Chương 90: NT: Hai ba ba (6)
Hoàng Kim (Aiko)
10/02/2024
Dạo này tâm trạng của cậu có vẻ đã ổn hơn rồi!Vĩnh Nhất Thiên mỉm cười nhìn thiếu niên đang ăn trái cây trên giường. Sau
một khoảng thời gian anh có thể nhận ra tâm trạng của cậu đã tốt hơn rất nhiều. Điều này khiến cho anh cảm thấy vui vẻ một cách lạ thường.
Hmm…cũng có thể vì bản thân là bác sĩ nên anh cảm thấy như vậy nhưng mà
sâu trong đáy lòng vẫn có chút gì đó thuộc ngoài phạm vi công việc.
- Ừm, đều nhờ bác sĩ cả!
Vĩnh An mỉm cười, khuôn mặt dần lấy lại sức sống. Nếu không có Lương Kỳ, không có Vĩnh Nhất Thiên thì chẳng biết cậu có thể vực lại tinh thần hay không. Mà nói đến người cần cảm ơn nhiều nhất có lẽ là vị bác sĩ này, bởi lẽ chính anh là người luôn kể cận bên cậu.
Thấy nụ cười của cậu, anh cũng khẽ cười theo, như vậy thì tốt, cậu có thế vui vẻ là tốt rồi…
- Giống trẻ con thật…
Vĩnh Nhất Thiên thấy cậu ăn đến nỗi dính lên khóe miệng liền thuận tiện đưa tay ra lau khóe môi cậu. Hành động này vô thức khiến cả hai người khựng lại một khoảng. Vĩnh An rụt rè, có chút tránh né hành động đó còn Vĩnh Nhất Thiên cũng ngờ ngợ cảm thấy việc làm của mình có chút quá phận.
- Tôi…
- Tôi…tôi đi kiếm A Kỳ một lát…
Vĩnh An để dĩa trái cây sang một bên sau đó vội vã đứng dậy rời khỏi phòng. Hai má cậu có chút đo đỏ, sự dịu dàng của người kia như ùa hết vào từng tế bào trong cơ thể cậu. Nhưng mà…cậu vẫn cảm thấy ngột ngạt…có lẽ vì vết thương từng trải nên cậu vẫn có sự sợ hãi khi tiếp xúc với một người đà ông khác.
Vĩnh Nhất Thiên nhìn thế nào cũng là một người thành công có đầy đủ các yếu tố được người khác yêu thích, ngưỡng mộ. Một kẻ như cậu làm gì xứng với anh chứ? Vả lại, chắc gì anh đã thích đàn ông… có khi lại là tự mình ngu ngốc, tự mình đa tình. Một chút quan tâm mà thôi! Sao có thể xem nó là tình yêu được chứ? Vĩnh An đừng nên khờ khạo như vậy! một lần là đủ rồi,đừng vì sự ngu ngốc của chính mình mà khiến bản thân thêm một lần nữa thương tổn…
…
Sau sự thân mật đó Vĩnh An cứ cố gắng tạo ra khoảng cách giữa cậu và anh. Vĩnh Nhất Thiên dường như cảm thấy giữa hai người có gì ngăn cách. Điều này khiến anh không khỏi cảm thấy khó chịu trong lòng
Cũng giống như bây giờ vậy, vốn dĩ sẽ như thường lệ cậu cùng anh cùng trò chuyện thư giãn ngoài vườn hoa. Ấy vậy mà hôm nay cậu lại lấy cớ rằng bản thân cảm thấy không khỏe muốn được nghỉ ngơi. Anh dĩ nhiên nhận ra tất cả là một cái cớ mà thôi, thực chất là cậu đang muốn tránh mặt anh thì có!
- Vĩnh An, chúng ra nói chuyện một chút được không?
Vĩnh Nhất Thiên thật sự bức bối. Cậu luôn cố tránh mặt bản thân khiến anh cảm thấy như có hàng con kiến bò tứ tung trong người. Cả người cứ khó chịu thật sự không giống với tính cách anh chút nào…
- Tôi…tôi…
- Vĩnh An!
