Hạnh Phúc Đâu Chỉ Mình Em Vun Đắp
Chương 14: Kế hoạch sinh con
Lalam
04/07/2023
Đêm đó, sau khi Trần Thư Ý hoàn tất công việc tắt máy tính lên giường nghỉ ngơi, Hà Đông Quân khẽ ôm lấy cô thì thầm bên tai:
"Thư Ý hay là chúng ta chiều theo ý mẹ sinh con đi, vấn đề kinh tế anh cố gắng hơn là được."
Ánh mắt Trần Thư Ý thoáng hiện lên tia ảm đạm, chẳng trách bảo sao Hà Đông Quân mãi không về phòng hóa ra là cùng mẹ anh thảo luận vấn đề này.
Hà Đông Quân cái gì cũng tốt, chỉ duy nhất việc luôn luôn thuận theo ý mẹ mình thì không.
Cô không phải không muốn sinh con cho anh, nhưng trong hoàn cảnh này mang thai đồng nghĩa với mất việc, điều này khiến cô băn khoăn, với tính cách mẹ chồng một người con dâu không có kinh tế chỉ thêm miệt thị mà thôi.
Thấy Thư Ý im lặng, Hà Đông Quân trở mình ngồi dậy bật đèn: "Anh biết em đang lo lắng điều gì, nhưng mẹ đang mong có cháu, có đứa nhỏ rồi tình cảm giữa em và mẹ tự nhiên cũng tốt lên."
Trần Thư Ý nhìn sâu vào đôi mắt Hà Đông Quân, thấy anh đang mong chờ câu trả lời của mình thì không lỡ phản đối.
Cô theo anh ngồi dậy, cùng anh cân nhắc vấn đề sức khỏe trước sinh sản.
"Trước tiên em và anh tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe được không? Hiện nay nhiều cặp vợ chồng đều làm vậy để tăng khả năng mang thai."
Thấy Thư Ý bằng lòng, Hà Đông Quân cong môi cười vui vẻ làm gì còn quan tâm đến những chuyện khác nữa.
Anh ta một lần nữa ôm vợ vào lòng, nói những lời hứa hẹn khiến Thư Ý siêu lòng.
"Em đừng lo nghĩ quá nhiều, hãy tin ở anh."
Không chần chừ thêm nữa, lập tức ngay trong buổi chiều ngày hôm sau, Hà Đông Quân xin nghỉ cùng vợ đi tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
Sau khi thực hiện các bước kiểm tra, bác sĩ kết luận Hà Đông Quân rất khỏe mạnh không có vấn đề gì bất thường, riêng về phần Thư Ý lại không được khả quan.
Nam bác sĩ đẩy kính xuống, đôi mắt đặt lên người Thư Ý cất lời: "Tình trạng béo phì của cô ảnh hưởng không nhỏ đến vấn đề thụ thai, nếu muốn sớm có con tôi đề nghị cô nên giảm cân."
Đầu Trần Thư Ý mỗi lúc một cúi thấp xuống, cô chưa bao giờ nghĩ tới việc bản thân thừa cân lại gây ra nhiều trở ngại đến vậy.
Rời khỏi bệnh viện, cả quãng đường Trần Thư Ý đều rơi vào trầm mặc trong tự trách, Hà Đông Quân đánh tay lái táp xe bên lề đường cầm lấy tay vợ an ủi.
"Không sao đâu từ từ rồi sẽ có thôi."
Nghe lời an ủi từ chồng, Trần Thư Ý càng thêm buồn phiền, điều này có nghĩa từ nay về sau cô phải thay đổi thói quen sinh hoạt, mà đối với những người thừa cân như cô việc giảm cân đâu phải một sớm một chiều mà được, đó là một quá trình dài đằng đẵng ngày này qua tháng khác.
"Em làm anh thất vọng rồi." Trần Thư Ý ngẩng đầu lên lí nhí nói.
