Chương 13: Rạn nứt
Hoàng Kim (Aiko)
20/01/2024
Khoảng thời gian gần đây An Hòa cảm thấy trong nhà có gì đó lạ lắm. Cậu nhớ hồi đó thường ngày Lương Kỳ đều sẽ dẫn cậu đi đây đi đó nhưng mà bây giờ bà thường hay ủ rũ. Vẻ mặt lúc nào cũng thơ thẩn như người ở trẻn mây vậy.
Và điều khiến An Hòa cảm thấy lạ nhất là về Lam Khải Lương. Cậu không biết vì sao mỗi khi đi đến bên cạnh hắn Lam Khải Lương đều sẽ không nhịn được mà nhíu mày lại. Ánh mắt nhìn cậu cũng không còn như xưa nữa. Trông như cậu đã làm sai gì đó vậy...
Có nhiều lần An Hòa lấy hết dũng cảm của mình. Cậu rụt rè đi về phía Lam Khải Lương. Kế đó mà ấp a ấp úng hỏi.
- An...An Hòa làm gì sai sai sao ạ?? Anh Lương...anh Lương vẫn còn giận An Hòa sao? An Hòa..An Hòa xin lỗi..An Hòa không muốn, không muốn làm anh Lương giận đâu!
Cố gắng lắm cậu mới không nói sai từ. Nếu mà là lúc trước chắc chắn Lam Khải Lương sẽ bẹo má cậu rồi khen cậu tới tấp nhưng mà bây giờ thì không giống như xưa nữa rồi. Đối với An Hòa giờ đây trong lòng Lam Khải Lương chỉ cảm thấy chán ghét..
Bởi lẽ hằn nghĩ nếu không có hôn ước giữa mình và cậu thì chắc chắn hắn đã có thể theo đuổi được người trong lòng của mình. Nhưng mà giữa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim là cậu. Do đó hắn liền không tránh khỏi mà căm ghét sự xuất hiện của cậu. Căm ghét vì sao cậu có thể dửng dưng trong khi hắn lại phải chịu vô vàn đau khổ?
- Tránh xa tôi ra!
Lam Khải Lương lạnh lùng lên tiếng. Ánh mắt hắn lúc này không khác gì loài sói cô độc đang tự thu mình lại. Ánh nhìn đó xoáy sâu vào An Hòa khiến cả người cậu không khỏi run lên sợ hãi. Cậu cụp đầu xuông, hai mắt phút chốc ửng đỏ.
An Hòa...An Hòa làm sai gì sao? Anh Lương...anh Lương vẫn còn ghét An Hòa...
Nhìn thấy hành động này của cậu. Lam Khải Lương liền không ngăn được ác ý mà trào phúng nói.
- Lúc nào cũng chỉ biết tỏ ra đáng thương cả! Càng nhìn càng chướng mắt!
Nếu là Lạc Thất thì chắc chắn sẽ không co rúm lại như vậy. Nếu là Lạc Thất thì chắc chắn sẽ không để bản thân chịu thiệt thòi. Và nếu là Lạc Thất thì Lam Khải Lương đã không đối xử như vậy...chỉ là An Hòa không phải Lạc Thất, vĩnh viễn cũng không thể biến thành Lạc Thất. Cậu không thông minh, không xinh đẹp, không tài giỏi hiểu chuyện. Cậu là một đứa khờ lúc nào cũng muốn được ăn đồ ngọt được đi chơi với những người yêu thương cậu. Cậu không thể đứng lên mà chống lại những kẻ ức hiếp chà đạp mình. Cậu chỉ có thể tự thu mình lại một góc. Tự để thời gian chắp vá những vết thương trong lòng. Bởi lẽ cậu là Vĩnh An Hòa, chỉ đơn giản là Vĩnh An Hòa mà thôi...
...........
Sau ngày hôm ấy, quan hệ của Lam Khải Lương và An Hòa càng lúc càng trở nên tệ đi. Nhưng mà tất cả đều do một mình Lam Khải Lương đơn phương mong muốn.
Từ sau khi cãi nhau với mẹ của mình. Hắn cũng không còn về nhà thường xuyên. Hiện tại hắn đang ở ký túc xá của mình. Cả ngày chỉ biết cúi đầu chăm chăm vào việc học như một cổ máy.
