Chương 53: Paris - Mộng mơ
KikuTakehi
18/07/2024
Vừa đáp xuống máy bay, Vũ Uyên cảm thấy bồi hồi và hào hứng khi chân chạy bước ra sân bay Charles de Gaulle của Paris. Cả thành phố lộng lẫy, với kiến trúc cổ điển và phong cảnh lãng mạn, làm cô ngỡ ngàng và thích thú. Dưới ánh nắng chiều buông, Paris tỏa sáng như một bức tranh sống động, mê hoặc lòng người.
Không lâu sau, Vũ Uyên rời sân bay và đến khách sạn nơi cô sẽ lưu trú. Khách sạn được bài trí tinh tế, với nội thất sang trọng và hiện đại. Những chi tiết như đèn chùm lộng lẫy, những bức tranh nghệ thuật trang trí tường và đồ nội thất cao cấp khiến cô cảm thấy hài lòng và thoải mái sau chuyến bay dài mệt mỏi.
Khi bước vào phòng ngủ, cô nhìn ra khung cảnh Paris qua cửa sổ, các tòa nhà cao chọc trời và những con phố nhỏ nhắn. Sự thích thú của cô không chỉ đến từ vẻ đẹp lộng lẫy của thành phố mà còn từ sự cảm nhận ấm áp và sự chu đáo của nhân viên khách sạn.
Vũ Uyên, vì mệt mỏi sau chuyến bay dài, quyết định ngủ một giấc đến tối. Cô thức dậy vào khoảng chiều tối, cảm thấy sảng khoái và sẵn sàng khám phá Paris về đêm. Sau khi làm một vài thủ tục cần thiết, cô ra ngoài và đến nhà hàng trong khách sạn để ăn tối.
Nhà hàng được thiết kế sang trọng và lãng mạn, với không gian ấm cúng và bàn ghế bày trí đẹp mắt. Vũ Uyên chọn một góc nhìn ra cửa sổ, có thể ngắm nhìn phong cảnh Paris khi đêm xuống dần.
Sau bữa ăn, cô quyết định ra ngoài khám phá thành phố. Paris về đêm lung linh và thơ mộng, với những con đường nhỏ đèn lấp lánh và những công trình kiến trúc cổ điển rực rỡ ánh đèn. Vũ Uyên dạo bước trên những con phố, ngắm nhìn các điểm tham quan nổi tiếng như Tháp Eiffel, Công viên Luxembourg hay Công viên Tuileries.
Cảm giác hưng phấn và tò mò tràn đầy trong cô, với hy vọng sẽ có những trải nghiệm thú vị và những kỷ niệm đáng nhớ tại Paris, một trong những thành phố lãng mạn và nổi tiếng nhất thế giới.
Vừa dạo bước qua những con phố lấp lánh ánh đèn Paris, Vũ Uyên cảm thấy mệt mỏi nhẹ nhàng từ chuyến bay dài và hoạt động khám phá ngày đầu tiên ở thành phố này. Cô quyết định vào một quán cà phê nhỏ ở góc phố, nơi có không gian yên tĩnh và ấm áp để nghỉ ngơi.
Quán cà phê được bài trí một cách tinh tế, với những chiếc bàn ghế gỗ nhẹ nhàng, bố trí gần cửa sổ để khách có thể ngắm nhìn phố phường nhộn nhịp bên ngoài. Không gian rất Pháp, với những bức tranh nghệ thuật trang trí tường và những chi tiết vintage mang đậm phong cách châu Âu.
Uyên gọi một ly cappuccino và ngồi vào ghế da êm ái. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn cuộc sống bình dị và thú vị của người dân địa phương và du khách đi lại trên phố. Không khí trong lành và tĩnh lặng của quán cà phê khiến cô cảm thấy thư giãn và bình yên hơn.
Nhâm nhi ly cà phê thơm ngon, Vũ Uyên suy nghĩ về những trải nghiệm sắp tới và những mục tiêu cô muốn đạt được tại Paris. Cô hy vọng sẽ có những ngày thật đáng nhớ và tràn đầy kỉ niệm tại thành phố ánh sáng này.
