Chương 51: Em không tìm anh nữa
KikuTakehi
17/07/2024
Vũ Uyên lại trải qua một đêm mất ngủ. Đây đã là đêm thứ mười cô không thể chợp mắt kể từ khi Dương Kì rời đi. Cảm giác lo âu và bất an khiến cô không thể thư giãn, và những suy nghĩ về anh cứ quẩn quanh trong tâm trí.
Cuối cùng, không chịu nổi nữa, cô quyết định uống một viên thuốc ngủ, hy vọng sẽ tìm được giấc mơ bình yên. Khi nằm trên giường, cô cố gắng nhớ lại những kỷ niệm đẹp của cả hai. Hình ảnh Dương Kì với nụ cười rạng rỡ, ánh mắt tràn đầy quyết tâm luôn làm trái tim cô rung động.
- Anh đang ở đâu, Dương Kì?
Vũ Uyên thầm hỏi, nước mắt lưng tròng. Cô cảm thấy như thiếu một phần quan trọng trong cuộc sống của mình. Trong lòng, cô luôn hy vọng anh sẽ trở lại, mang theo lời giải thích cho sự biến mất đột ngột của mình.
Thời gian trôi qua, cô dần chìm vào giấc ngủ với hy vọng ngày mai sẽ mang đến những tin tức tốt lành về anh. Nhưng đêm nay, như mọi đêm khác, giấc ngủ vẫn lặng lẽ trôi xa, để lại cô một mình trong bóng tối cùng những nỗi nhớ nhung.
Vũ Uyên tỉnh dậy, ánh nắng ngả vàng đã vào phòng, báo hiệu rằng đã là 3 giờ chiều. Cô hoảng hốt khi nhận ra mình đã ngủ quên và để công việc tồn đọng trong hai ngày qua. Cảm giác trách móc bản thân dâng lên, cô nhanh chóng vội vàng ngồi dậy.
“Phải làm gì đó ngay thôi,” cô tự nhủ, lật đật vào phòng tắm rửa mặt và thay đồ. Sau khi cố gắng lấy lại tinh thần, cô nhanh chóng mở máy tính và kiểm tra email, để xem công việc nào cần giải quyết trước tiên.
Khi màn hình sáng lên, hàng loạt thông báo hiện ra. Vũ Uyên cảm thấy choáng ngợp với số lượng công việc chờ đợi. Những dự án chưa hoàn thành, các cuộc họp đã bị hoãn và những thông báo quan trọng từ đồng nghiệp khiến cô cảm thấy áp lực.
Cô lấy một hơi thật sâu, nhắm mắt lại và tập trung. “Cứ từ từ thôi,” cô nói với chính mình. Bắt đầu từ những việc cần giải quyết ngay, cô lập danh sách công việc và nhanh chóng nắm bắt lại tình hình.
Với sự quyết tâm, Vũ Uyên bắt đầu làm việc. Mỗi giây phút trôi qua, cô đều cố gắng gạt đi nỗi nhớ Dương Kì để tập trung vào nhiệm vụ trước mắt. Dù trong lòng vẫn đầy lo lắng, nhưng cô biết rằng mình không thể lùi bước.
Cô hứa với bản thân rằng sẽ tìm ra cách liên lạc với Dương Kì, nhưng trước mắt, công việc là ưu tiên hàng đầu.
Vũ Uyên quyết định sẽ làm ngơ Dương Kì, vùi đầu vào công việc để quên đi nỗi nhớ. Cô tập trung hoàn thành các dự án còn dang dở, cố gắng hết sức để đạt được những thành công mới.
Mỗi ngày trôi qua, cô dần xây dựng lại thói quen làm việc chăm chỉ, để những lo lắng và đau thương không còn chiếm lĩnh tâm trí. Dù có lúc cảm thấy mệt mỏi, nhưng cô vẫn kiên cường bước tiếp, tin rằng thời gian sẽ giúp cô tìm thấy bình yên.
Vũ Uyên quyết tâm không để tình cảm làm ảnh hưởng đến cuộc sống, và bắt đầu tìm kiếm những cơ hội mới để khẳng định bản thân trong công việc.Vũ Uyên cuối cùng cũng nhận được trái ngọt cho những nỗ lực của mình. Cô được thăng chức làm trưởng bộ phận marketing, một vinh dự mà cô đã cố gắng hết sức để đạt được.