Trong khoảng thời gian này, hắn cũng đã không ít lần tìm kiếm thông tin của Lạc Thất. Nhưng mà tất cả chỉ toàn là công cốc mà thôi. Hắn chỉ biết Lạc Thất chuyển sang Canada cùng với ba mẹ nhưng lại không biết y sống ở đâu và đang thế nào. Hắn cũng đã thử thăm dò ông bà của Lạc Thất nhưng sau cùng vẫn chỉ nhận lại sự thất bại. Do đó hắn càng chăm chỉ học tập hơn. Một phần vì không muốn nhớ tới Lạc Thất, một phần là kiếm lý do để không phải trở về nhà gặp mặt cậu.
Từ sau cái hôm hắn bảo cậu chướng mắt. Trong lòng An Hòa tuy là buồn lắm nhưng mà cậu vẫn luôn không nhịn được mà vui vẻ khi nhìn thấy sự xuất hiện của hắn. Cứ như, đó là một thói quen vậy. Khiến cậu càng ngày càng tự nhấn chìm chính mình vào bùn lầy sâu thẫm không thể nào cự quậy thoát mình.
Có nhiều khi, em trai cậu Vĩnh An Đồng thấy cậu có biểu hiện kỳ lạ. Không còn hay cười ngốc như trước. Trên mặt lại như có gì đó trĩu nặng liền không khỏi lo lắng. An Hòa lúc đó cũng kể cho em trai mình nghe. Nhưng mà cậu kể chuyện không có đầu, không có đuôi gì cả. Do đó Vĩnh An Đồng cũng chẳng hiểu được gì.
Vì thế Vĩnh An Đồng quyết định sẽ gọi điện cho Lương Kỳ để hỏi. Nhìn thấy số di động của y. Lương Kỳ không ngăn được sự chột dạ trong lòng của mình. Nhưng mà bà vẫn quyết định nói dối. Bởi lẽ bà biết Vĩnh An Đồng thương cậu thế nào. Do đó bà không có can đảm để nói cho y nghe sự thật.
Thấy biểu hiện của bà cũng kỳ lạ không kém. Vĩnh An Đồng làm sao có thể không sinh ra nghi ngờ? Nhưng mà hiện tại y không thể trở về quê nhà được. Phải tới hai năm sau y mới có thể trở về đoàn tụ với anh mình. Do đó Vĩnh An Đồng liền không khỏi nhờ vả. Nhờ vả Lương Kỳ chăm sóc cho anh trai của mình..
Nhưng mà đến lúc y quay lại, y mới biết rằng anh trai của y lại đáng thương đến nao lòng...
Và điều khiến An Hòa cảm thấy lạ nhất là về Lam Khải Lương. Cậu không biết vì sao mỗi khi đi đến bên cạnh hắn Lam Khải Lương đều sẽ không nhịn được mà nhíu mày lại. Ánh mắt nhìn cậu cũng không còn như xưa nữa. Trông như cậu đã làm sai gì đó vậy...
Có nhiều lần An Hòa lấy hết dũng cảm của mình. Cậu rụt rè đi về phía Lam Khải Lương. Kế đó mà ấp a ấp úng hỏi.
- An...An Hòa làm gì sai sai sao ạ?? Anh Lương...anh Lương vẫn còn giận An Hòa sao? An Hòa..An Hòa xin lỗi..An Hòa không muốn, không muốn làm anh Lương giận đâu!
Cố gắng lắm cậu mới không nói sai từ. Nếu mà là lúc trước chắc chắn Lam Khải Lương sẽ bẹo má cậu rồi khen cậu tới tấp nhưng mà bây giờ thì không giống như xưa nữa rồi. Đối với An Hòa giờ đây trong lòng Lam Khải Lương chỉ cảm thấy chán ghét..
Bởi lẽ hằn nghĩ nếu không có hôn ước giữa mình và cậu thì chắc chắn hắn đã có thể theo đuổi được người trong lòng của mình. Nhưng mà giữa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim là cậu. Do đó hắn liền không tránh khỏi mà căm ghét sự xuất hiện của cậu. Căm ghét vì sao cậu có thể dửng dưng trong khi hắn lại phải chịu vô vàn đau khổ?
- Tránh xa tôi ra!
Lam Khải Lương lạnh lùng lên tiếng. Ánh mắt hắn lúc này không khác gì loài sói cô độc đang tự thu mình lại. Ánh nhìn đó xoáy sâu vào An Hòa khiến cả người cậu không khỏi run lên sợ hãi. Cậu cụp đầu xuông, hai mắt phút chốc ửng đỏ.
