Chương 9: Nảy sinh tình cảm
KikuTakehi
13/07/2024
Người nhân viên thu ngân sau khi nghe xong thì im lặng. Một lúc lâu sau, anh ta đợi khách vắng đi hết, sau đó ấn một số thao tác trên bàn phím máy tính. Ngay lập tức dưới chân anh ta, một viên gạch đã rời khỏi vị trí ban đầu của nó và mở ra một lối đi xuống tầng hầm
- cậu chủ đang ở dưới đó, có gì thì ấn nút màu đỏ ở dưới sau khi xong chuyện. Lối đi lên sẽ xuất hiện cho anh trở lại đây
- công ty các cậu càng ngày càng tân tiến nhỉ?
Nói rồi Nhất Phong bắt đầu bước chân xuống cầu thang
......................
Giờ nghỉ trưa cũng đã kết thúc, mọi người quay lại với công việc bận rộn thường ngày vốn có của mình
Trên lầu làm việc của công ty, Vũ Uyên nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính với nỗi lo lắng. Cô đang gặp phải vấn đề lạ với phần mềm quản lý dự án, mà không biết làm sao để khắc phục.
“Bị sao vậy nè trời? Lúc khó khăn thì bao nhiêu xui xẻo ập đến. Lúc sáng còn dùng được bình thường, vậy mà bây giờ”
Tiêu Dương Kì, đồng nghiệp mới chuyển đến văn phòng Maketing sáng nay, ngồi kế bên, nhận ra nỗi bất an trên khuôn mặt của Vũ Uyên.
Anh đã từng chứng kiến sự nỗ lực và chuyên nghiệp của cô trong công việc và học tập từ hồi cấp 3, vì vậy không ngần ngại tiến đến để hỏi thăm, giúp đỡ
- Vũ Uyên, cậu ổn chứ? Cần tôi giúp gì không?
Vũ Uyên quay sang nhìn anh, ánh mắt hồi hộp nhưng cũng có phần khâm phục.
- Phần mềm dường như nó bị lỗi, mà tôi không biết làm thế nào để sửa. Mấy hôm nay, chắc do quá tải công việc
Dương Kì nhẹ nhàng cười và ngồi xuống bên cạnh Vũ Uyên.
- Để tôi xem thử vấn đề là gì
Anh cẩn thận kiểm tra từng bước trên máy tính của cô, giọng nói êm ái và tự tin như một người thợ máy điều chỉnh dòng lệnh.
- Đây, đây là lỗi ở đoạn code này đấy. Chúng ta chỉ cần sửa lại như này là được
Vũ Uyên nhìn vào màn hình, sự bối rối dần biến thành niềm vui khi thấy mọi thứ đang hoạt động trơn tru như lúc ban đầu. Cô cảm ơn Dương Kì, cảm thấy may mắn vì có đồng nghiệp tốt ngư anh giúp đỡ mình
- Cảm ơn cậu nhiều lắm. Cậu thật sự rất giỏi
Dương Kì gật đầu, mỉm cười. Sau đó về chỗ bàn làm việc bên cạnh cô
- Không có gì, chúng ta đều làm việc trong môi trường này mà. Tôi cũng cần sự giúp đỡ của cậu nữa, xem như chúng ta giúp đỡ nhau qua lại
- Thật cảm ơn cậu, bữa tối này cậu rảnh không? Tôi mời cậu một bữa, xem như là trả ơn việc cậu giúp tôi hôm nay. Phần mềm này rất quan trọng, nếu cậu không sửa thì dự án này xem như hỏng bét mất
Tiêu Dương Kì không muốn cô phải khó xử, bèn gật đầu mà đồng ý. Với lại, cậu khi sửa phần mềm cho Vũ Uyên, phần nào thấy là có người chỉnh sửa chúng. Một người nào đó có thù với Vũ Uyên
- Được, tối nay tôi rảnh. Nhưng cô chọn địa điểm được không?
- Nhà hàng mới mở ở đường X. Nghe nói ở đó có nhiều món ngon, anh ăn mặc lịch sự vào nhé, hình như chỗ đó có quy định về trang phục
- Được, hẹn cô lúc 6 giờ
Sau đó, cả hai không hẹn tiếp tục làm công việc của mình. Công ty đến tháng cao điểm, công việc của ai cũng nhiều như núi.
Rất nhanh mọi thứ đều ổn định, thời gian cũng đã trôi qua đến giờ tan làm
...****************...
Buổi tối đặc biệt ấy, Vũ Uyên và Tiêu Dương Kì đã hẹn nhau tại một nhà hàng nhỏ ở trung tâm thành phố. Ánh đèn từ những chiếc nến trên bàn phản chiếu trên mặt bàn, tạo nên không gian ấm áp.