Cậu còn tính viện cớ gì đó thì đã bị người kia vạch trần. Vĩnh Nhất Thiên mặt đối mặt với cậu. Anh nhìn cậu trầm giọng nói.
- Tôi đáng ghét lắm sao?
- Kh-không! Không có!
Vĩnh An lắc đầu, có chút không thoải mái với sự thân mật hiện tại. Ở khoảng cách này cậu thấy rất rõ khuôn mặt của người kia. Ánh mắt từng dõi theo cậu, sự lo lắng, quan tâm từng chút cậu đều cảm nhận vô cùng rõ ràng. Cũng vì vậy khiến cậu sợ hãi, sợ rằng bản thân sẽ mê đắm vào nó mà sa đọa không lối thoát.
- Cậu…thích tôi?
Vĩnh Nhất Thiên nhìm cậu thật sâu như muốn khắc ghi cậu vào trong trí não. Kế đó chưa kịp để Vĩnh An có thể tìm đường lui anh đã lên tiếng khiến cậu đứng hình như tượng.
Nhìn thấy mặt mày cậu chuyển sang đỏ rồi lại dần trắng bệch. Vĩnh Nhất Thiên càng thêm phần chắc chắn với câu hỏi của mình. Anh đưa tay muốn chạm lên người cậu thì Vĩnh An đã hốt hoảng gạt tay anh ra Cậu thoáng sợ hãi, thoáng lúng túng không dám nhìn anh. Những ký ức từng bị tra tấn trong bệnh viện tâm thần một lần nữa hiện về như nuốt chửng lấy cậu…
Anh ấy…anh ấy sẽ coi đó là bệnh đúng không? Là bệnh…là bệnh…
Nhận thấy tình hình không ổn, Vĩnh Nhất Thiên liền ôm chầm lấy cậu mặc cho cậu vùng vẫy. Anh dịu dàng siết lấy vòng tay, ân cần nói với cậu.
- Bĩnh tĩnh lại! Không có gì cả!
- Bệnh…đó là bệnh…
Nghe thấy lời thì thầm của Vĩnh An. Vĩnh Nhất Thiên không khỏi cảm thấy đau nhói trong lòng. Quả nhiên bóng ma tâm lý trong lòng cậu vẫn chưa hề thuyên giảm. Chỉ cần một chút tác động liền sẽ trở nên như vậy…
Vĩnh Nhất Thiên khắc này thật sự chỉ muốn chăm lo cho người trước mặt. Xu hướng tính dục của bản thân anh rõ hơn ai hết. Quả thật anh có thích con trai nhưng ban đầu anh chăm sóc cậu chỉ đơn giản là trách nhiệm của một bác sĩ mà thôi. Nhưng sau một khoảng thời gian cùng cậu tiếp xúc anh chợt nhận ra rằng trái tim mình đã rung động lúc nào không hay, điều đó thoi thúc anh càng để ý quan tâm đến cậu hơn. Và anh nghĩ rằng hiện tại cần nên nói rõ ra lòng mình cho cậu biết. Do đó, anh kiên định nói với người trong lòng.
- A An, tôi biết em đã trải qua rất nhiều thứ, em có thể không tin tưởng tôi nhưng không sao cả! Tôi có thể đợi em được! Còn nữa, em không có bệnh! Vì thế đừng tự làm tổn thương chính mình, có được không?
Nước mắt Vĩnh An lại rơi nữa rồi…người đàn ông này sao lại có thể dịu dàng như vậy chứ…anh thật sự…thật sự từng chút chiếm cứ hết trái tim của cậu…
Hít một hơi thật sâu, cậu cảm nhận được những lời nói của anh là thật tâm chẳng giả ý. Khẽ choàng tay đáp lại cái ôm kia. Cậu vùi đầu vào vòm ngực ấm áp.
