Chương 43: Trò chuyện
KikuTakehi
16/07/2024
Vũ Uyên đặt hai tách coffee lên bàn, mùi hương thơm ngát lan tỏa khắp phòng. Cô ngồi xuống bên cạnh Tiêu Dương Kì, mỉm cười nhẹ nhàng.
- Cà phê của anh đây. Hôm nay chúng ta cần hoàn thành báo cáo này trước 5 giờ chiều nhé.
Tiêu Dương Kì nhận tách coffee từ tay Vũ Uyên, cảm nhận được sự ấm áp từ ngón tay cô.
- Cảm ơn em. Cà phê em pha lúc nào cũng ngon hơn của quán.
Anh nhấp một ngụm, nhìn Vũ Uyên với ánh mắt tràn đầy sự cảm kích.
Cô cười khúc khích
- Chỉ là cà phê thôi mà. Em không nghĩ nó đặc biệt đến vậy
Tiêu Dương Kì nghiêng đầu, vẻ mặt suy tư
- Có lẽ vì người pha cho anh là em nên nó mới đặc biệt
Vũ Uyên hơi đỏ mặt, cố gắng che giấu cảm xúc bằng cách lật qua vài trang tài liệu
- Chúng ta bắt đầu làm việc thôi, nếu không sẽ không kịp đâu.
Trong khi làm việc, họ thỉnh thoảng trao đổi ý kiến và thảo luận về những chi tiết trong báo cáo. Tiêu Dương Kì không thể không để ý đến từng cử chỉ nhỏ của Vũ Uyên - cách cô nhíu mày khi gặp khó khăn, hay nụ cười tự tin khi tìm ra giải pháp.
Tiêu Dương Kì bất giác buột miệng
- Em thật tài giỏi, Vũ Uyên à. Anh thật may mắn khi được làm việc cùng em
Vũ Uyên ngước lên, ánh mắt chạm vào ánh mắt chân thành của anh
- Cảm ơn anh, Dương Kì. Em cũng thấy mình may mắn khi có anh hỗ trợ. Cùng nhau, chúng ta chắc chắn sẽ hoàn thành tốt mọi việc thôi mà
Cả hai lại tiếp tục làm việc, không khí trong phòng tràn đầy sự phối hợp ăn ý và đồng cảm. Thời tiết mùa đông như được sưởi ấm từ cả hai
Tiêu Dương Kì nhìn Vũ Uyên một lúc lâu trước khi tiếp tục, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy chân thành
- Thật ra, anh đã thích thầm em từ hồi đó. Nhưng anh biết em lại thích Nhất Phong.
Vũ Uyên mỉm cười nhẹ nhàng
- Em biết mà, Dương Kì. Trần Ánh Dương đã nói với em khi anh nằm viện trước đó. Thật là, theo em nhớ không nhầm thì lúc đó, lúc em tỏ tình Nhất Phong ấy …
Tiêu Dương Kì hơi ngạc nhiên
- Ánh Dương đã nói với em sao? Anh không nghĩ cậu ấy lại làm vậy
Vũ Uyên gật đầu, ánh mắt ấm áp
- Đúng vậy. Lúc đó em rất bất ngờ, nhưng cũng rất cảm động. Em đã hiểu thêm về anh rất nhiều qua câu chuyện của Ánh Dương
Tiêu Dương Kì cười nhẹ,
- Ánh Dương luôn là người bạn tốt. Cậu ấy biết rõ cảm xúc của anh và luôn ủng hộ anh, dù đôi khi cậu ấy lại hơi quá nhiệt tình.
Vũ Uyên cảm động
- Cảm ơn anh, Dương Kì. Tình cảm của anh thực sự làm em cảm thấy ấm áp và được trân trọng. Cảm ơn anh vì đã thích em nhiều đến vậy.
Tiêu Dương Kì mỉm cười đáp lại
- Chúng ta không thể thay đổi quá khứ, nhưng chúng ta có thể tạo ra những kỷ niệm đẹp hơn từ bây giờ. Đúng không?