Hà Đông Quân mỉm cười xoa đầu Thư Ý: "Em đừng bi quan như vậy, con cái là món quà ông trời ban tặng ở thời điểm này chúng ta chưa có duyên mà thôi."
Để dỗ dành vợ vui vẻ, Hà Đông Quân lái xe đưa Trần Thư Ý đi lượn một vòng quanh thành phố, đến tối muộn mới về đến nhà.
Trong gian phòng khách, việc Hà Đông Quân và Trần Thư Ý cùng nhau tan làm khiến bà Tuyết Mai sinh nghi, bà ta hạ cốc trà đang uống dở xuống bàn gặng hỏi.
"Sao lại về cùng một lúc? Cô lại giở trò làm ảnh hưởng tới công việc của Đông Quân phải không?"
"Không phải đâu mẹ, bọn con chuẩn bị sinh con nên đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe." Hà Đông Quân nhanh miệng nói đỡ cho vợ, nhưng lại không hay vì lời nói của mình làm mọi thứ trở nên rối tung.
Bà Tuyết Mai không hề dành cho vợ chồng Thư Ý sự ủng hộ, nghe thấy phải tiêu đến tiền là không vui rồi, giọng điệu mỉa mai nói: "Vẽ chuyện cho tốn tiền, người ta chẳng cần kiểm tra vẫn sinh mấy đứa đấy thôi."
"Mất bao nhiêu đâu mẹ, con thấy tốt mà phòng tránh được nhiều rủi ro." Hà Đông Quân đi tới sau lưng bà Tuyết Mai, vừa đấm bóp vai cho mẹ vừa hớn hở nói, đến khi bà ta hỏi xem kết quả kiểm tra anh mới biết bản thân mình lỡ lời.
"Thế kết quả thế nào? Đưa cho mẹ xem."
Hà Đông Quân đưa mắt nhìn vợ, ấp úng nói: "Không có gì đáng lo, chỉ là hiện tại bọn con chưa thể có ngay được."
"Chưa thể có ngay? Bị gì mà không có được?" Bà Tuyết Mai vừa nghe thì lập sức sa sầm, cao giọng chất vấn.
Lúc này Hà Đông Quân cố gắng giải thích nhưng bà ta nào có nghe lọt tai, chỉ vào Thư Ý hết chửi mắng rồi đổ lỗi cho cô: "Có phải vấn đề xuất phát từ chính bản thân cô hay không? Cái gì mà chưa muốn có ngay, khéo khi không đẻ được nên lừa gạt gia đình tôi thì có."
Trần Thư Ý ấm ức không thôi, lên tiếng phản bác lại: "Tại sao mẹ luôn nói với con những câu nặng lời như vậy? Mẹ không thể cảm thông cho con được à?"
"Cô còn đòi tôi phải hiểu cho cô? Cái ngữ đàn bà không sinh được con thì không có quyền lên tiếng." Bà Tuyết Mai không hề có dấu hiệu ngừng lại cuộc cãi vã, Trần Thư Ý càng nói càng làm bà ta nổi đóa, chửi ầm ĩ khắp cả nhà.
Việc cô đưa tiền sinh hoạt ít đi so với các tháng trước ba mươi phần trăm bà ta đã không thuận mắt rồi, đằng này còn không thể sinh con nữa thì làm sao bà ta có thể để cô ở trong căn nhà này được nữa.
Bà ta không biết lấy đâu sức lực, lao ra lúm lấy tay Thư Ý lôi về phía cửa chính: "Cô cút đi, cái nhà này không dung được loại phụ nữ không biết đẻ như cô."
"Mẹ đừng làm vậy, mẹ buông cô ấy ra đi." Hà Đông Quân hốt hoảng chạy đến giữ tay bà Tuyết Mai lại ngăn cản.
Mặc kệ Hà Đông Quân lôi lôi kéo kéo, bà ta cứ như bị trúng tà điên cuồng làm theo ý mình.
Trần Thư Ý cảm thấy bản thân không có chỗ đứng trong căn nhà này, không còn muốn phản kháng nữa, giống như vật vô tri mặc sức người ta vứt vỏ.