Vũ Uyên mặc một chiếc váy xanh navy dài đến gối, cổ áo cao và tay áo xếp nếp nhẹ tinh tế, tôn lên vẻ nữ tính và thanh lịch của cô. Cô phối thêm với một chiếc áo khoác nhẹ màu trắng để giữ ấm và thêm điểm nhấn cho trang phục. Đôi giày cao gót màu nude vừa giúp cô thêm phần cao ráo, vừa phù hợp với phong cách thanh lịch của cô.
Dương Kì mặc một chiếc vest màu xanh đậm, chất liệu vải mềm mại và bền bỉ. Vest có cổ áo thanh lịch, cài cúc phía trước với các cúc đen nhám làm điểm nhấn tinh tế. Áo vest ôm sát cơ thể anh, tạo nên vẻ lịch lãm và sang trọng.
Anh kết hợp vest với một chiếc áo sơ mi trắng bên trong, tạo sự tương phản và điểm nhấn cho trang phục. Quần tây màu xám nhạt hoàn thiện vẻ ngoài lịch sự và đầy chuyên nghiệp của Dương Kì. Đôi giày da màu đen làm nổi bật thêm phong cách trang nhã và tỉ mỉ trong từng chi tiết của anh chàng.
Hai người ngồi đối diện nhau, nhấm nháp từng món ăn ngon và nhâm nhi ly rượu vang nhẹ, nhưng không có những điều quá lãng mạn.
- Cảm ơn cậu về mọi thứ, Dương Kì. Cậu đã giúp đỡ tôi về phần mềm, thực sự cảm ơn cậu rất nhiều.
- Không có gì đâu, tôi chỉ làm những gì mà bạn bè nên làm thôi.
Vũ Uyên cảm thấy ấm áp với sự hiểu biết và sự quan tâm của Dương Kì. Cả hai tiếp tục trò chuyện về công việc, những dự án gần đây, bày cho cậu những thứ liên quan đến chuyên ngành, cũng như những người bạn trong văn phòng.
- Tôi nghĩ là tôi may mắn khi có một người bạn đồng nghiệp tuyệt vời như cậu. Hy vọng cậu sớm hòa nhập với mọi người
- Cảm ơn cô. Chúng ta hãy tiếp tục hỗ trợ lẫn nhau như thế này nhé
Bữa tối tiếp diễn trong không khí vui vẻ, khiến cho hai người cảm thấy gần gũi và thoải mái hơn với nhau. Dưới ánh đèn lung linh của những chiếc nến, Vũ Uyên và Dương Kì cảm thấy như đã tìm thấy một người bạn đồng hành đáng tin cậy trong công việc.
- cậu chủ đang ở dưới đó, có gì thì ấn nút màu đỏ ở dưới sau khi xong chuyện. Lối đi lên sẽ xuất hiện cho anh trở lại đây
- công ty các cậu càng ngày càng tân tiến nhỉ?
Nói rồi Nhất Phong bắt đầu bước chân xuống cầu thang
......................
Giờ nghỉ trưa cũng đã kết thúc, mọi người quay lại với công việc bận rộn thường ngày vốn có của mình
Trên lầu làm việc của công ty, Vũ Uyên nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính với nỗi lo lắng. Cô đang gặp phải vấn đề lạ với phần mềm quản lý dự án, mà không biết làm sao để khắc phục.
“Bị sao vậy nè trời? Lúc khó khăn thì bao nhiêu xui xẻo ập đến. Lúc sáng còn dùng được bình thường, vậy mà bây giờ”
Tiêu Dương Kì, đồng nghiệp mới chuyển đến văn phòng Maketing sáng nay, ngồi kế bên, nhận ra nỗi bất an trên khuôn mặt của Vũ Uyên.
Anh đã từng chứng kiến sự nỗ lực và chuyên nghiệp của cô trong công việc và học tập từ hồi cấp 3, vì vậy không ngần ngại tiến đến để hỏi thăm, giúp đỡ
- Vũ Uyên, cậu ổn chứ? Cần tôi giúp gì không?
Vũ Uyên quay sang nhìn anh, ánh mắt hồi hộp nhưng cũng có phần khâm phục.
- Phần mềm dường như nó bị lỗi, mà tôi không biết làm thế nào để sửa. Mấy hôm nay, chắc do quá tải công việc
Dương Kì nhẹ nhàng cười và ngồi xuống bên cạnh Vũ Uyên.
- Để tôi xem thử vấn đề là gì
Anh cẩn thận kiểm tra từng bước trên máy tính của cô, giọng nói êm ái và tự tin như một người thợ máy điều chỉnh dòng lệnh.