Trong không gian ấm cúng của quán cafe pháp, Vũ Uyên bất ngờ nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc. Trần Ánh Dương, người bạn cũ mà cô đã không gặp từ lâu, đang ngồi bên cửa sổ, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài đường phố tấp nập. Trái tim Vũ Uyên đập nhanh hơn, cảm giác lạ lẫm tràn ngập trong lòng.
- Ánh Dương?
Cô nhẹ nhàng gọi tên người bạn, giọng nói pha lẫn sự ngạc nhiên và vui mừng.
Ánh Dương quay đầu lại, đôi mắt sáng lên khi nhận ra Vũ Uyên.
- Vũ Uyên! Trời ơi, không ngờ lại gặp cậu ở đây!
Dù không thân thiết lắm, nhưng Ánh Dương vẫn vui vẻ và nhiệt tình. Hai người ngồi xuống, gọi một ly cafe và bắt đầu trò chuyện.
- Cuộc sống của cậu một năm qua thế nào rồi?”
Vũ Uyên mở lời.
Ánh Dương mỉm cười, đôi mắt lấp lánh niềm tự hào.
- Mình đã trở thành người mẫu ảnh và thiết kế thời trang. Công việc khá bận rộn nhưng rất thú vị. Còn cậu thì sao?
Vũ Uyên gật đầu, ánh mắt tràn đầy sự tự tin.
- Mình đang làm việc cho công ty Bắc Ái, chuyên về marketing và kinh doanh. Công việc mang lại nhiều cơ hội mới và mình cảm thấy rất hài lòng. Lần này sang đây là vì tham dự tuần lễ thời trang mùa đông ở đây
Ánh Dương nghe vậy thì kinh ngạc, cô cười nói:
- Cậu là ngày mai chúng ta sẽ lại gặp nhau cho mà coi, mình là một trong những nhà thiết kế của ngày mai.
- Vậy à? Cậu giỏi quá
…
Hai người chia sẻ với nhau về những trải nghiệm trong cuộc sống và công việc. Ánh Dương kể về những buổi chụp hình, những thiết kế mới và những thử thách trong ngành thời trang. Còn Vũ Uyên thì kể về những chiến dịch marketing thành công, những bài học kinh doanh và sự phát triển của công ty.
Sau một lúc, Ánh Dương nhìn Vũ Uyên với ánh mắt tò mò.Vũ Uyên này, dạo này Dương Kì thế nào rồi? Cậu ta không đi với cậu đến đây à? Suốt một năm qua, tớ không liên lạc được với cậu taCâu hỏi của Ánh Dương khiến Vũ Uyên chững lại, cô hít một hơi sâu trước khi trả lời.
- Ánh Dương, mình cũng không biết. Anh ấy đã biến mất khỏi cuộc sống của mình từ một năm trước, không một lời từ biệt. Mình đã cố gắng tìm kiếm, nhưng không có kết quả.
Ánh Dương nhìn Vũ Uyên, ngạc nhiên và lo lắng.
- Thật sao? Mình không hề biết chuyện này. Mình cứ tưởng anh ấy chỉ bận rộn với công việc thôi. Nhưng mà ngay cả Vũ Uyên cũng không thông báo thì là cả một vấn đề
Vũ Uyên khẽ mỉm cười, ánh mắt xa xăm.
- Ừ, mình cũng đã nghĩ vậy. Nhưng dường như anh ấy đã chọn cách rời xa mà không để lại dấu vết nào.
Ánh Dương nắm lấy tay Vũ Uyên, cảm thông.
- Mình rất tiếc khi nghe chuyện này. Hy vọng anh ấy vẫn ổn ở đâu đó. Cuộc sống đôi khi thật khó đoán. Hãy sống vui vẻ nha, đừng có bận lòng quá, Dương Kì làm việc gì cũng có lí do của cậu ta
Vũ Uyên khẽ gật đầu, cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn khi chia sẻ với Ánh Dương.
- Cảm ơn cậu. Mình cũng hy vọng vậy. Nhưng dù sao thì mình vẫn phải tiếp tục bước đi, đúng không?
Ánh Dương nở nụ cười ấm áp.
