây giờ chỉ có thể cầu trời mà thôi. Vả lại, An Hòa mạnh mẽ lắm. Cậu lại còn yêu thương con mình như vậy, vì thế Ngô Tuấn Kỳ tin chắc chỉ cần sự lạc quan đó của bản thân. An Hòa và đứa nhỏ nhất định có thể thuận lợi bước qua thử thách này!
…
Lam Khải Lương gần một tháng trời bận đi công tác nên không thể chăm sóc cậu. Ngoài ra trong thời gian đi công tác, hắn đã lập lên một kế hoạch cầu hôn cậu. Đợi cậu sanh xong sẽ tạo cho cậu một bất ngờ. Ấy vậy mà hôm nay khi hắn định đến tìm gặp cậu thì lại nghe thấy hung tin nên liền lập tức hớt hải chạy đến.
Hắn trên người quần áo sộc sệt, sắc mặt rõ ràng là tệ đi trông thấy. Ngô Tuấn Kỳ thấy hắn liền khẽ đi đến vỗ vai. Sau đó nói rằng hiện tại cậu vẫn còn đang trong phòng sanh không nên mất bình tĩnh.
Nghe thấy vậy, Lam Khải Lương mới thả lỏng cơ thể ra. Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn cảm thấy sợ hãi. Hắn biết rõ khi sinh con không khác gì trải qua cảm giác bước một chân qua quỷ môn quan. Cậu hiện tại đang chống chọi với cửa tử để giành lấy sự sống cho con của họ. Hắn là chồng, không nên có thái độ sợ sệt như vậy. Nhưng mà…chỉ cần nghĩ đến bản thân cậu có chuyện trong lúc sinh liền khiến hắn lo lắng đến chết đi sống lại. Hắn sợ…sợ cậu sẽ rời bỏ hắn. Có lẽ hắn nghĩ nhiều cũng được…nhưng trên đời này vô thường, hắn muốn cùng cậu sống một đời hạnh phúc, muốn cùng cậu và con một nhà ba người vui vẻ với nhau…
Nhìn sắc mặt bạn mình Ngô Tuấn Kỳ liền không khỏi thở dài. Một kẻ trầm lặng như hắn khi yêu vào cũng sẽ có biểu cảm như vậy. Trước giờ hắn chưa từng biểu lộ ra sự sợ hãi. Nhưng bây giờ khi đứng trước người hắn yêu và con của hắn. Hắn lại bày ra sự sợ hãi mà hắn tưởng chừng như đã chai sạn…
- Yên tâm đi, sẽ ổn thôi!
- Ừ! Sẽ ổn!
Hắn máy móc gật đầu, hai tay đặt bên hong đã siết chặt lại. Giờ hắn không thể làm gì ngoài tự trấn an bản thân cả…Hòa Hòa ráng lên, anh ở đây đợi hai ba con của em!
…
Điệp Vĩnh Y thẩn thở nhìn xác của con trai. Nước mắt tưởng chừng đã khô cạn phút chốc lại rơi xuống. Ông đưa tay, xoa lấy mái đầu điểm bạc của Điệp Sâm. Ánh mắt già nua không khỏi ánh lên tia đau xót…
Điệp Sâm là đứa trẻ luôn làm theo lời ông. Nhưng mà con nuôi sao có thể bằng con ruột? Do đó ban đầu ông cũng không yêu thương gì Điệp Sâm mấy. Chỉ là sau khi con trai bỏ đi cùng người khác. Ông mới bắt đầu trọng dụng đứa con nuôi kia. Tính ra thì…ông làm cha thất bại thật. Cả hai đứa con của mình ông đều không khiến đứa nào hạnh phúc cả…
- Cảm ơn con A Sâm…
Cảm ơn con vì đã cứu Hòa Hòa và đứa nhỏ, cảm ơn con vì đã luôn làm đúng bổn phận của một người con với ông già này…
Điệp Vĩnh Y biết rõ, Điệp Sâm hiếu thuận với mình một phần là vì mặc cảm tội lỗi với A An…nhưng mà từ đầu đến cuối hết thẩy đều do ông gây ra…nếu ông không thiên vị, có thể khiến Điệp Sâm cảm thấy vui vẻ như một gia đình. Nếu ông có thể suy nghĩ cho hạnh phúc của con mình, không ép buộc cả hai phải làm theo những gì mình muốn thì cớ sự cũng đã không đến bước đường này…
Điệp Vĩnh Y quay lưng rời đi. Hốc mắt cũng đã hoen đỏ. Đã lâu rồi ông không khóc. Nhưng mà hôm nay, cảm xúc thật sự quá mức ngột ngạt.
A Sâm, A An, kiếp sau nếu được ta vẫn muốn làm ba của hai đứa…đến lúc đó ta hứa nhất định sẽ làm một người cha tốt, nhất định sẽ không để hai đứa phải đau khổ…
- Người nhà bình tĩnh, tình trạng của sản phụ và đứa bé vẫn ổn!
Một cô y tá khẽ trấn an mọi người sau đó chạy đi làm việc của bản thân. An Đồng đứng bên ngoài chỉ có thể cầu trời khấn phật. Mong rằng anh trai và cháu của mình có thể cha tròn con vuông.