Cả hai tiếp tục trò chuyện, chia sẻ những kỷ niệm và cảm xúc, cảm nhận sự kết nối giữa họ ngày càng sâu sắc hơn
Tiêu Dương Kì có chút ngượng ngùng sau khi nhắc đến chuyện tình cảm của mình thời cấp 3. Anh cố gắng thay đổi chủ đề
- Chúng ta nói sang chuyện khác đi. Gia đình em dạo này thế nào?
Vũ Uyên mỉm cười, nhưng ánh mắt có chút buồn
- Thật ra, em là trẻ mồ côi. Em đã sống trong trại trẻ mồ côi từ khi còn nhỏ và sau đó được nhận nuôi bởi một gia đình, nhưng họ không tốt như em từng nghĩ.
Tiêu Dương Kì nhìn cô với ánh mắt đồng cảmAnh xin lỗi, Vũ Uyên. Anh không biết điều này.Vũ Uyên lắc đầu
- Không sao đâu, Dương Kì. Gia đình nhận nuôi không yêu thương và chăm sóc em như em mong đợi, nhưng điều đó đã giúp em trở nên mạnh mẽ hơn. Em đã tự cố gắng để có thể sống độc lập và đạt được những gì em mong muốn.
Tiêu Dương Kì nắm lấy tay Vũ Uyên, ánh mắt chân thành
- Em thật mạnh mẽ, Vũ Uyên. Anh ngưỡng mộ sự kiên cường và nỗ lực của em.
Vũ Uyên cảm động
- Cảm ơn anh, Dương Kì. Em nghĩ rằng những gì đã trải qua giúp em trở nên kiên cường hơn và trân trọng những điều tốt đẹp trong cuộc sống thôi
Tiêu Dương Kì mỉm cười
- Anh tin rằng những người như em xứng đáng có được hạnh phúc. Anh rất vui khi được biết thêm về em và câu chuyện của em, có vấn đề gì thì em đừng ngại mà tâm sự với anh, anh sẽ giúp em
Vũ Uyên cũng mỉm cười
- Cảm ơn anh. Em cũng ngưỡng mộ sự gắn kết và tình cảm của gia đình anh. Đó là điều mà em luôn mơ ước
Cả hai tiếp tục trò chuyện, chia sẻ những kỷ niệm và câu chuyện vui vẻ, giúp họ hiểu thêm về cuộc sống của nhau và cảm thấy gắn kết hơn. Những câu chuyện giản dị và chân thành này giúp mối quan hệ giữa Vũ Uyên và Tiêu Dương Kì ngày càng trở nên thân thiết hơn.
…****************…
Trong khi đó, ở nhà bên cạnh, Nhất Phong như người mất hồn. Anh ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời mà tâm trạng rối bời. Trong lòng anh, Vũ Uyên vẫn chiếm một vị trí quan trọng, và những ký ức về cô cứ xoay quanh anh, không thể dứt ra được.
Nhất Phong thở dài, trái tim anh như quặng thắt lại. Anh thầm nghĩ: “Phải chi ngày đó mình trân trọng cô ấy hơn, yêu cô ấy thật lòng chứ không phải chỉ để đấu đá với Tiêu Dương Kì. Mình đã quá mù quáng vì ganh đua mà không nhận ra tình cảm chân thành của Uyên.”
Những kỷ niệm về những ngày tháng bên Vũ Uyên cứ thế ùa về, từ những nụ cười tươi sáng đến những giọt nước mắt buồn bã. Nhất Phong cảm thấy hối hận vì đã để mất cô. Anh biết rằng, nếu có thể quay ngược thời gian, anh sẽ làm mọi thứ khác đi. Nhưng bây giờ, tất cả những gì anh có thể làm là sống với những hối tiếc và hy vọng một ngày nào đó có thể tìm lại được tình yêu đã mất.
Ngồi một mình trong căn phòng yên tĩnh, Nhất Phong tự nhủ: “Mình phải thay đổi, phải học cách yêu thương và trân trọng người khác hơn. Nếu có cơ hội, mình sẽ làm lại từ đầu và không để mất đi điều quý giá nhất trong cuộc đời mình.”
