Hạnh Phúc Đó Vốn Không Phải Của Em
Chương 40
Ricky_bn
20/06/2022
Sáng sớm Lạc Y Sương đã bế Khải Trạch còn đang ngái ngủ trên tay ra bắt xe, hôm nay cô về quê thăm ông bà trước sau đó mới quay lại làm việc dù sao cô còn tận một tuần nghĩ phép, với cả tuần sau là Vy Vy về rồi cô có thể nhờ cậu ấy trông Khải Trạch hộ.
Tiểu Trạch ở trên vai mẹ ngủ không biết gì, tối hôm qua còn háo hức thế mà bây giờ lại ngủ thế này.
Nhắc lại tối qua cô lại nhớ đến Phương Hạo, giờ nghĩ lại Tiểu Trạch và anh giống nhau thế này, có khi nào anh đã nghi ngờ rồi không? Nhưng nghi ngờ thì đã sao chứ, Tiểu Trạch chỉ là con của một mình cô.
Lạc Y Sương ngồi vào trong xe, cẩn thận để Tiểu Trạch ngủ trên người mình, cô chưa nói với ba mẹ là cô đã về nước, cô muốn cho ông bà một bất ngờ. Cô còn nhớ lúc cô cho ông bà biết cô mang thai, ông bà đã mắng cô một trận, nhưng rồi cũng nguôi ngoai mà chấp nhận Tiểu Trạch.
“ Cốc cốc cốc ”
Cô gõ cửa nhà, không gọi ba mẹ, vì như vậy khi bà mở cửa mới bất ngờ.
Mẹ Lạc bên trong đang nấu cơm trưa thì nghe có người gõ cửa liền đi ra xem, mở cửa ra đập vào mắt bà là Lạc Y Sương trên người còn bế thêm một cậu bé, cậu bé ấy không ai khác là cháu ngoại bà.
“ Sương Nhi! Là con sao? Về sao không nói ba mẹ một tiếng ”
“ Ba Mẹ! Con và Tiểu Trạch về thăm ba mẹ đây ” Lạc Y Sương nhìn ông bà mỉm cười đầy hạnh phúc, lâu lắm rồi cô mới có lại cảm giác này.
“ Về là tốt rồi, thằng bé vẫn còn ngủ sao? ” Bà nhìn sang Khải Trạch đang trên tay cô ngủ ngon lành, thằng cháu này không gặp, gặp rồi lại thấy đáng yêu thật đấy.
Lạc Y Sương gật đầu, bế Khải Trạch vào trong phòng đặt cậu bé ngay ngắn rồi sau đó mới bước ra ngoài.
“ Hôm trước bố mẹ Tiểu Hạo có đến thăm bọn ta, Tiểu Hạo cũng thường xuyên đến đây hỏi thăm con, nhưng ta và ba con đều nói không rõ ” Mẹ Lạc ngồi xuống nắm tay cô, xoa xoa lên mu bàn tay. Con gái của bà chịu khổ chịu cực, một mình sanh em bé nơi xứ người, từ nhỏ ông bà nâng niu cô trong lòng bàn tay sợ người khác động vào sẽ vỡ, nhưng lại vô tình đẩy con bé vào cuộc hôn nhân đầy khổ sở như vậy.
“ Vậy sao? ” Lạc Y Sương chỉ cười nhẹ, cô cũng không quan tâm đến việc anh đến đây cho lắm, nói thẳng ra dù anh có đến thì cũng không liên quan đến cô.
“ Tiểu Hạo có biết Tiểu Trạch là con của nó không? ” Mẹ Lạc nhìn cô ân cần hỏi.
“ Anh ấy không biết, Khải Trạch chỉ là con trai của một mình con, không cần thêm ai nữa đâu “ Lạc Y Sương cô không như trước, mềm lòng trước mọi thứ, dễ dàng bỏ qua mọi chuyện.
Có những chuyện qua rồi không phải muốn tha thứ là được, có những chuyện mãi mãi cũng chẳng thể tha thứ.
“ Hức...hức mẹ ơi ” Khải Trạch từ bên trong nhà, nước mắt lã chã bước ra.