An Hòa...An Hòa làm sai gì sao? Anh Lương...anh Lương vẫn còn ghét An Hòa...
Nhìn thấy hành động này của cậu. Lam Khải Lương liền không ngăn được ác ý mà trào phúng nói.
- Lúc nào cũng chỉ biết tỏ ra đáng thương cả! Càng nhìn càng chướng mắt!
Nếu là Lạc Thất thì chắc chắn sẽ không co rúm lại như vậy. Nếu là Lạc Thất thì chắc chắn sẽ không để bản thân chịu thiệt thòi. Và nếu là Lạc Thất thì Lam Khải Lương đã không đối xử như vậy...chỉ là An Hòa không phải Lạc Thất, vĩnh viễn cũng không thể biến thành Lạc Thất. Cậu không thông minh, không xinh đẹp, không tài giỏi hiểu chuyện. Cậu là một đứa khờ lúc nào cũng muốn được ăn đồ ngọt được đi chơi với những người yêu thương cậu. Cậu không thể đứng lên mà chống lại những kẻ ức hiếp chà đạp mình. Cậu chỉ có thể tự thu mình lại một góc. Tự để thời gian chắp vá những vết thương trong lòng. Bởi lẽ cậu là Vĩnh An Hòa, chỉ đơn giản là Vĩnh An Hòa mà thôi...
...........
Sau ngày hôm ấy, quan hệ của Lam Khải Lương và An Hòa càng lúc càng trở nên tệ đi. Nhưng mà tất cả đều do một mình Lam Khải Lương đơn phương mong muốn.
Từ sau khi cãi nhau với mẹ của mình. Hắn cũng không còn về nhà thường xuyên. Hiện tại hắn đang ở ký túc xá của mình. Cả ngày chỉ biết cúi đầu chăm chăm vào việc học như một cổ máy.
Trong khoảng thời gian này, hắn cũng đã không ít lần tìm kiếm thông tin của Lạc Thất. Nhưng mà tất cả chỉ toàn là công cốc mà thôi. Hắn chỉ biết Lạc Thất chuyển sang Canada cùng với ba mẹ nhưng lại không biết y sống ở đâu và đang thế nào. Hắn cũng đã thử thăm dò ông bà của Lạc Thất nhưng sau cùng vẫn chỉ nhận lại sự thất bại. Do đó hắn càng chăm chỉ học tập hơn. Một phần vì không muốn nhớ tới Lạc Thất, một phần là kiếm lý do để không phải trở về nhà gặp mặt cậu.
Từ sau cái hôm hắn bảo cậu chướng mắt. Trong lòng An Hòa tuy là buồn lắm nhưng mà cậu vẫn luôn không nhịn được mà vui vẻ khi nhìn thấy sự xuất hiện của hắn. Cứ như, đó là một thói quen vậy. Khiến cậu càng ngày càng tự nhấn chìm chính mình vào bùn lầy sâu thẫm không thể nào cự quậy thoát mình.
Có nhiều khi, em trai cậu Vĩnh An Đồng thấy cậu có biểu hiện kỳ lạ. Không còn hay cười ngốc như trước. Trên mặt lại như có gì đó trĩu nặng liền không khỏi lo lắng. An Hòa lúc đó cũng kể cho em trai mình nghe. Nhưng mà cậu kể chuyện không có đầu, không có đuôi gì cả. Do đó Vĩnh An Đồng cũng chẳng hiểu được gì.
Vì thế Vĩnh An Đồng quyết định sẽ gọi điện cho Lương Kỳ để hỏi. Nhìn thấy số di động của y. Lương Kỳ không ngăn được sự chột dạ trong lòng của mình. Nhưng mà bà vẫn quyết định nói dối. Bởi lẽ bà biết Vĩnh An Đồng thương cậu thế nào. Do đó bà không có can đảm để nói cho y nghe sự thật.
Thấy biểu hiện của bà cũng kỳ lạ không kém. Vĩnh An Đồng làm sao có thể không sinh ra nghi ngờ? Nhưng mà hiện tại y không thể trở về quê nhà được. Phải tới hai năm sau y mới có thể trở về đoàn tụ với anh mình. Do đó Vĩnh An Đồng liền không khỏi nhờ vả. Nhờ vả Lương Kỳ chăm sóc cho anh trai của mình..
Nhưng mà đến lúc y quay lại, y mới biết rằng anh trai của y lại đáng thương đến nao lòng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.