Đặc biệt, Tô Lục Hạ, người sáng lập Bắc Ái, đã mời cô trở thành cổ đông của công ty. Điều này khiến Vũ Uyên bất ngờ và cảm thấy hạnh phúc. Cô biết rằng đây là một cơ hội lớn, không chỉ để phát triển nghề nghiệp mà còn để khẳng định giá trị bản thân.
- Vũ Uyên, mình tin tưởng vào khả năng của cậu. Cậu đã làm rất tốt và xứng đáng với vị trí này
Lục Hạ nói, ánh mắt đầy ủng hộ.
Cô cảm ơn Lục Hạ và hứa sẽ nỗ lực hết mình để không phụ lòng tin ấy. Dù trong lòng vẫn còn những nỗi lo lắng nhưng cô quyết định sẽ tập trung vào tương lai, tận dụng cơ hội để vươn lên và chứng tỏ bản thân trong ngành.
Với vị trí mới và những trách nhiệm lớn lao, Vũ Uyên cảm thấy động lực tràn đầy. Cô hứa với chính mình sẽ không ngừng cố gắng và phát triển, dẫu cho quá khứ có thể vẫn đeo bám.
Vũ Uyên bắt đầu dọn nhà, chuyển sang một căn hộ cao cấp hơn. Cô cảm thấy đây là một khởi đầu mới cho cuộc sống của mình. Trong lúc dọn dẹp, cô quyết định thu gọn những kỷ niệm liên quan đến Dương Kì vào một chiếc hộp lớn, như một cách để giữ gìn nhưng cũng để buông bỏ.
Cô cẩn thận xếp những món đồ vào hộp: những bức ảnh, những mảnh giấy ghi chú ngọt ngào và cả những món quà nhỏ mà anh từng tặng. Khi đóng nắp hộp lại, cô cảm thấy lòng mình nặng trĩu, nhưng cũng đầy quyết tâm.
- Đây là để cho một chương mới
Cô tự nhủ, rồi để hộp sang một bên. Vũ Uyên hít một hơi thật sâu, tiếp tục dọn dẹp và trang trí lại căn hộ, hứa rằng sẽ tạo ra một không gian mới cho bản thân và những dự định sắp tới.
…****************…
Vũ Uyên hân hoan khi chuyển đến căn hộ cao cấp nhất Bắc Kinh. Tô Bội Chi và Đường Nhược Châu đến giúp đỡ cô trong ngày dọn nhà. Không khí trong căn hộ mới tràn ngập niềm vui, mặc dù cô vẫn cảm thấy nỗi nhớ Dương Kì.
Khi cả ba bắt đầu sắp xếp đồ đạc, Nhược Châu bất chợt nhớ lại ngày mẹ cô mất.
- Em vẫn không quên những gì chị và Dương Kì đã làm cho em lúc đó
Cô nói, giọng nghẹn lại.
- Cả hai đã giúp em vượt qua những tháng ngày khó khăn
Vũ Uyên nhìn Nhược Châu với ánh mắt đồng cảm.
- Đó là điều mà bạn bè nên làm. Chúng ta luôn bên nhau và giúp đỡ nhau khi cần thiết. Em cũng đừng bận tâm quá làm gì
Cô trả lời, lòng tràn đầy tình bạn chân thành.
Bội Chi, đứng bên cạnh, ngắm nhìn không gian sang trọng của căn hộ.
- Căn hộ này thật tuyệt vời! Mọi thứ ở đây đều đẳng cấp
Cô khen ngợi.
- Cậu xứng đáng với điều này
Vũ Uyên mỉm cười, cảm nhận được sự ủng hộ từ bạn bè. Họ cùng nhau dọn dẹp, đặt những món đồ vào đúng chỗ, biến không gian trở nên ấm cúng và gần gũi hơn. Mỗi góc nhỏ trong căn hộ đều được trang trí với tâm huyết, từ những bức tranh cho đến những món đồ trang trí.
Khi hoàn thành, cả ba đứng lại ngắm nhìn thành quả. Căn hộ không chỉ là một nơi ở mà còn là biểu tượng cho sự khởi đầu mới trong cuộc sống của Vũ Uyên. Cô biết rằng, dù có những nỗi đau trong quá khứ, nhưng với sự hỗ trợ của bạn bè, cô có thể bắt đầu lại từ đầu.
- Chúng ta sẽ tổ chức một buổi tiệc nhỏ tại đây nhé!
Nhược Châu đề nghị, ánh mắt lấp lánh.