Lạc Y Sương nghe tiếng con trai gọi liền hốt hoảng chạy lại ôm thằng bé “ Tiểu Trạch ngoan, sao lại khóc nói mẹ nghe ”.
“ Hức...hức mẹ ơi, mẹ đừng bỏ con nhé, Tiểu Trạch hứa sẽ ngoan ” Khải Trạch không biết đã mơ thấy thứ gì rồi mà khiến thằng bé sợ đến mức khóc sướt mướt như vậy.
“ Mẹ làm sao bỏ con được, ngoan không khóc nữa nhé, khóc là là bà ngoại mắng đấy ” Lạc Y Sương vội lau nước mắt cho con trai rồi vỗ về cậu bé.
Khải Trạch lúc này mới nguôi ngoai ngước đôi mắt long lành nhìn Mẹ Lạc đang mỉm cười với thằng bé, thằng bé cũng tự ý thức được mà chào bà “ Bà ngoại ”.
“ Tiểu Trạch ngoan sang bà bế nào ” Mẹ Lạc vươn tay, thằng bé cũng hiểu ý mà để cho bà bế, nhìn Khải Trạch như cục bột nhỏ vậy, con trai gì đầu mà trắng đến không tả nổi, lại còn có hai cá má bánh bao này nữa.
Ba Lạc vừa đi làm về liền thấy cảnh tượng nhà cửa đông vui, khiến ông không cầm được nước mắt, ông không cầu mong gì nữa, ông có con gái, có cháu trai đáng yêu thế này, đời này có chết cũng không hối hận.
Cả ngày hôm đó có một căn nhà ở đồng quê bình yên ấy, lại rộng rã tiếng cười của người lớn và cả trẻ nhỏ, ngày mà gia đình họ đoàn tụ với nhau, Ba Lạc rất thích Khải Trạch, hai ông cháu cứ giỡn với nhau miết, ông cũng rất cưng chiều Khải Trạch làm rất nhiều trò để cậu bé vui vẻ đùa giỡn với ông, cũng đã rất lâu rồi Lạc Y Sương mới thấy ba cô cười một cách vui vẻ như thế này.
“ Hai ông cháu nó đúng là hợp nhau thật ” Mẹ Lạc trong bếp nhìn ra, vỗ vỗ lên vai Y Sương, ánh mắt tràng ngập ý cười nói với cô, bà cũng rất lâu rồi mới thấy vui vẻ thế này.
Tiểu Trạch ở trên vai mẹ ngủ không biết gì, tối hôm qua còn háo hức thế mà bây giờ lại ngủ thế này.
Nhắc lại tối qua cô lại nhớ đến Phương Hạo, giờ nghĩ lại Tiểu Trạch và anh giống nhau thế này, có khi nào anh đã nghi ngờ rồi không? Nhưng nghi ngờ thì đã sao chứ, Tiểu Trạch chỉ là con của một mình cô.
Lạc Y Sương ngồi vào trong xe, cẩn thận để Tiểu Trạch ngủ trên người mình, cô chưa nói với ba mẹ là cô đã về nước, cô muốn cho ông bà một bất ngờ. Cô còn nhớ lúc cô cho ông bà biết cô mang thai, ông bà đã mắng cô một trận, nhưng rồi cũng nguôi ngoai mà chấp nhận Tiểu Trạch.
“ Cốc cốc cốc ”
Cô gõ cửa nhà, không gọi ba mẹ, vì như vậy khi bà mở cửa mới bất ngờ.
Mẹ Lạc bên trong đang nấu cơm trưa thì nghe có người gõ cửa liền đi ra xem, mở cửa ra đập vào mắt bà là Lạc Y Sương trên người còn bế thêm một cậu bé, cậu bé ấy không ai khác là cháu ngoại bà.
“ Sương Nhi! Là con sao? Về sao không nói ba mẹ một tiếng ”
“ Ba Mẹ! Con và Tiểu Trạch về thăm ba mẹ đây ” Lạc Y Sương nhìn ông bà mỉm cười đầy hạnh phúc, lâu lắm rồi cô mới có lại cảm giác này.
“ Về là tốt rồi, thằng bé vẫn còn ngủ sao? ” Bà nhìn sang Khải Trạch đang trên tay cô ngủ ngon lành, thằng cháu này không gặp, gặp rồi lại thấy đáng yêu thật đấy.