Nhưng anh biết, con đường để chuộc lại những sai lầm không dễ dàng, và có lẽ anh sẽ phải chờ đợi rất lâu, hoặc có thể mãi mãi.
- Cà phê của anh đây. Hôm nay chúng ta cần hoàn thành báo cáo này trước 5 giờ chiều nhé.
Tiêu Dương Kì nhận tách coffee từ tay Vũ Uyên, cảm nhận được sự ấm áp từ ngón tay cô.
- Cảm ơn em. Cà phê em pha lúc nào cũng ngon hơn của quán.
Anh nhấp một ngụm, nhìn Vũ Uyên với ánh mắt tràn đầy sự cảm kích.
Cô cười khúc khích
- Chỉ là cà phê thôi mà. Em không nghĩ nó đặc biệt đến vậy
Tiêu Dương Kì nghiêng đầu, vẻ mặt suy tư
- Có lẽ vì người pha cho anh là em nên nó mới đặc biệt
Vũ Uyên hơi đỏ mặt, cố gắng che giấu cảm xúc bằng cách lật qua vài trang tài liệu
- Chúng ta bắt đầu làm việc thôi, nếu không sẽ không kịp đâu.
Trong khi làm việc, họ thỉnh thoảng trao đổi ý kiến và thảo luận về những chi tiết trong báo cáo. Tiêu Dương Kì không thể không để ý đến từng cử chỉ nhỏ của Vũ Uyên - cách cô nhíu mày khi gặp khó khăn, hay nụ cười tự tin khi tìm ra giải pháp.
Tiêu Dương Kì bất giác buột miệng
- Em thật tài giỏi, Vũ Uyên à. Anh thật may mắn khi được làm việc cùng em
Vũ Uyên ngước lên, ánh mắt chạm vào ánh mắt chân thành của anh
- Cảm ơn anh, Dương Kì. Em cũng thấy mình may mắn khi có anh hỗ trợ. Cùng nhau, chúng ta chắc chắn sẽ hoàn thành tốt mọi việc thôi mà
Cả hai lại tiếp tục làm việc, không khí trong phòng tràn đầy sự phối hợp ăn ý và đồng cảm. Thời tiết mùa đông như được sưởi ấm từ cả hai
Tiêu Dương Kì nhìn Vũ Uyên một lúc lâu trước khi tiếp tục, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy chân thành
- Thật ra, anh đã thích thầm em từ hồi đó. Nhưng anh biết em lại thích Nhất Phong.
Vũ Uyên mỉm cười nhẹ nhàng
- Em biết mà, Dương Kì. Trần Ánh Dương đã nói với em khi anh nằm viện trước đó. Thật là, theo em nhớ không nhầm thì lúc đó, lúc em tỏ tình Nhất Phong ấy …
Tiêu Dương Kì hơi ngạc nhiên
- Ánh Dương đã nói với em sao? Anh không nghĩ cậu ấy lại làm vậy
Vũ Uyên gật đầu, ánh mắt ấm áp
- Đúng vậy. Lúc đó em rất bất ngờ, nhưng cũng rất cảm động. Em đã hiểu thêm về anh rất nhiều qua câu chuyện của Ánh Dương
Tiêu Dương Kì cười nhẹ,
- Ánh Dương luôn là người bạn tốt. Cậu ấy biết rõ cảm xúc của anh và luôn ủng hộ anh, dù đôi khi cậu ấy lại hơi quá nhiệt tình.
Vũ Uyên cảm động
- Cảm ơn anh, Dương Kì. Tình cảm của anh thực sự làm em cảm thấy ấm áp và được trân trọng. Cảm ơn anh vì đã thích em nhiều đến vậy.
Tiêu Dương Kì mỉm cười đáp lại
- Chúng ta không thể thay đổi quá khứ, nhưng chúng ta có thể tạo ra những kỷ niệm đẹp hơn từ bây giờ. Đúng không?
Cả hai tiếp tục trò chuyện, chia sẻ những kỷ niệm và cảm xúc, cảm nhận sự kết nối giữa họ ngày càng sâu sắc hơn
Tiêu Dương Kì có chút ngượng ngùng sau khi nhắc đến chuyện tình cảm của mình thời cấp 3. Anh cố gắng thay đổi chủ đề
- Chúng ta nói sang chuyện khác đi. Gia đình em dạo này thế nào?