- Xin lỗi…xin lỗi vì khiến anh lo lắng…
Cậu có thể đặt niềm tin nơi anh phải không? Sự chân thành cậu đang cảm nhận được không hề là giả dối phải không? Vĩnh An không chắc nhưng cậu muốn cá cược một lần. Trái tim cậu đã từng bị thuơng tổn. Giờ đây, chính anh đã vá lại những vết thương đó. Vì thế, cậu muốn thử một lần! Muốn đặt hết tình cảm vào nơi anh. Người đàn ông này thật sự rất tốt…anh ấy sẽ không phụ lòng cậu phải không?
- Ừm, đều nhờ bác sĩ cả!
Vĩnh An mỉm cười, khuôn mặt dần lấy lại sức sống. Nếu không có Lương Kỳ, không có Vĩnh Nhất Thiên thì chẳng biết cậu có thể vực lại tinh thần hay không. Mà nói đến người cần cảm ơn nhiều nhất có lẽ là vị bác sĩ này, bởi lẽ chính anh là người luôn kể cận bên cậu.
Thấy nụ cười của cậu, anh cũng khẽ cười theo, như vậy thì tốt, cậu có thế vui vẻ là tốt rồi…
- Giống trẻ con thật…
Vĩnh Nhất Thiên thấy cậu ăn đến nỗi dính lên khóe miệng liền thuận tiện đưa tay ra lau khóe môi cậu. Hành động này vô thức khiến cả hai người khựng lại một khoảng. Vĩnh An rụt rè, có chút tránh né hành động đó còn Vĩnh Nhất Thiên cũng ngờ ngợ cảm thấy việc làm của mình có chút quá phận.
- Tôi…
- Tôi…tôi đi kiếm A Kỳ một lát…
Vĩnh An để dĩa trái cây sang một bên sau đó vội vã đứng dậy rời khỏi phòng. Hai má cậu có chút đo đỏ, sự dịu dàng của người kia như ùa hết vào từng tế bào trong cơ thể cậu. Nhưng mà…cậu vẫn cảm thấy ngột ngạt…có lẽ vì vết thương từng trải nên cậu vẫn có sự sợ hãi khi tiếp xúc với một người đà ông khác.
Vĩnh Nhất Thiên nhìn thế nào cũng là một người thành công có đầy đủ các yếu tố được người khác yêu thích, ngưỡng mộ. Một kẻ như cậu làm gì xứng với anh chứ? Vả lại, chắc gì anh đã thích đàn ông… có khi lại là tự mình ngu ngốc, tự mình đa tình. Một chút quan tâm mà thôi! Sao có thể xem nó là tình yêu được chứ? Vĩnh An đừng nên khờ khạo như vậy! một lần là đủ rồi,đừng vì sự ngu ngốc của chính mình mà khiến bản thân thêm một lần nữa thương tổn…
…
Sau sự thân mật đó Vĩnh An cứ cố gắng tạo ra khoảng cách giữa cậu và anh. Vĩnh Nhất Thiên dường như cảm thấy giữa hai người có gì ngăn cách. Điều này khiến anh không khỏi cảm thấy khó chịu trong lòng
Cũng giống như bây giờ vậy, vốn dĩ sẽ như thường lệ cậu cùng anh cùng trò chuyện thư giãn ngoài vườn hoa. Ấy vậy mà hôm nay cậu lại lấy cớ rằng bản thân cảm thấy không khỏe muốn được nghỉ ngơi. Anh dĩ nhiên nhận ra tất cả là một cái cớ mà thôi, thực chất là cậu đang muốn tránh mặt anh thì có!
- Vĩnh An, chúng ra nói chuyện một chút được không?
Vĩnh Nhất Thiên thật sự bức bối. Cậu luôn cố tránh mặt bản thân khiến anh cảm thấy như có hàng con kiến bò tứ tung trong người. Cả người cứ khó chịu thật sự không giống với tính cách anh chút nào…
- Tôi…tôi…
- Vĩnh An!
Cậu còn tính viện cớ gì đó thì đã bị người kia vạch trần. Vĩnh Nhất Thiên mặt đối mặt với cậu. Anh nhìn cậu trầm giọng nói.
- Tôi đáng ghét lắm sao?
- Kh-không! Không có!