Lạc Y Sương gật đầu, bế Khải Trạch vào trong phòng đặt cậu bé ngay ngắn rồi sau đó mới bước ra ngoài.
“ Hôm trước bố mẹ Tiểu Hạo có đến thăm bọn ta, Tiểu Hạo cũng thường xuyên đến đây hỏi thăm con, nhưng ta và ba con đều nói không rõ ” Mẹ Lạc ngồi xuống nắm tay cô, xoa xoa lên mu bàn tay. Con gái của bà chịu khổ chịu cực, một mình sanh em bé nơi xứ người, từ nhỏ ông bà nâng niu cô trong lòng bàn tay sợ người khác động vào sẽ vỡ, nhưng lại vô tình đẩy con bé vào cuộc hôn nhân đầy khổ sở như vậy.
“ Vậy sao? ” Lạc Y Sương chỉ cười nhẹ, cô cũng không quan tâm đến việc anh đến đây cho lắm, nói thẳng ra dù anh có đến thì cũng không liên quan đến cô.
“ Tiểu Hạo có biết Tiểu Trạch là con của nó không? ” Mẹ Lạc nhìn cô ân cần hỏi.
“ Anh ấy không biết, Khải Trạch chỉ là con trai của một mình con, không cần thêm ai nữa đâu “ Lạc Y Sương cô không như trước, mềm lòng trước mọi thứ, dễ dàng bỏ qua mọi chuyện.
Có những chuyện qua rồi không phải muốn tha thứ là được, có những chuyện mãi mãi cũng chẳng thể tha thứ.
“ Hức...hức mẹ ơi ” Khải Trạch từ bên trong nhà, nước mắt lã chã bước ra.
Lạc Y Sương nghe tiếng con trai gọi liền hốt hoảng chạy lại ôm thằng bé “ Tiểu Trạch ngoan, sao lại khóc nói mẹ nghe ”.
“ Hức...hức mẹ ơi, mẹ đừng bỏ con nhé, Tiểu Trạch hứa sẽ ngoan ” Khải Trạch không biết đã mơ thấy thứ gì rồi mà khiến thằng bé sợ đến mức khóc sướt mướt như vậy.
“ Mẹ làm sao bỏ con được, ngoan không khóc nữa nhé, khóc là là bà ngoại mắng đấy ” Lạc Y Sương vội lau nước mắt cho con trai rồi vỗ về cậu bé.
Khải Trạch lúc này mới nguôi ngoai ngước đôi mắt long lành nhìn Mẹ Lạc đang mỉm cười với thằng bé, thằng bé cũng tự ý thức được mà chào bà “ Bà ngoại ”.
“ Tiểu Trạch ngoan sang bà bế nào ” Mẹ Lạc vươn tay, thằng bé cũng hiểu ý mà để cho bà bế, nhìn Khải Trạch như cục bột nhỏ vậy, con trai gì đầu mà trắng đến không tả nổi, lại còn có hai cá má bánh bao này nữa.
Ba Lạc vừa đi làm về liền thấy cảnh tượng nhà cửa đông vui, khiến ông không cầm được nước mắt, ông không cầu mong gì nữa, ông có con gái, có cháu trai đáng yêu thế này, đời này có chết cũng không hối hận.
Cả ngày hôm đó có một căn nhà ở đồng quê bình yên ấy, lại rộng rã tiếng cười của người lớn và cả trẻ nhỏ, ngày mà gia đình họ đoàn tụ với nhau, Ba Lạc rất thích Khải Trạch, hai ông cháu cứ giỡn với nhau miết, ông cũng rất cưng chiều Khải Trạch làm rất nhiều trò để cậu bé vui vẻ đùa giỡn với ông, cũng đã rất lâu rồi Lạc Y Sương mới thấy ba cô cười một cách vui vẻ như thế này.
“ Hai ông cháu nó đúng là hợp nhau thật ” Mẹ Lạc trong bếp nhìn ra, vỗ vỗ lên vai Y Sương, ánh mắt tràng ngập ý cười nói với cô, bà cũng rất lâu rồi mới thấy vui vẻ thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.