- Đúng vậy. Mình tin cậu sẽ làm được. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Trong khoảnh khắc ấy, Vũ Uyên cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn. Cuộc sống vẫn tiếp tục, và cô biết rằng mình phải mạnh mẽ để bước tiếp, dù có bất cứ điều gì xảy ra.
Không lâu sau, Vũ Uyên rời sân bay và đến khách sạn nơi cô sẽ lưu trú. Khách sạn được bài trí tinh tế, với nội thất sang trọng và hiện đại. Những chi tiết như đèn chùm lộng lẫy, những bức tranh nghệ thuật trang trí tường và đồ nội thất cao cấp khiến cô cảm thấy hài lòng và thoải mái sau chuyến bay dài mệt mỏi.
Khi bước vào phòng ngủ, cô nhìn ra khung cảnh Paris qua cửa sổ, các tòa nhà cao chọc trời và những con phố nhỏ nhắn. Sự thích thú của cô không chỉ đến từ vẻ đẹp lộng lẫy của thành phố mà còn từ sự cảm nhận ấm áp và sự chu đáo của nhân viên khách sạn.
Vũ Uyên, vì mệt mỏi sau chuyến bay dài, quyết định ngủ một giấc đến tối. Cô thức dậy vào khoảng chiều tối, cảm thấy sảng khoái và sẵn sàng khám phá Paris về đêm. Sau khi làm một vài thủ tục cần thiết, cô ra ngoài và đến nhà hàng trong khách sạn để ăn tối.
Nhà hàng được thiết kế sang trọng và lãng mạn, với không gian ấm cúng và bàn ghế bày trí đẹp mắt. Vũ Uyên chọn một góc nhìn ra cửa sổ, có thể ngắm nhìn phong cảnh Paris khi đêm xuống dần.
Sau bữa ăn, cô quyết định ra ngoài khám phá thành phố. Paris về đêm lung linh và thơ mộng, với những con đường nhỏ đèn lấp lánh và những công trình kiến trúc cổ điển rực rỡ ánh đèn. Vũ Uyên dạo bước trên những con phố, ngắm nhìn các điểm tham quan nổi tiếng như Tháp Eiffel, Công viên Luxembourg hay Công viên Tuileries.
Cảm giác hưng phấn và tò mò tràn đầy trong cô, với hy vọng sẽ có những trải nghiệm thú vị và những kỷ niệm đáng nhớ tại Paris, một trong những thành phố lãng mạn và nổi tiếng nhất thế giới.
Vừa dạo bước qua những con phố lấp lánh ánh đèn Paris, Vũ Uyên cảm thấy mệt mỏi nhẹ nhàng từ chuyến bay dài và hoạt động khám phá ngày đầu tiên ở thành phố này. Cô quyết định vào một quán cà phê nhỏ ở góc phố, nơi có không gian yên tĩnh và ấm áp để nghỉ ngơi.
Quán cà phê được bài trí một cách tinh tế, với những chiếc bàn ghế gỗ nhẹ nhàng, bố trí gần cửa sổ để khách có thể ngắm nhìn phố phường nhộn nhịp bên ngoài. Không gian rất Pháp, với những bức tranh nghệ thuật trang trí tường và những chi tiết vintage mang đậm phong cách châu Âu.
Uyên gọi một ly cappuccino và ngồi vào ghế da êm ái. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn cuộc sống bình dị và thú vị của người dân địa phương và du khách đi lại trên phố. Không khí trong lành và tĩnh lặng của quán cà phê khiến cô cảm thấy thư giãn và bình yên hơn.
Nhâm nhi ly cà phê thơm ngon, Vũ Uyên suy nghĩ về những trải nghiệm sắp tới và những mục tiêu cô muốn đạt được tại Paris. Cô hy vọng sẽ có những ngày thật đáng nhớ và tràn đầy kỉ niệm tại thành phố ánh sáng này.
Trong không gian ấm cúng của quán cafe pháp, Vũ Uyên bất ngờ nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc. Trần Ánh Dương, người bạn cũ mà cô đã không gặp từ lâu, đang ngồi bên cửa sổ, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài đường phố tấp nập. Trái tim Vũ Uyên đập nhanh hơn, cảm giác lạ lẫm tràn ngập trong lòng.