- Đây, đây là lỗi ở đoạn code này đấy. Chúng ta chỉ cần sửa lại như này là được
Vũ Uyên nhìn vào màn hình, sự bối rối dần biến thành niềm vui khi thấy mọi thứ đang hoạt động trơn tru như lúc ban đầu. Cô cảm ơn Dương Kì, cảm thấy may mắn vì có đồng nghiệp tốt ngư anh giúp đỡ mình
- Cảm ơn cậu nhiều lắm. Cậu thật sự rất giỏi
Dương Kì gật đầu, mỉm cười. Sau đó về chỗ bàn làm việc bên cạnh cô
- Không có gì, chúng ta đều làm việc trong môi trường này mà. Tôi cũng cần sự giúp đỡ của cậu nữa, xem như chúng ta giúp đỡ nhau qua lại
- Thật cảm ơn cậu, bữa tối này cậu rảnh không? Tôi mời cậu một bữa, xem như là trả ơn việc cậu giúp tôi hôm nay. Phần mềm này rất quan trọng, nếu cậu không sửa thì dự án này xem như hỏng bét mất
Tiêu Dương Kì không muốn cô phải khó xử, bèn gật đầu mà đồng ý. Với lại, cậu khi sửa phần mềm cho Vũ Uyên, phần nào thấy là có người chỉnh sửa chúng. Một người nào đó có thù với Vũ Uyên
- Được, tối nay tôi rảnh. Nhưng cô chọn địa điểm được không?
- Nhà hàng mới mở ở đường X. Nghe nói ở đó có nhiều món ngon, anh ăn mặc lịch sự vào nhé, hình như chỗ đó có quy định về trang phục
- Được, hẹn cô lúc 6 giờ
Sau đó, cả hai không hẹn tiếp tục làm công việc của mình. Công ty đến tháng cao điểm, công việc của ai cũng nhiều như núi.
Rất nhanh mọi thứ đều ổn định, thời gian cũng đã trôi qua đến giờ tan làm
...****************...
Buổi tối đặc biệt ấy, Vũ Uyên và Tiêu Dương Kì đã hẹn nhau tại một nhà hàng nhỏ ở trung tâm thành phố. Ánh đèn từ những chiếc nến trên bàn phản chiếu trên mặt bàn, tạo nên không gian ấm áp.
Vũ Uyên mặc một chiếc váy xanh navy dài đến gối, cổ áo cao và tay áo xếp nếp nhẹ tinh tế, tôn lên vẻ nữ tính và thanh lịch của cô. Cô phối thêm với một chiếc áo khoác nhẹ màu trắng để giữ ấm và thêm điểm nhấn cho trang phục. Đôi giày cao gót màu nude vừa giúp cô thêm phần cao ráo, vừa phù hợp với phong cách thanh lịch của cô.
Dương Kì mặc một chiếc vest màu xanh đậm, chất liệu vải mềm mại và bền bỉ. Vest có cổ áo thanh lịch, cài cúc phía trước với các cúc đen nhám làm điểm nhấn tinh tế. Áo vest ôm sát cơ thể anh, tạo nên vẻ lịch lãm và sang trọng.
Anh kết hợp vest với một chiếc áo sơ mi trắng bên trong, tạo sự tương phản và điểm nhấn cho trang phục. Quần tây màu xám nhạt hoàn thiện vẻ ngoài lịch sự và đầy chuyên nghiệp của Dương Kì. Đôi giày da màu đen làm nổi bật thêm phong cách trang nhã và tỉ mỉ trong từng chi tiết của anh chàng.
Hai người ngồi đối diện nhau, nhấm nháp từng món ăn ngon và nhâm nhi ly rượu vang nhẹ, nhưng không có những điều quá lãng mạn.
- Cảm ơn cậu về mọi thứ, Dương Kì. Cậu đã giúp đỡ tôi về phần mềm, thực sự cảm ơn cậu rất nhiều.
- Không có gì đâu, tôi chỉ làm những gì mà bạn bè nên làm thôi.
Vũ Uyên cảm thấy ấm áp với sự hiểu biết và sự quan tâm của Dương Kì. Cả hai tiếp tục trò chuyện về công việc, những dự án gần đây, bày cho cậu những thứ liên quan đến chuyên ngành, cũng như những người bạn trong văn phòng.
- Tôi nghĩ là tôi may mắn khi có một người bạn đồng nghiệp tuyệt vời như cậu. Hy vọng cậu sớm hòa nhập với mọi người
- Cảm ơn cô. Chúng ta hãy tiếp tục hỗ trợ lẫn nhau như thế này nhé
Bữa tối tiếp diễn trong không khí vui vẻ, khiến cho hai người cảm thấy gần gũi và thoải mái hơn với nhau. Dưới ánh đèn lung linh của những chiếc nến, Vũ Uyên và Dương Kì cảm thấy như đã tìm thấy một người bạn đồng hành đáng tin cậy trong công việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.