"Con cầu xin mẹ đấy."
Đến khi Hà Đông Quân hét lên, lúc này bà ta mới buông tay Thư Ý ra.
"Thư Ý hay là chúng ta chiều theo ý mẹ sinh con đi, vấn đề kinh tế anh cố gắng hơn là được."
Ánh mắt Trần Thư Ý thoáng hiện lên tia ảm đạm, chẳng trách bảo sao Hà Đông Quân mãi không về phòng hóa ra là cùng mẹ anh thảo luận vấn đề này.
Hà Đông Quân cái gì cũng tốt, chỉ duy nhất việc luôn luôn thuận theo ý mẹ mình thì không.
Cô không phải không muốn sinh con cho anh, nhưng trong hoàn cảnh này mang thai đồng nghĩa với mất việc, điều này khiến cô băn khoăn, với tính cách mẹ chồng một người con dâu không có kinh tế chỉ thêm miệt thị mà thôi.
Thấy Thư Ý im lặng, Hà Đông Quân trở mình ngồi dậy bật đèn: "Anh biết em đang lo lắng điều gì, nhưng mẹ đang mong có cháu, có đứa nhỏ rồi tình cảm giữa em và mẹ tự nhiên cũng tốt lên."
Trần Thư Ý nhìn sâu vào đôi mắt Hà Đông Quân, thấy anh đang mong chờ câu trả lời của mình thì không lỡ phản đối.
Cô theo anh ngồi dậy, cùng anh cân nhắc vấn đề sức khỏe trước sinh sản.
"Trước tiên em và anh tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe được không? Hiện nay nhiều cặp vợ chồng đều làm vậy để tăng khả năng mang thai."
Thấy Thư Ý bằng lòng, Hà Đông Quân cong môi cười vui vẻ làm gì còn quan tâm đến những chuyện khác nữa.
Anh ta một lần nữa ôm vợ vào lòng, nói những lời hứa hẹn khiến Thư Ý siêu lòng.
"Em đừng lo nghĩ quá nhiều, hãy tin ở anh."
Không chần chừ thêm nữa, lập tức ngay trong buổi chiều ngày hôm sau, Hà Đông Quân xin nghỉ cùng vợ đi tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
Sau khi thực hiện các bước kiểm tra, bác sĩ kết luận Hà Đông Quân rất khỏe mạnh không có vấn đề gì bất thường, riêng về phần Thư Ý lại không được khả quan.
Nam bác sĩ đẩy kính xuống, đôi mắt đặt lên người Thư Ý cất lời: "Tình trạng béo phì của cô ảnh hưởng không nhỏ đến vấn đề thụ thai, nếu muốn sớm có con tôi đề nghị cô nên giảm cân."
Đầu Trần Thư Ý mỗi lúc một cúi thấp xuống, cô chưa bao giờ nghĩ tới việc bản thân thừa cân lại gây ra nhiều trở ngại đến vậy.
Rời khỏi bệnh viện, cả quãng đường Trần Thư Ý đều rơi vào trầm mặc trong tự trách, Hà Đông Quân đánh tay lái táp xe bên lề đường cầm lấy tay vợ an ủi.
"Không sao đâu từ từ rồi sẽ có thôi."
Nghe lời an ủi từ chồng, Trần Thư Ý càng thêm buồn phiền, điều này có nghĩa từ nay về sau cô phải thay đổi thói quen sinh hoạt, mà đối với những người thừa cân như cô việc giảm cân đâu phải một sớm một chiều mà được, đó là một quá trình dài đằng đẵng ngày này qua tháng khác.
"Em làm anh thất vọng rồi." Trần Thư Ý ngẩng đầu lên lí nhí nói.
Hà Đông Quân mỉm cười xoa đầu Thư Ý: "Em đừng bi quan như vậy, con cái là món quà ông trời ban tặng ở thời điểm này chúng ta chưa có duyên mà thôi."