- Ánh Dương?
Cô nhẹ nhàng gọi tên người bạn, giọng nói pha lẫn sự ngạc nhiên và vui mừng.
Ánh Dương quay đầu lại, đôi mắt sáng lên khi nhận ra Vũ Uyên.
- Vũ Uyên! Trời ơi, không ngờ lại gặp cậu ở đây!
Dù không thân thiết lắm, nhưng Ánh Dương vẫn vui vẻ và nhiệt tình. Hai người ngồi xuống, gọi một ly cafe và bắt đầu trò chuyện.
- Cuộc sống của cậu một năm qua thế nào rồi?”
Vũ Uyên mở lời.
Ánh Dương mỉm cười, đôi mắt lấp lánh niềm tự hào.
- Mình đã trở thành người mẫu ảnh và thiết kế thời trang. Công việc khá bận rộn nhưng rất thú vị. Còn cậu thì sao?
Vũ Uyên gật đầu, ánh mắt tràn đầy sự tự tin.
- Mình đang làm việc cho công ty Bắc Ái, chuyên về marketing và kinh doanh. Công việc mang lại nhiều cơ hội mới và mình cảm thấy rất hài lòng. Lần này sang đây là vì tham dự tuần lễ thời trang mùa đông ở đây
Ánh Dương nghe vậy thì kinh ngạc, cô cười nói:
- Cậu là ngày mai chúng ta sẽ lại gặp nhau cho mà coi, mình là một trong những nhà thiết kế của ngày mai.
- Vậy à? Cậu giỏi quá
…
Hai người chia sẻ với nhau về những trải nghiệm trong cuộc sống và công việc. Ánh Dương kể về những buổi chụp hình, những thiết kế mới và những thử thách trong ngành thời trang. Còn Vũ Uyên thì kể về những chiến dịch marketing thành công, những bài học kinh doanh và sự phát triển của công ty.
Sau một lúc, Ánh Dương nhìn Vũ Uyên với ánh mắt tò mò.Vũ Uyên này, dạo này Dương Kì thế nào rồi? Cậu ta không đi với cậu đến đây à? Suốt một năm qua, tớ không liên lạc được với cậu taCâu hỏi của Ánh Dương khiến Vũ Uyên chững lại, cô hít một hơi sâu trước khi trả lời.
- Ánh Dương, mình cũng không biết. Anh ấy đã biến mất khỏi cuộc sống của mình từ một năm trước, không một lời từ biệt. Mình đã cố gắng tìm kiếm, nhưng không có kết quả.
Ánh Dương nhìn Vũ Uyên, ngạc nhiên và lo lắng.
- Thật sao? Mình không hề biết chuyện này. Mình cứ tưởng anh ấy chỉ bận rộn với công việc thôi. Nhưng mà ngay cả Vũ Uyên cũng không thông báo thì là cả một vấn đề
Vũ Uyên khẽ mỉm cười, ánh mắt xa xăm.
- Ừ, mình cũng đã nghĩ vậy. Nhưng dường như anh ấy đã chọn cách rời xa mà không để lại dấu vết nào.
Ánh Dương nắm lấy tay Vũ Uyên, cảm thông.
- Mình rất tiếc khi nghe chuyện này. Hy vọng anh ấy vẫn ổn ở đâu đó. Cuộc sống đôi khi thật khó đoán. Hãy sống vui vẻ nha, đừng có bận lòng quá, Dương Kì làm việc gì cũng có lí do của cậu ta
Vũ Uyên khẽ gật đầu, cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn khi chia sẻ với Ánh Dương.
- Cảm ơn cậu. Mình cũng hy vọng vậy. Nhưng dù sao thì mình vẫn phải tiếp tục bước đi, đúng không?
Ánh Dương nở nụ cười ấm áp.
- Đúng vậy. Mình tin cậu sẽ làm được. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Trong khoảnh khắc ấy, Vũ Uyên cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn. Cuộc sống vẫn tiếp tục, và cô biết rằng mình phải mạnh mẽ để bước tiếp, dù có bất cứ điều gì xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.