- Ý hay đấy! Một cách để kỷ niệm sự khởi đầu mới
Bội Chi đồng tình.
Vũ Uyên gật đầu, cảm thấy ấm lòng trước sự quan tâm của họ.
Cuối cùng, không chịu nổi nữa, cô quyết định uống một viên thuốc ngủ, hy vọng sẽ tìm được giấc mơ bình yên. Khi nằm trên giường, cô cố gắng nhớ lại những kỷ niệm đẹp của cả hai. Hình ảnh Dương Kì với nụ cười rạng rỡ, ánh mắt tràn đầy quyết tâm luôn làm trái tim cô rung động.
- Anh đang ở đâu, Dương Kì?
Vũ Uyên thầm hỏi, nước mắt lưng tròng. Cô cảm thấy như thiếu một phần quan trọng trong cuộc sống của mình. Trong lòng, cô luôn hy vọng anh sẽ trở lại, mang theo lời giải thích cho sự biến mất đột ngột của mình.
Thời gian trôi qua, cô dần chìm vào giấc ngủ với hy vọng ngày mai sẽ mang đến những tin tức tốt lành về anh. Nhưng đêm nay, như mọi đêm khác, giấc ngủ vẫn lặng lẽ trôi xa, để lại cô một mình trong bóng tối cùng những nỗi nhớ nhung.
Vũ Uyên tỉnh dậy, ánh nắng ngả vàng đã vào phòng, báo hiệu rằng đã là 3 giờ chiều. Cô hoảng hốt khi nhận ra mình đã ngủ quên và để công việc tồn đọng trong hai ngày qua. Cảm giác trách móc bản thân dâng lên, cô nhanh chóng vội vàng ngồi dậy.
“Phải làm gì đó ngay thôi,” cô tự nhủ, lật đật vào phòng tắm rửa mặt và thay đồ. Sau khi cố gắng lấy lại tinh thần, cô nhanh chóng mở máy tính và kiểm tra email, để xem công việc nào cần giải quyết trước tiên.
Khi màn hình sáng lên, hàng loạt thông báo hiện ra. Vũ Uyên cảm thấy choáng ngợp với số lượng công việc chờ đợi. Những dự án chưa hoàn thành, các cuộc họp đã bị hoãn và những thông báo quan trọng từ đồng nghiệp khiến cô cảm thấy áp lực.
Cô lấy một hơi thật sâu, nhắm mắt lại và tập trung. “Cứ từ từ thôi,” cô nói với chính mình. Bắt đầu từ những việc cần giải quyết ngay, cô lập danh sách công việc và nhanh chóng nắm bắt lại tình hình.
Với sự quyết tâm, Vũ Uyên bắt đầu làm việc. Mỗi giây phút trôi qua, cô đều cố gắng gạt đi nỗi nhớ Dương Kì để tập trung vào nhiệm vụ trước mắt. Dù trong lòng vẫn đầy lo lắng, nhưng cô biết rằng mình không thể lùi bước.
Cô hứa với bản thân rằng sẽ tìm ra cách liên lạc với Dương Kì, nhưng trước mắt, công việc là ưu tiên hàng đầu.
Vũ Uyên quyết định sẽ làm ngơ Dương Kì, vùi đầu vào công việc để quên đi nỗi nhớ. Cô tập trung hoàn thành các dự án còn dang dở, cố gắng hết sức để đạt được những thành công mới.
Mỗi ngày trôi qua, cô dần xây dựng lại thói quen làm việc chăm chỉ, để những lo lắng và đau thương không còn chiếm lĩnh tâm trí. Dù có lúc cảm thấy mệt mỏi, nhưng cô vẫn kiên cường bước tiếp, tin rằng thời gian sẽ giúp cô tìm thấy bình yên.
Vũ Uyên quyết tâm không để tình cảm làm ảnh hưởng đến cuộc sống, và bắt đầu tìm kiếm những cơ hội mới để khẳng định bản thân trong công việc.Vũ Uyên cuối cùng cũng nhận được trái ngọt cho những nỗ lực của mình. Cô được thăng chức làm trưởng bộ phận marketing, một vinh dự mà cô đã cố gắng hết sức để đạt được.
Đặc biệt, Tô Lục Hạ, người sáng lập Bắc Ái, đã mời cô trở thành cổ đông của công ty. Điều này khiến Vũ Uyên bất ngờ và cảm thấy hạnh phúc. Cô biết rằng đây là một cơ hội lớn, không chỉ để phát triển nghề nghiệp mà còn để khẳng định giá trị bản thân.