Để dỗ dành vợ vui vẻ, Hà Đông Quân lái xe đưa Trần Thư Ý đi lượn một vòng quanh thành phố, đến tối muộn mới về đến nhà.
Trong gian phòng khách, việc Hà Đông Quân và Trần Thư Ý cùng nhau tan làm khiến bà Tuyết Mai sinh nghi, bà ta hạ cốc trà đang uống dở xuống bàn gặng hỏi.
"Sao lại về cùng một lúc? Cô lại giở trò làm ảnh hưởng tới công việc của Đông Quân phải không?"
"Không phải đâu mẹ, bọn con chuẩn bị sinh con nên đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe." Hà Đông Quân nhanh miệng nói đỡ cho vợ, nhưng lại không hay vì lời nói của mình làm mọi thứ trở nên rối tung.
Bà Tuyết Mai không hề dành cho vợ chồng Thư Ý sự ủng hộ, nghe thấy phải tiêu đến tiền là không vui rồi, giọng điệu mỉa mai nói: "Vẽ chuyện cho tốn tiền, người ta chẳng cần kiểm tra vẫn sinh mấy đứa đấy thôi."
"Mất bao nhiêu đâu mẹ, con thấy tốt mà phòng tránh được nhiều rủi ro." Hà Đông Quân đi tới sau lưng bà Tuyết Mai, vừa đấm bóp vai cho mẹ vừa hớn hở nói, đến khi bà ta hỏi xem kết quả kiểm tra anh mới biết bản thân mình lỡ lời.
"Thế kết quả thế nào? Đưa cho mẹ xem."
Hà Đông Quân đưa mắt nhìn vợ, ấp úng nói: "Không có gì đáng lo, chỉ là hiện tại bọn con chưa thể có ngay được."
"Chưa thể có ngay? Bị gì mà không có được?" Bà Tuyết Mai vừa nghe thì lập sức sa sầm, cao giọng chất vấn.
Lúc này Hà Đông Quân cố gắng giải thích nhưng bà ta nào có nghe lọt tai, chỉ vào Thư Ý hết chửi mắng rồi đổ lỗi cho cô: "Có phải vấn đề xuất phát từ chính bản thân cô hay không? Cái gì mà chưa muốn có ngay, khéo khi không đẻ được nên lừa gạt gia đình tôi thì có."
Trần Thư Ý ấm ức không thôi, lên tiếng phản bác lại: "Tại sao mẹ luôn nói với con những câu nặng lời như vậy? Mẹ không thể cảm thông cho con được à?"
"Cô còn đòi tôi phải hiểu cho cô? Cái ngữ đàn bà không sinh được con thì không có quyền lên tiếng." Bà Tuyết Mai không hề có dấu hiệu ngừng lại cuộc cãi vã, Trần Thư Ý càng nói càng làm bà ta nổi đóa, chửi ầm ĩ khắp cả nhà.
Việc cô đưa tiền sinh hoạt ít đi so với các tháng trước ba mươi phần trăm bà ta đã không thuận mắt rồi, đằng này còn không thể sinh con nữa thì làm sao bà ta có thể để cô ở trong căn nhà này được nữa.
Bà ta không biết lấy đâu sức lực, lao ra lúm lấy tay Thư Ý lôi về phía cửa chính: "Cô cút đi, cái nhà này không dung được loại phụ nữ không biết đẻ như cô."
"Mẹ đừng làm vậy, mẹ buông cô ấy ra đi." Hà Đông Quân hốt hoảng chạy đến giữ tay bà Tuyết Mai lại ngăn cản.
Mặc kệ Hà Đông Quân lôi lôi kéo kéo, bà ta cứ như bị trúng tà điên cuồng làm theo ý mình.
Trần Thư Ý cảm thấy bản thân không có chỗ đứng trong căn nhà này, không còn muốn phản kháng nữa, giống như vật vô tri mặc sức người ta vứt vỏ.
"Con cầu xin mẹ đấy."
Đến khi Hà Đông Quân hét lên, lúc này bà ta mới buông tay Thư Ý ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.