Về phần Điệp Vĩnh Y. Ông khắc này vẫn như người mất hồn. Mọi chuyện diễn ra nhanh đến nỗi ông không kịp phòng bị. Ông…đã quá ỷ y rồi. Vì thế mới khiến cho Điệp Sâm cùng An Hòa gặp chuyện. Dẫu Điệp Sâm có không phải là con ruột của ông thì người kia vẫn do một tay ông nuôi lớn. Chưa kể, Điệp Sâm là vì đỡ dao cho An Hòa mới rơi vào tình trạng nguy cấp như vậy…
Điệp Vĩnh Y dằn vặt chính mình. Ông cảm thấy bản thân vô dụng đến cực điểm. Ông không bảo vệ được ai cả…con của ông, hai đứa rồi…cả hai đứa ông đều không thể nào bảo vệ. Vậy mà bây giờ giờ cả đứa cháu của mình…ông cũng vô năng như vậy…
- Hai người đừng lo quá, sẽ ổn thôi!
Ngô Tuấn Kỳ không biết phải khuyên thế nào. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến mọi người không thể nào phản ứng kịp. Bây giờ chỉ có thể cầu trời mà thôi. Vả lại, An Hòa mạnh mẽ lắm. Cậu lại còn yêu thương con mình như vậy, vì thế Ngô Tuấn Kỳ tin chắc chỉ cần sự lạc quan đó của bản thân. An Hòa và đứa nhỏ nhất định có thể thuận lợi bước qua thử thách này!
…
Lam Khải Lương gần một tháng trời bận đi công tác nên không thể chăm sóc cậu. Ngoài ra trong thời gian đi công tác, hắn đã lập lên một kế hoạch cầu hôn cậu. Đợi cậu sanh xong sẽ tạo cho cậu một bất ngờ. Ấy vậy mà hôm nay khi hắn định đến tìm gặp cậu thì lại nghe thấy hung tin nên liền lập tức hớt hải chạy đến.
Hắn trên người quần áo sộc sệt, sắc mặt rõ ràng là tệ đi trông thấy. Ngô Tuấn Kỳ thấy hắn liền khẽ đi đến vỗ vai. Sau đó nói rằng hiện tại cậu vẫn còn đang trong phòng sanh không nên mất bình tĩnh.
Nghe thấy vậy, Lam Khải Lương mới thả lỏng cơ thể ra. Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn cảm thấy sợ hãi. Hắn biết rõ khi sinh con không khác gì trải qua cảm giác bước một chân qua quỷ môn quan. Cậu hiện tại đang chống chọi với cửa tử để giành lấy sự sống cho con của họ. Hắn là chồng, không nên có thái độ sợ sệt như vậy. Nhưng mà…chỉ cần nghĩ đến bản thân cậu có chuyện trong lúc sinh liền khiến hắn lo lắng đến chết đi sống lại. Hắn sợ…sợ cậu sẽ rời bỏ hắn. Có lẽ hắn nghĩ nhiều cũng được…nhưng trên đời này vô thường, hắn muốn cùng cậu sống một đời hạnh phúc, muốn cùng cậu và con một nhà ba người vui vẻ với nhau…
Nhìn sắc mặt bạn mình Ngô Tuấn Kỳ liền không khỏi thở dài. Một kẻ trầm lặng như hắn khi yêu vào cũng sẽ có biểu cảm như vậy. Trước giờ hắn chưa từng biểu lộ ra sự sợ hãi. Nhưng bây giờ khi đứng trước người hắn yêu và con của hắn. Hắn lại bày ra sự sợ hãi mà hắn tưởng chừng như đã chai sạn…
- Yên tâm đi, sẽ ổn thôi!
- Ừ! Sẽ ổn!
Hắn máy móc gật đầu, hai tay đặt bên hong đã siết chặt lại. Giờ hắn không thể làm gì ngoài tự trấn an bản thân cả…Hòa Hòa ráng lên, anh ở đây đợi hai ba con của em!
…
Điệp Vĩnh Y thẩn thở nhìn xác của con trai. Nước mắt tưởng chừng đã khô cạn phút chốc lại rơi xuống. Ông đưa tay, xoa lấy mái đầu điểm bạc của Điệp Sâm. Ánh mắt già nua không khỏi ánh lên tia đau xót…
Điệp Sâm là đứa trẻ luôn làm theo lời ông. Nhưng mà con nuôi sao có thể bằng con ruột? Do đó ban đầu ông cũng không yêu thương gì Điệp Sâm mấy. Chỉ là sau khi con trai bỏ đi cùng người khác. Ông mới bắt đầu trọng dụng đứa con nuôi kia. Tính ra thì…ông làm cha thất bại thật. Cả hai đứa con của mình ông đều không khiến đứa nào hạnh phúc cả…
- Cảm ơn con A Sâm…
Cảm ơn con vì đã cứu Hòa Hòa và đứa nhỏ, cảm ơn con vì đã luôn làm đúng bổn phận của một người con với ông già này…
Điệp Vĩnh Y biết rõ, Điệp Sâm hiếu thuận với mình một phần là vì mặc cảm tội lỗi với A An…nhưng mà từ đầu đến cuối hết thẩy đều do ông gây ra…nếu ông không thiên vị, có thể khiến Điệp Sâm cảm thấy vui vẻ như một gia đình. Nếu ông có thể suy nghĩ cho hạnh phúc của con mình, không ép buộc cả hai phải làm theo những gì mình muốn thì cớ sự cũng đã không đến bước đường này…
Điệp Vĩnh Y quay lưng rời đi. Hốc mắt cũng đã hoen đỏ. Đã lâu rồi ông không khóc. Nhưng mà hôm nay, cảm xúc thật sự quá mức ngột ngạt.
A Sâm, A An, kiếp sau nếu được ta vẫn muốn làm ba của hai đứa…đến lúc đó ta hứa nhất định sẽ làm một người cha tốt, nhất định sẽ không để hai đứa phải đau khổ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.