- Vũ Uyên, mình tin tưởng vào khả năng của cậu. Cậu đã làm rất tốt và xứng đáng với vị trí này
Lục Hạ nói, ánh mắt đầy ủng hộ.
Cô cảm ơn Lục Hạ và hứa sẽ nỗ lực hết mình để không phụ lòng tin ấy. Dù trong lòng vẫn còn những nỗi lo lắng nhưng cô quyết định sẽ tập trung vào tương lai, tận dụng cơ hội để vươn lên và chứng tỏ bản thân trong ngành.
Với vị trí mới và những trách nhiệm lớn lao, Vũ Uyên cảm thấy động lực tràn đầy. Cô hứa với chính mình sẽ không ngừng cố gắng và phát triển, dẫu cho quá khứ có thể vẫn đeo bám.
Vũ Uyên bắt đầu dọn nhà, chuyển sang một căn hộ cao cấp hơn. Cô cảm thấy đây là một khởi đầu mới cho cuộc sống của mình. Trong lúc dọn dẹp, cô quyết định thu gọn những kỷ niệm liên quan đến Dương Kì vào một chiếc hộp lớn, như một cách để giữ gìn nhưng cũng để buông bỏ.
Cô cẩn thận xếp những món đồ vào hộp: những bức ảnh, những mảnh giấy ghi chú ngọt ngào và cả những món quà nhỏ mà anh từng tặng. Khi đóng nắp hộp lại, cô cảm thấy lòng mình nặng trĩu, nhưng cũng đầy quyết tâm.
- Đây là để cho một chương mới
Cô tự nhủ, rồi để hộp sang một bên. Vũ Uyên hít một hơi thật sâu, tiếp tục dọn dẹp và trang trí lại căn hộ, hứa rằng sẽ tạo ra một không gian mới cho bản thân và những dự định sắp tới.
…****************…
Vũ Uyên hân hoan khi chuyển đến căn hộ cao cấp nhất Bắc Kinh. Tô Bội Chi và Đường Nhược Châu đến giúp đỡ cô trong ngày dọn nhà. Không khí trong căn hộ mới tràn ngập niềm vui, mặc dù cô vẫn cảm thấy nỗi nhớ Dương Kì.
Khi cả ba bắt đầu sắp xếp đồ đạc, Nhược Châu bất chợt nhớ lại ngày mẹ cô mất.
- Em vẫn không quên những gì chị và Dương Kì đã làm cho em lúc đó
Cô nói, giọng nghẹn lại.
- Cả hai đã giúp em vượt qua những tháng ngày khó khăn
Vũ Uyên nhìn Nhược Châu với ánh mắt đồng cảm.
- Đó là điều mà bạn bè nên làm. Chúng ta luôn bên nhau và giúp đỡ nhau khi cần thiết. Em cũng đừng bận tâm quá làm gì
Cô trả lời, lòng tràn đầy tình bạn chân thành.
Bội Chi, đứng bên cạnh, ngắm nhìn không gian sang trọng của căn hộ.
- Căn hộ này thật tuyệt vời! Mọi thứ ở đây đều đẳng cấp
Cô khen ngợi.
- Cậu xứng đáng với điều này
Vũ Uyên mỉm cười, cảm nhận được sự ủng hộ từ bạn bè. Họ cùng nhau dọn dẹp, đặt những món đồ vào đúng chỗ, biến không gian trở nên ấm cúng và gần gũi hơn. Mỗi góc nhỏ trong căn hộ đều được trang trí với tâm huyết, từ những bức tranh cho đến những món đồ trang trí.
Khi hoàn thành, cả ba đứng lại ngắm nhìn thành quả. Căn hộ không chỉ là một nơi ở mà còn là biểu tượng cho sự khởi đầu mới trong cuộc sống của Vũ Uyên. Cô biết rằng, dù có những nỗi đau trong quá khứ, nhưng với sự hỗ trợ của bạn bè, cô có thể bắt đầu lại từ đầu.
- Chúng ta sẽ tổ chức một buổi tiệc nhỏ tại đây nhé!
Nhược Châu đề nghị, ánh mắt lấp lánh.
- Ý hay đấy! Một cách để kỷ niệm sự khởi đầu mới
Bội Chi đồng tình.
Vũ Uyên gật đầu, cảm thấy ấm lòng trước sự quan tâm của họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.