Vũ Uyên mỉm cười, nhưng ánh mắt có chút buồn
- Thật ra, em là trẻ mồ côi. Em đã sống trong trại trẻ mồ côi từ khi còn nhỏ và sau đó được nhận nuôi bởi một gia đình, nhưng họ không tốt như em từng nghĩ.
Tiêu Dương Kì nhìn cô với ánh mắt đồng cảmAnh xin lỗi, Vũ Uyên. Anh không biết điều này.Vũ Uyên lắc đầu
- Không sao đâu, Dương Kì. Gia đình nhận nuôi không yêu thương và chăm sóc em như em mong đợi, nhưng điều đó đã giúp em trở nên mạnh mẽ hơn. Em đã tự cố gắng để có thể sống độc lập và đạt được những gì em mong muốn.
Tiêu Dương Kì nắm lấy tay Vũ Uyên, ánh mắt chân thành
- Em thật mạnh mẽ, Vũ Uyên. Anh ngưỡng mộ sự kiên cường và nỗ lực của em.
Vũ Uyên cảm động
- Cảm ơn anh, Dương Kì. Em nghĩ rằng những gì đã trải qua giúp em trở nên kiên cường hơn và trân trọng những điều tốt đẹp trong cuộc sống thôi
Tiêu Dương Kì mỉm cười
- Anh tin rằng những người như em xứng đáng có được hạnh phúc. Anh rất vui khi được biết thêm về em và câu chuyện của em, có vấn đề gì thì em đừng ngại mà tâm sự với anh, anh sẽ giúp em
Vũ Uyên cũng mỉm cười
- Cảm ơn anh. Em cũng ngưỡng mộ sự gắn kết và tình cảm của gia đình anh. Đó là điều mà em luôn mơ ước
Cả hai tiếp tục trò chuyện, chia sẻ những kỷ niệm và câu chuyện vui vẻ, giúp họ hiểu thêm về cuộc sống của nhau và cảm thấy gắn kết hơn. Những câu chuyện giản dị và chân thành này giúp mối quan hệ giữa Vũ Uyên và Tiêu Dương Kì ngày càng trở nên thân thiết hơn.
…****************…
Trong khi đó, ở nhà bên cạnh, Nhất Phong như người mất hồn. Anh ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời mà tâm trạng rối bời. Trong lòng anh, Vũ Uyên vẫn chiếm một vị trí quan trọng, và những ký ức về cô cứ xoay quanh anh, không thể dứt ra được.
Nhất Phong thở dài, trái tim anh như quặng thắt lại. Anh thầm nghĩ: “Phải chi ngày đó mình trân trọng cô ấy hơn, yêu cô ấy thật lòng chứ không phải chỉ để đấu đá với Tiêu Dương Kì. Mình đã quá mù quáng vì ganh đua mà không nhận ra tình cảm chân thành của Uyên.”
Những kỷ niệm về những ngày tháng bên Vũ Uyên cứ thế ùa về, từ những nụ cười tươi sáng đến những giọt nước mắt buồn bã. Nhất Phong cảm thấy hối hận vì đã để mất cô. Anh biết rằng, nếu có thể quay ngược thời gian, anh sẽ làm mọi thứ khác đi. Nhưng bây giờ, tất cả những gì anh có thể làm là sống với những hối tiếc và hy vọng một ngày nào đó có thể tìm lại được tình yêu đã mất.
Ngồi một mình trong căn phòng yên tĩnh, Nhất Phong tự nhủ: “Mình phải thay đổi, phải học cách yêu thương và trân trọng người khác hơn. Nếu có cơ hội, mình sẽ làm lại từ đầu và không để mất đi điều quý giá nhất trong cuộc đời mình.”
Nhưng anh biết, con đường để chuộc lại những sai lầm không dễ dàng, và có lẽ anh sẽ phải chờ đợi rất lâu, hoặc có thể mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.