Vĩnh An lắc đầu, có chút không thoải mái với sự thân mật hiện tại. Ở khoảng cách này cậu thấy rất rõ khuôn mặt của người kia. Ánh mắt từng dõi theo cậu, sự lo lắng, quan tâm từng chút cậu đều cảm nhận vô cùng rõ ràng. Cũng vì vậy khiến cậu sợ hãi, sợ rằng bản thân sẽ mê đắm vào nó mà sa đọa không lối thoát.
- Cậu…thích tôi?
Vĩnh Nhất Thiên nhìm cậu thật sâu như muốn khắc ghi cậu vào trong trí não. Kế đó chưa kịp để Vĩnh An có thể tìm đường lui anh đã lên tiếng khiến cậu đứng hình như tượng.
Nhìn thấy mặt mày cậu chuyển sang đỏ rồi lại dần trắng bệch. Vĩnh Nhất Thiên càng thêm phần chắc chắn với câu hỏi của mình. Anh đưa tay muốn chạm lên người cậu thì Vĩnh An đã hốt hoảng gạt tay anh ra Cậu thoáng sợ hãi, thoáng lúng túng không dám nhìn anh. Những ký ức từng bị tra tấn trong bệnh viện tâm thần một lần nữa hiện về như nuốt chửng lấy cậu…
Anh ấy…anh ấy sẽ coi đó là bệnh đúng không? Là bệnh…là bệnh…
Nhận thấy tình hình không ổn, Vĩnh Nhất Thiên liền ôm chầm lấy cậu mặc cho cậu vùng vẫy. Anh dịu dàng siết lấy vòng tay, ân cần nói với cậu.
- Bĩnh tĩnh lại! Không có gì cả!
- Bệnh…đó là bệnh…
Nghe thấy lời thì thầm của Vĩnh An. Vĩnh Nhất Thiên không khỏi cảm thấy đau nhói trong lòng. Quả nhiên bóng ma tâm lý trong lòng cậu vẫn chưa hề thuyên giảm. Chỉ cần một chút tác động liền sẽ trở nên như vậy…
Vĩnh Nhất Thiên khắc này thật sự chỉ muốn chăm lo cho người trước mặt. Xu hướng tính dục của bản thân anh rõ hơn ai hết. Quả thật anh có thích con trai nhưng ban đầu anh chăm sóc cậu chỉ đơn giản là trách nhiệm của một bác sĩ mà thôi. Nhưng sau một khoảng thời gian cùng cậu tiếp xúc anh chợt nhận ra rằng trái tim mình đã rung động lúc nào không hay, điều đó thoi thúc anh càng để ý quan tâm đến cậu hơn. Và anh nghĩ rằng hiện tại cần nên nói rõ ra lòng mình cho cậu biết. Do đó, anh kiên định nói với người trong lòng.
- A An, tôi biết em đã trải qua rất nhiều thứ, em có thể không tin tưởng tôi nhưng không sao cả! Tôi có thể đợi em được! Còn nữa, em không có bệnh! Vì thế đừng tự làm tổn thương chính mình, có được không?
Nước mắt Vĩnh An lại rơi nữa rồi…người đàn ông này sao lại có thể dịu dàng như vậy chứ…anh thật sự…thật sự từng chút chiếm cứ hết trái tim của cậu…
Hít một hơi thật sâu, cậu cảm nhận được những lời nói của anh là thật tâm chẳng giả ý. Khẽ choàng tay đáp lại cái ôm kia. Cậu vùi đầu vào vòm ngực ấm áp.
- Xin lỗi…xin lỗi vì khiến anh lo lắng…
Cậu có thể đặt niềm tin nơi anh phải không? Sự chân thành cậu đang cảm nhận được không hề là giả dối phải không? Vĩnh An không chắc nhưng cậu muốn cá cược một lần. Trái tim cậu đã từng bị thuơng tổn. Giờ đây, chính anh đã vá lại những vết thương đó. Vì thế, cậu muốn thử một lần! Muốn đặt hết tình cảm vào nơi anh. Người đàn ông này thật sự rất tốt…anh ấy sẽ không phụ lòng cậu phải không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.